Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 256 : Tôn lão đầu thành thật
Khi Lý Dịch mở cửa đã không nhìn thấy đoàn người nữa.
Cũng không biết hôm nay từ biệt, về sau còn có thể gặp lại hay không.
Đầu năm nay, lễ nghi sâm nghiêm, cô nương gia đình lớn không tùy tiện xuất đầu lộ diện, Lý Dịch cũng không tin Hoàng gia sẽ để cho một nàng công chúa làm bộ đầu cả một đời.
Tuy nàng nói qua năm sẽ trở về nhưng theo Lý Dịch biết, cơ hội xảy ra khả năng này rất thấp, lần này nàng hồi kinh, có phải kinh đô gây áp lực cho nàng?
Nghe Lý Hiên nói, quan viên Ngự Sử Đài đều sắp điên hết rồi, đường đường là Công chúa của một nước, không ở trong cung mà chạy đến chỗ này làm một bộ đầu, nếu không phải một vị Ngự Sử được phái đi ngẫu nhiên phát hiện, tất cả mọi người cũng còn chưa biết.
Trong thời gian mấy ngày, từng đạo tấu chương được đưa lên, ngoại trừ răn dạy Công chúa còn không ít nội dung khác.
Công chúa mười bảy tuổi, đã nên xuất giá, nhìn xem lịch sử mấy trăm năm trước, công chúa vừa đến tuổi đã lấy chồng. Làm hoàng gia, phải làm gương tốt cho vạn dân noi theo, công chúa mười bảy tuổi còn chưa xuất giá, chẳng lẽ muốn nữ tử trong thiên hạ đều bắt chước nàng đợi trong nhà làm gái lỡ thì?
Nếu như tất cả nữ tử đều lấy chồng muộn, dân số quốc gia làm sao gia tăng, Cảnh Quốc như thế nào trở nên cường đại.
Từ xưa đến nay, các Ngự sử đều không sợ tìm phiền toái cho người khác, chỉ riêng tìm phiền phức cho hoàng gia, dăm ba câu đã có thể biến một chuyện nhỏ thành chuyện chính trị cấp thiết, nếu xử lý không tốt thì Lễ Nhạc sẽ sụp đổ, khoảng cách vong quốc không xa
Rất rõ ràng, công chúa điện hạ tựa hồ gặp phải phiền phức, không biết nàng sau lần trở về này, có thể ném cho đám Ngự Sử Đài mấy quả bom đưa tất cả về chầu trời hết không, còn có thể tuyên bố ra ngoài do ông trời không quen nhìn hành động của bọn họ, giáng xuống Thiên Phạt.
Chuyện này không đến phiên Lý Dịch quan tâm, Công chúa điện hạ cũng không phải người chịu ăn thiệt thòi, tin tưởng nàng có thể xử lý tốt.
Ngược lại, sau này nàng không nhắc lại việc để hắn cùng đi Kinh Thành để Lý Dịch cảm thấy một bữa tiệc tiễn đưa kia không uổng phí.
Đứng trước cửa một lúc, trên mặt khôi phục vẻ nhẹ nhõm, lắc đầu đi vào nhà.
Mỗi người đều có sinh hoạt riêng, đây bất quá chỉ là một đoạn nhạc đệm, còn phải tiếp tục sống, đáp ứng Tiểu Hoàn lần sau tuyết rơi sẽ đắp một tượng người tuyết giống nàng, có điều nhìn khí trời gần đây, tiểu nha hoàn còn phải đợi thật lâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, tượng tuyết không làm được, vẽ một bức họa vẫn có thể.
Thời điểm bước ra ngoài, nàng đã rửa mặt thật tốt, mặc vào bộ quần áo xinh đẹp nhất của mình, chú trọng cách ăn mặc, trên đầu cắm cây trâm Kim Ngọc mà bình thường không nỡ mang.
Nghe nói mình cũng có thể có một bức họa, tiểu nha hoàn cảm động, càng thêm chờ mong hơn người tuyết, dù sao trời nóng người tuyết sẽ tan, mà họa cô gia vẽ có thể lưu lại.
Tuy nàng vẫn muốn có một người tuyết giống mình như đúc, đợi đến tuyết rơi tiếp theo lại van cầu cô gia cũng được.
Tiểu Hoàn đứng trong sân dưới một nhánh mai vàng, Lý Dịch nâng bút lên giấy miêu tả, Lý Dịch cảm thấy không thể nặng bên này nhẹ bên kia, sau khi Tiểu Hoàn cầm bức họa đi, cũng để cho nàng gọi Như Nghi đi ra.
Liễu nhị tiểu thư dựa vào cái gì cũng muốn, nàng không phải đã có một bức rồi sao, thế mà vẫn yêu cầu, nàng yêu cầu vẽ ra một bức tranh Tông sư tư thế cầm kiếm vẻ mặt giận giữ, quỷ mới biết Tông Sư là cái dạng gì.
Lý Dịch hiện tại ngày càng cảm thấy nhị thúc công mới thật sự có khí chất Tông Sư, người càng lợi hại nhìn càng bình thường, không thấy Tảo Địa Thần Tăng một người độc chiến hai vị tuyệt đỉnh cao thủ như chơi đùa à, nhị thúc công ưa thích chiếm món lợi nhỏ nhìn như bình thường nhưng hoàn toàn có thể là bá chủ võ lâm.
Đương nhiên, nếu dám vẽ Liễu nhị tiểu thư thành khí chất giống nhị thúc công, cái giá quá lớn, hắn có thể không chịu đựng được hậu quả.
Liên tiếp vẽ ba bức tranh, cổ tay có chút mõi, Liễu nhị tiểu thư thế mà còn không hài lòng, hoài nghi kỹ xảo hội hoạ của Lý Dịch, không thèm để ý đến nàng, không phải lần trước đập nát tượng người tuyết hơi giống nàng thôi à, đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng, thích trêu chọc mình.
Nữ nhân thù dai, có thể không trêu chọc thì tốt nhất đừng trêu.
Thời tiết hôm nay không tệ, đang nằm trên xích đu, một bên phơi nắng, một bên nghĩ những chuyện xảy ra, Tiểu Hoàn chạy tới, nói cho hắn biết lão gia gia kể chuyện bên trong Câu Lan tìm hắn.
Tôn lão đầu tìm mình làm gì, chẳng lẽ Câu Lan lại gặp phải chuyện gì khó giải quyết?
Lý Dịch gần đây đang chuẩn bị tìm lão thương lượng một ít chuyện, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến cửa tìm mình.
Tôn lão đầu không phải đến một mình, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi theo phía sau, trên vai gánh một cái túi nặng trĩu, đối với hoàn cảnh xa lạ chưa quen thuộc, biểu hiện trên mặt có chút sợ hãi.
- Câu Lan gặp phải khó khăn gì sao?
Nhìn nét mặt Tôn lão đầu không giống như đang gặp vấn đề, Lý Dịch hỏi.
Nói đến Câu Lan, trên mặt lão đầu tử toét ra nụ cười, nói.
- Công tử không cần lo lắng, sinh ý Câu Lan rất tốt, hôm qua diễn năm tràng, mỗi một tràng đều không còn chỗ ngồi, đều rất nhanh hết chỗ, mấy ngày nay người sẽ chỉ càng nhiều.
Không đợi Lý Dịch mở miệng lần nữa, Tôn lão đầu quay đầu nói với thiếu niên.
- Còn không mau lấy ra.
Thiếu niên vội vàng buông cái túi phía sau xuống.
Tôn lão đầu đặt túi vải thô trước mặt Lý Dịch, Lý Dịch nghe được tiếng vang ào ào, nói rõ trong này đựng rất nhiều đồng tiền.
Lão đầu cười nói:
- Đây đều là tiền thưởng hôm qua thu được, còn có chút bạc ngọc, tất cả đều đổi thành đồng tiền, tổng cộng năm quan tiền, bên trong này ba quan.
Ba năm quan tiền hiện tại không tính là gì đối với Lý Dịch, có điều con số này vẫn làm hắn kinh ngạc.
Một xâu tiền 1000 văn, Như Ý Phường một ngày kiếm lời hơn gấp mười cũng không lạ, dù sao, ra vào cửa hàng đều là kẻ có tiền, nhưng một Câu Lan nho nhỏ một ngày có thể kiếm lời năm quan chỉ dựa vào tiền thưởng cũng có chút không thể tưởng tượng.
Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp trình độ được hoan nghênh của Vũ Đài Kịch ở thế giới này, không gian phát triển của ngành nghề này còn rất lớn, phải biết tương lai, làng giải trí có thể nói là vơ vét Kim Bảo, nếu có thể nuôi dưỡng được mấy ngôi sao cả nước đều biết, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi khắp nơi lưu diễn, mở ca nhạc hội gì đó, còn không phải kiếm lời đầy túi?
Muốn vậy cũng có chút khó, hát xướng ở đây địa vị thấp, không thể so sánh với ngôi sao ở hậu thế, muốn biến lý tưởng thành sự thật, đầu tiên phải phá vỡ chế độ đẳng cấp ở thế giới này, Lý Dịch tự biết mình không có năng lực như thế.
Ngẫm lại Tôn lão đầu mới vừa nói, lại ý thức được một vấn đề, nhìn lão nói.
- Lúc trước thương nghị tốt là chia 4:6, ta bốn các người sáu, hai quan tiền mới đúng, lát nữa trở về nhớ kỹ giao ước này, về sau đừng tính sai.
Lão Tôn nghe vậy lắc đầu.
- Không có tính sai, chúng ta suy xét lại cảm thấy cầm sáu thành quá nhiều, không an tâm, về sau cứ phân như vậy, công tử tuyệt đối đừng cự tuyệt.
Không có ai chê tiền ít, Tôn lão đầu đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc trước sở dĩ đáp ứng 6-4 vì bọn hắn không biết thứ này kiếm tiền nhiều như thế, một ngày thì kiếm lời năm quan, ví như lúc trước, tiền lời một tháng cũng không nhiều như vậy.
Một đống tiền đồng thả trước mắt, tâm lý tất cả mọi người đều an tâm, nhưng muốn bọn họ lấy đi sáu thành từ trong đó, sợ rằng lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng làm sao kiếm ra được số tiền này, nếu sau này muốn tiếp tục kiếm lời, muốn am tâm kiếm tiền lời, bọn họ tuyệt không thể cầm nhiều.
- Thật có người ngại tiền nhiều?
Lý Dịch nhìn Tôn lão đầu, biểu lộ có chút kinh ngạc.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương