Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 253 : Công chúa phải đi?
Lão Phương nhìn hán tử được gọi Ngô Nhị kia nhỏ giọng nói với cô gia, trong lòng khó chịu.
Nào là Hàn tiền bối, tiêu cục, nào là Tịch Tà kiếm phổ, hai người nói chuyện với nhau không qua được lỗ tai hắn, nhưng hắn lại nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
Hắn biết mấy ngày nay cô gia đang làm một chuyện rất quan trọng, nhưng cụ thể là chuyện gì thì hắn không rõ. Trước đây cô gia làm chuyện gì cũng sẽ không gạt hắn, lần này lại không hề nói chút ít gì. Hắn trông như một hán tử thần kinh thô nhưng tâm tư cũng rất cẩn thận.
Cô gia làm việc không còn cần mình nữa. Phát hiện sự thật này làm lão Phương tổn thương rất nặng, lại không thể nói ra, tiết mục trong Câu Lan cũng xem không hấp dẫn nữa.
Màn sân khấu trước đài được kéo ra, người xem ngồi phía dưới đều có thể thấy tình hình trên đài.
Một thanh niên mặc thanh sam xuất hiện trên đài, mở đầu thi lễ với dưới đài một cái, nói.
- Tại hạ Vương Sinh, nhân sĩ Khánh An phủ, chư vị hữu lễ.
Hầu hết người trong tràng đều đã nghe qua bản gốc Họa Bì, sau khi Vương Sinh trong truyện xuất hiện, trong lòng không khỏi thêm mấy phần mong đợi. Kịch sân khấu này quả nhiên có chút thú vị, hấp dẫn hơn việc chỉ khô khan nghe kể.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, Vương Sinh quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm.
- Đây là tiểu nương tử nhà ai, vì sao trời còn chưa sáng đã vội vàng đi đường, chút nữa ta đến hỏi xem sao...
Lý Dịch ngồi trong góc nhìn thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hứng thú, rõ ràng lần đầu xem hình thức biểu diễn này.
Việc không có microphone và loa đã định trước Câu Lan không có khả năng khuếch tán âm thanh, đồng thời trong tràng cần phải có đủ yên tĩnh, như vậy thì người ngồi trong góc xa mới có thể nghe rõ trên đài đang nói gì. Cũng may khán giả có tố dưỡng, có thể đã xem biểu diễn nhiều lần, lúc không nên lên tiếng tuyệt đối sẽ không phát ra âm thanh.
Ngẫu nhiên có ai quấy rầy người khác, người đó sẽ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, nếu lặp lại mấy lần, khả năng bị ném ra ngoài rất lớn.
Bàn về hiệu quả của buổi biểu diễn này thì đương nhiên không thể so sánh với hậu thế, nhưng thời đại này đã rất không tệ.
Thời gian bọn họ chuẩn bị không ngắn, toàn bộ đạo cụ cũng đã đầy đủ, thậm chí đằng sau còn có bảng bối cảnh, mấy tấm ván gỗ lớn hợp lại, dán giấy lên, trên giấy là tranh lập thể, ngồi dưới đài nhìn lên thực sự giống như thực cảnh, kích thích mắt người xem không nhỏ.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng điều này thôi đã có thể trấn trụ không ít người.
Dưới đài có người đang kinh ngạc thán phục.
- Bầu trời và mặt trời đằng sau chẳng lẽ được vẽ lên?
- Bức tranh giống như thật vậy!
- Đúng vậy, y như thật, kịch sân khấu này có vẻ hay hơn kể chuyện hát khúc nhiều...
.......
.......
Tranh lập thể không phải do Lý Dịch vẽ, trên thế giới này chỉ có hai họa sĩ hiểu tranh lập thể, một là hắn, hai là vị Túy Mặc cô nương từng có vài lần duyên phận. Quan hệ giữa Uyển Nhược Khanh và nàng không tệ, mấy thứ này khẳng định xuất phát từ tay nàng.
Sáng ý không tệ, đến Lý Dịch cũng không nghĩ tới, có thể cải biến được thế này rõ ràng tư duy của bọn họ không quá xơ cứng, biết cách thay đổi và cải biến.
"Họa Bì" rất lưu hành tại cổ đại, yếu tố tình sắc trong đó là điểm mấu chốt để lôi kéo người xem. Nào là nữ quỷ, nào là nữ yêu tinh, những nhân vật này có khả năng hấp dẫn lớn nhất. Vương Sinh và nữ tử xinh đẹp kia hàng đêm *, có thể thỏa mãn suy nghĩ YY trong lòng bọn hắn.
Đương nhiên, cảnh lăn lên giường không có khả năng biểu diễn, nếu không quan phủ sẽ tới bắt người, nhẹ nhất cũng gánh tội gây suy đồi văn hóa.
Lúc Vương Sinh và nữ tử kia ngã xuống giường, màn sân khấu kéo lên rất vừa lúc, làm dưới đài vang lên tiếng thở dài, tràn đầy bất mãn.
Màn sân khấu lại được kéo ra rất nhanh, lần này là cảnh mới, trên ván gỗ đằng sau cũng đổi thành khu buôn bán, Vương Sinh gặp đạo sĩ, hai người nói chuyện với nhau, Vương Sinh hoài nghi, tràng cảnh lại đổi, Vương Sinh về nhà nhìn thấy nữ quỷ đang ngồi trên giường....
Đừng xem thường kỹ thuật hóa trang của người cổ đại, chí ít khi nhìn thấy một đào kép hóa trang thành nữ quỷ trước đài, ngay cả Lý Dịch cũng không khỏi run người một cái. Để phụ họa cho bầu không khí đáng sợ, đương nhiên lúc này phải có nhạc nền, loại âm thanh khiến người ta vừa nghe đã sởn cả gai ốc, người đàn tấu trốn sau hậu trường, trong tiếng đàn còn kèm theo một số tiếng oan trách làm người ta sợ hãi. Không cần phải nói, cả tòa Câu Lan, người có được khẩu kỹ này trừ Tôn lão đầu ra thì không còn ai khác.
Đại môn và cửa sổ đã bị đóng lại từ lâu, Câu Lan một mảnh đen kịt, vì để bọn họ thấy rõ, phía trên đài tất nhiên phải dùng ánh nến chiếu sáng, ánh lửa chập chờn, khuôn mặt kinh khủng của "nữ quỷ" như ẩn như hiện
Nghe bằng tai rất khác biệt so với nhìn bằng mắt, cảm giác khi nghe kể chuyện ma và xem phim kinh dị cũng hoàn toàn không cùng một cấp độ. Dưới đài đã có người che mắt không dám nhìn, một hán tử cao lớn thô kệch ngồi trước Lý Dịch đã sắp chúi đầu vào đũng quần, thậm chí hắn còn nghe thấy cách đó không xa có tiếng trẻ con khóc, vừa đúng lúc này, nữ quỷ kia ngẩng đầu nhìn xuống một cái, dưới đài trong nháy mắt bùng nổ...
Màn sân khấu lại lần nữa bị kéo lên, trong tràng chỉ toàn là tiếng huyên náo.
Bọn người Tôn lão đầu đứng trên đài, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Vở kịch hôm nay chỉ diễn đến đây, khán giả rốt cuộc có thích hay không, trong lòng bọn họ không mấy chắc chắn.
Sự lo lắng không yên biến mất rất nhanh, sau một lát ồn ào ngắn ngủi, đồng tiền lập tức bị đám người ở dưới liều mạng ném lên như mưa trút nước, Tôn lão đầu bị một khối bạc vụn đập vào thái dương cũng không tức giận, nhanh chóng nhặt lên nhét vào ngực.
Giàu, giàu to rồi, sắp giàu to rồi!
Người kích động không chỉ mình Tôn lão đầu, "Vương Sinh" cũng đang liều mạng vơ tiền vào trong bình. Một khối bạc vụn rơi xuống đài, "nữ quỷ" nọ nhảy xuống đài đi kiếm, lớp hóa trang trên mặt còn chưa tháo xuống, da mặt màu xanh biếc làm người ta cực kì sợ hãi, răng nanh lấy cây trúc làm giả nhô ra khỏi miệng, một hán tử cách nàng gần nhất thét lên một tiếng quái dị rồi ngã sấp xuống, người xung quanh nháy mắt tránh ra xa hai trượng, "nữ quỷ" nhặt bạc vụn lên, nhìn bọn hắn, vẻ mặt mờ mịt....
- Nhược Khanh tỷ, nhiều, nhiều tiền quá...
Thiếu nữ tên Tiểu Châu đứng bên cạnh ôm cánh tay Uyển Nhược Khanh lắc lư không ngừng, đôi mắt to sáng ngời lấp lóe. Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy khách nhân hào phóng như vậy, nàng thậm chí còn thấy có người ném cả ngọc bội tùy thân lên. Điều đó chứng minh những ngày nỗ lực bọn họ nỗ lực vừa qua không uổng phí, những người này đều ưa thích màn biểu diễn vừa rồi....
Trên mặt Uyển Nhược Khanh cũng lộ vẻ nhẹ nhõm, tuy nàng không lên sân khấu nhưng mọi buổi diễn tập lớn nhỏ mấy hôm nay đều do nàng lo liệu, giờ khắc này, rốt cục thấy dược thành quả....
Lý Dịch không tiến tới chia sẻ niềm vui sướng với bọn họ, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn. Khi Tôn lão đầu vội vàng nhặt tiền thì đã cùng lão Phương ra ngoài Câu Lan.
Trên đường về nhà, đi ngang qua phủ đệ của Công chúa điện hạ thì bị nàng ngăn lại. Tuy ở ngay tại sát vách, mấy ngày nay Lý Dịch cũng không thấy nàng đâu cả.
Không cần nghĩ cũng biết nàng đang bận bịu làm gì, thật sự lo lắng nếu nàng không cẩn thận cho nổ cả thân thể thiên kim, Hoàng Đế có phải sẽ tìm hắn liều mạng?
- Ta phải đi rồi.
Lý Minh Châu vào ngay vấn đề chính.
- Đi đâu thế?
Lý Dịch hỏi một câu theo phản xạ, nhưng trong lòng có chút buồn bực. Công chúa điện hạ muốn đi đâu thì đi, cần gì báo cáo với mình?
- Về kinh thành.
Nghe thấy câu trả lời của Lý Minh Châu, Lý Dịch sững sờ một lát, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, vội vã xác nhận.
- Thật à?
- Đã là bằng hữu một thời gian, dù cho ta phải đi thật thì ngươi có cần phải vui vẻ đến vậy không?
Lý Minh Châu khoanh tay nhìn hắn, cau mày nói.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương