Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 246 : Lời nói trong đêm gió tuyết
Xem ra lão Phương thật sự rất nhàn rỗi, mấy tháng trước vẫn còn là một hán tử hay ngượng ngùng, lúc nghĩ đến việc cưới thêm kiều thê mỹ thiếp và tòa nhà lớn, đôi khi còn sẽ đỏ mặt một phen, hiện giờ lại rảnh đến mức kể chuyện cười người lớn trước mặt mọi người, xem ra đã có mấy phần giống Tôn lão đầu.
Cô gia tới, mọi người cũng không tiếp tục nghe nữa, cười hai tiếng rồi tan tác như chim muông, trong lòng lại nghĩ hôm nào lại kêu Lão Phương kể ra để mọi người cùng tâm sự.
- Cô gia, có việc gì sao?
Lão Phương nghiêm mặt, lại khôi phục thành một vị hán tử chính trực.
Lý Dịch gật đầu, thật có việc.
Cho dù không có việc thì cũng phải cho hắn tìm gì đó để làm, nhìn một người tốt đến thế mà giờ lại rảnh rỗi để biến chứng đến mức này?
……
……
Lão Phương và mấy người lên núi chặt trúc, tuy không biết cô gia bảo bọn họ làm thế để làm gì nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, còn tốt hơn cứ mãi ở nhà kể chuyện hài thô tục.
Lý Dịch mang theo Như Ý dạo phố, Lão Phương không ở nên Như Ý tạm thời đảm đương chức bảo tiêu cho hắn.
Người khác đều là cận vệ của mỹ nữ tổng tài, còn main thì bảo tiêu của ta lại là thê muội xinh đẹp a, tự mang một gương mặt ‘người sống chớ gần’. Người khác còn chưa kịp lại gần đã bị ánh mắt lạnh lùng của nàng ta làm cho sợ hãi không dám tiến thêm bước nữa. Nếu như ở đời trước thì đây tuyệt đối là cảm giác của tổng tài băng sơn, có nàng ta ở bên cạnh, muốn an toàn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Dĩ nhiên, người muốn tiến lại gần đa số đều là nam, mục tiêu cũng không phải Lý Dịch…
- Xin hỏi công tử, đây là thứ gì?
Bên trong một cửa tiệm chuyên bán bếp lò bằng đất sét đỏ, người thợ già nheo mắt nhìn tờ giấy trên bàn, hỏi.
Trên giấy vẽ một đống hình ảnh, hắn nhìn không hiểu.
Bếp lò để ăn lẩu mua từ cửa hàng này, tay nghề không tồi, dùng đã lâu nhưng không có vấn đề. Khi Lý Dịch tính toán làm bếp than tổ ong, lập tức nghĩ đến chỗ này.
Vào đông, không thể không có một cái bếp lò tốt, Lý Dịch tính làm nhiều một chút, mỗi gian nhà đặt một cái, đun nước cũng tiện hơn, tối ngủ cũng sẽ không bị đông lạnh.
- Bản vẽ này nhìn thẳng, bản vẽ này nhìn từ trên xuống, còn bản này là cấu tạo bên trong của nó…
Phải mất vài phút để nói với người thợ già cách nhìn về ba góc và mặt cắt ngang, lão nhân gia nghe được hai mắt sáng rỡ, khen không dứt miệng.
- Biện pháp này thật tốt, biện pháp này tốt…
Người thợ già đã làm cả đời, kinh nghiệm mười phần, nhanh chóng học xong cách đọc bản vẽ.
Với vài bản vẽ đơn giản, nhìn trái phải lên xuống một hồi, trong đầu nháy mắt xuất hiện hình ảnh ba chiều của nó.
Tuy thứ vẽ trên giấy hơi khác so với bếp lò trong tiệm nhưng khẳng định đây là bếp lò.
Lão nhân gia rời mắt khỏi bản vẽ, nói.
- Công tử muốn một cái bếp lò đúng không? Trong tiệm có rất nhiều, lớn nhỏ đều có, ngài chọn một cái là được, không cần phải làm nữa.
Lý Dịch cười nói.
- Bếp của ta còn có một số công dụng khác, dựa theo bản vẽ này làm là được, không có vấn đề gì chứ?
Người thợ già khó hiểu, ngoại trừ để sưởi ấm, pha trà thì bếp lò còn có tác dụng gì khác? Thứ trên giấy xem ra chỉ là thêm một cái lỗ tai bên cạnh, bất quá khách hàng đã yêu cầu, lão cũng không cần hỏi lại.
- Không thành vấn đề, ngày mai sẽ hoàn thành, công tử ở đâu, đến lúc đó ta sai người đưa tới.
Thương lượng giá cả xong với người thợ già, Lý Dịch và Như Ý đi ra khỏi cửa tiệm, bếp lò đã có, sau khi trở về tìm cách lấy một ít than tổ ong, mùa đông này sẽ ấm áp lên rất nhiều.
Nhóm của Lão Phương cũng đã nhanh chóng chặt cây xong, mỗi người đều cõng một bó trên vai. Dựa theo lời của Lý Dịch, bỏ đi các mắt trúc ở bên trong, có thể nhìn xuyên qua đầu bên kia.
Lão Phương nhịn xuống không hỏi Lý Dịch thứ này để làm gì, hỏi nhiều có vẻ vô tri, rồi hắn cũng có thể nhìn thấy thôi.
Năng suất người thợ già rất nhanh, hôm sau người của cửa tiệm đã đưa bếp đến.
Bởi vì vị công tử này cho nhiều tiền, bọn họ bận việc một đêm để làm xong trước bình minh.
Lão Phương nhìn cô gia gắn cây trúc đã đào rỗng vào lỗ tai của bếp lò, rồi lại tiếp nối thêm một đoạn nữa, mở ra một cái lỗ trên cửa sổ.
Đầu kia của cây trúc nhô ra khỏi lỗ.
Than nhanh chóng bùng cháy, trong chốc lát, căn phòng đã ấm hơn rất nhiều, quan trọng là Lão Phương ở trong phòng hồi lâu mà không có cảm giác choáng váng, cũng không có ngửi được mùi than.
Nhà hắn cũng có bếp lò, nhưng chỉ dùng khi ăn lẩu, lúc ăn còn phải mở hết cửa sổ và cửa chính, nếu không để lâu sẽ bị chóng mặt hoa mắt, cả người cũng không có sức.
Mấy ngày nay, Trụ Tử ở nhà vẫn luôn than lạnh, buổi tối đắp tận hai cái chăn vẫn không đủ, hắn cũng bị kêu đến phiền, lúc nãy hắn ra ngoài còn đạp mông thằng con một cái.
Đứa nhỏ này mới qua ngày lành mấy hôm đã quên hết những khổ cực lúc trước. Trước kia mùa đông tới, tìm đâu ra hai cái chăn để đắp? Trong núi còn lạnh hơn trong thành gấp mấy lần, chẳng phải cũng cố gắng trụ qua?
Đương nhiên, hắn cũng không dám dùng bếp lò vào buổi tối, thứ đó không thể dùng vào ban đêm, mỗi mùa đông đều có người bật bếp lò rồi chết im lặng trong chính nhà mình, ngủ rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Hắn lại ở trong phòng thêm chốc lát, chỉ cảm thấy ngày càng ấm áp, cũng không có gì khó chịu, lập tức giơ chân chạy ra ngoài.
Bọn hắn chặt trúc không ít, lại đào rỗng một chút là có thể làm một để trong nhà. Hắn nhận thức mấy người tiểu nhị đến đưa bếp lò lúc nãy, lúc trước có đến đó mua bếp, một lát hắn phải đi tới cửa tiệm bọn họ nhờ làm một cái giống như đúc cái của cô gia mới được.
Hài tử nhà mình, đá thì đá, nhưng con bị đông lạnh hắn cũng đau lòng, có thứ này rồi nếu thằng nhãi ranh đó còn kêu lạnh — còn phải đá thêm mấy đá mới được!
- Cô gia, trong phòng ấm áp rất nhiều.
Tiểu Hoàn không hề xoa tay, trên bếp lò có đặt một cái ấm đồng vẫn còn đang tỏa nhiệt, nước bên trong vẫn luôn nóng, sau này cô gia rửa mặt, giặt quần áo sẽ luôn có nước để dùng. Trong phòng ấm áp, buổi tối ngủ cũng sẽ không lạnh tới mức chui vào lòng của đại tiểu thư.
Nghĩ tới những việc này, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, toàn bộ phủ thành cũng chỉ có nhà mình có thứ này, cô gia thật rất có bản lĩnh!
……
……
- Cái thời tiết quỷ quái, tuyết muốn rơi lúc nào thì rơi, lạnh chết lão tử!
Đêm khuya, trong núi gió lạnh gào thét, vài bóng người đẩy cửa miếu thờ bị bỏ hoang trên núi, bọn họ run vai cho bông tuyết rớt xuống. Gió lạnh hỗn loạn từ ngoài thổi vào, đám người vội vàng quay đầu đóng cử.
Trong phút chốc, trên người cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Miếu trên núi rất nhỏ, không gian bên trong không lớn nhưng vẫn có thể chứa được mấy chục người.
Cửa sổ hai bên đã sớm bị người dùng ván gỗ lấp kín, bên ngoài gió tuyết bay đầy trời, trong phòng và bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Giữa miếu có người đang đốt lửa sưởi ấm, bên trong miếu thờ cũng không phải chỉ có đám người bọn họ, dù hào khách đang hành tẩu giang hồ, tiêu sư đang áp tiêu, hoặc người đi đường vào ban đêm, tất cả đều bị trận tuyết rơi đột ngột chắn ở đây.
- Nếu lạnh thì lại đây sưởi ấm đi.
Có không ít người vây quanh bên cạnh đống lửa, bọn họ vốn dĩ muốn tìm cái góc ngồi xuống thì nghe có người ra tiếng.
- Đa tạ!
Người trong giang hồ từ trước đến nay đều hào sảng, đám người cũng không có cự tuyệt, ngồi xuống vị trí mà đối phương chừa ra.
Sau khi an vị, một hán tử cởi một cái túi nước từ trên lưng xuống, đưa ra, hỏi.
- Muốn uống một chút không?
Người đối diện đang muốn xua tay cự tuyệt thì hán tử kia đã mở túi nước ra, một mùi hương nồng đậm truyền tới. Người kia sửng sốt một chút, tiếp nhận túi nước, ngửa đầu uống một ngụm sau đó cười nói.
- Rượu ngon!
“Ha ha, đây chính là rượu mạnh nổi danh Khánh An phủ, chỉ là giá quá mẹ nó đắt.
Hán tử cười nói.
- Các vị huynh đệ đến từ phủ thành?
Người nọ cười hỏi.
Hán tử gật đầu, đáp.
- Đúng vậy, bọn ta vốn dĩ định đi Sở Châu xử lý một chút việc, ai ngờ tuyết rơi đột ngột, chỉ có thể chờ ngày mai lại đi.
Người đối diện cũng tự báo thân phận, thì ra hắn cũng là nhân sĩ của Khánh An phủ, là tiêu sư chuyên đi vận chuyển hàng hoá, tối nay gặp được gió tuyết nên chỉ có thể tạm nghỉ ở đây một đêm.
Đều là người trong giang hồ, sau một lúc trò chuyện ngắn ngủi thì bầu không khí đã trở nên náo nhiệt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương