Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 234 : Người có thể dẫn thiên phạt
Bà lão mang đến người đều là cao thủ trong Hoàng cung phái ra bảo hộ Công chúa điện hạ, nếu ngay cả đám người ô hợp này mà cũng ngăn không được, sau khi trở về, cũng không cần đi theo công chúa nữa.
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, tình thế hoàn toàn nghiêng về một bên.
Cũng chỉ có đại hán họ Chu và nam tử che mặt kiên trì thêm ba giây, sau một khắc đã bị mấy thanh đao đồng thời gác lên cổ.
Bà lão dùng tay đánh vào gáy Tam Nương Tử để nàng hôn mê, giao cho bọn thủ hạ, dự định tới hỏi thăm tình huống.
Đi hai bước, nhìn qua hố cạn phía trước, dừng lại, mặt mo bỗng nhiên tái nhợt.
Cho dù trong cuộc đời gặp rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng giờ phút này, thấy tình hình xung quanh hố cạn dưới ánh trăng, vẫn để trong nội tâm bà dao động thật lâu mới bình tĩnh lại.
- Cho bọn hắn thống khoái đi…
Hít sâu một hơi ngăn chặn nỗi lòng, từ tốn nói.
Bà lão vừa nói xong đã có một tên nam tử đi vào, đao quang xoát xoát mấy lần, mặt đất không còn âm thanh rên rỉ nữa.
Lúc nhìn thấy một màn kia, nam tử kia cũng không khỏi trợn mắt há mồm, trên mặt hiện ra một chút hoảng sợ.
- Những người này chết thế nào?
Bà lão nhìn Lý Dịch, gian nan mở miệng, giờ phút này, bà đã quên sạch những điều công chúa điện hạ nhắc nhở, tâm thần hoàn toàn bị tràng cảnh địa ngục trước mặt chiếm cứ.
- Những người này làm đủ chuyện xấu, sợ rằng chọc giận ông trời, cho nên mới tiêu diệt tất cả bọn hắn thôi.
Lý Dịch thở dài một hơi, nói.
- Vừa rồi trên trời đánh xuống tia sét, lôi điện khắp trời, giống như Thiên Phạt, Thiên Phạt kết thúc, những người này đều như vậy…
Bà lão xém chút đã tin lời hắn.
Tiếng vang và ánh lửa kia vừa rồi truyền ra đâu chỉ vài dặm, thật giống như trời long đất lở, không phải năng lực của con người?
Bà giẫm chân hai lần, dời chân ra, lấy ra một miếng sắt màu đen từ trong đất bùn bị vùi lấp, nhìn lại mọi người nằm trên đất, không biết nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt già lần nữa hiện ra vẻ kinh sợ.
Xem như vừa rồi ông trời thật sự giáng xuống Thiên Phạt cũng không thể vì trừng phạt những kẻ ác nhân này, bà lão quay đầu nhìn Lý Dịch - hắn có thể dẫn Thiên Phạt!
- Sai người trở về Ninh Vương phủ, nói cho công chúa cùng thế tử điện hạ biết Lý huyện úy bình an vô sự.
Vì bớt việc, hơn mười lục lâm còn lại có hơn phân nửa bị đánh ngất xỉu giải đi, tiếng vó ngựa và ánh lửa phía sau đã rất gần, khi bà lão mở miệng, hai thân ảnh ứng một tiếng, chạy gấp về hướng gần đó.
Thời điểm nhìn thấy bà lão, Lý Dịch biết chuyện về hoả dược đã không còn giấu diếm được nữa.
Thuyết pháp Thiên Phạt chỉ có thể dùng để lừa gạt người bình thường, những lão gia hỏa này, một người so với một người càng thêm khôn khéo.
Công chúa điện hạ và Lý Hiên có thể phái những người này tới, trong lòng hắn vẫn rất cảm kích, nhưng nội tâm lại cảm giác bọn hắn không đến thì tốt hơn.
- Gọi người thu thập nơi này một chút, không nên để lại bất cứ dấu vết gì, chuyện cụ thể, ngày mai ta tự mình thông báo công chúa điện hạ.
Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ mệt mỏi, thở dài nói.
Chế tạo ra hoả dược là hành động bất đắc dĩ, thứ này quá nguy hiểm cũng quá mẫn cảm, đã có thể trở thành át chủ bài bảo mệnh cũng có thể trở thành Diêm Vương đòi mạng, lén lút không bị người khác phát hiện còn tốt, nhưng giờ đã bị người của công chúa nhìn thấy cũng chỉ có thể thành thật nộp lên cho quốc gia.
Đồ chơi uy mãnh như thế, mình giữ lấy làm gì, muốn tạo phản?
Trừ Hoàng gia ra, người nào cũng không thể đụng.
Nghĩ đến vô duyên vô cớ nhiều thêm một phiền phức, trong lòng Lý Dịch lại nhiều thêm mấy phần oán khí đối với đám lục lâm hảo hán.
Một đám vương bát đản, cường đạo không lo làm, phải ngàn dặm xa xôi chạy tới tặng đầu người, rồi còn tạo cho ta phiền toái, có mưu đồ gì?
Trong tai truyền đến một thanh âm xé gió, bên người nhiều một đạo thân ảnh uyển chuyển.
Liễu Như Ý nhìn thấy giữa sân có rất nhiều người, vốn nắm chặt chuôi kiếm nhưng khi nhìn thấy một bà lão đứng bên người Lý Dịch, nàng mới thả lỏng.
- Tiếng vang vừa rồi là chuyện gì?
Cho tới bây giờ, trong lòng nàng còn bị chấn động.
Không đợi Lý Dịch trả lời, khi nàng cúi đầu nhìn thấy mặt đất cách đó không xa, khuôn mặt bỗng nhiên biến đổi, sau một khắc, nhịn không được vịn Lý Dịch nôn một trận.
Võ công của nàng cao, giết mấy tên tội phạm đều một kiếm cắt cổ, từ trước tới nay chưa từng gặp qua tràng diện đẫm máu như thế.
"Ọe!"
Nãy giờ, trong bụng Lý Dịch đã có chút khó chịu, cố nén không nhìn những thứ kia, bị Liễu Như Ý kích thích, cũng nhịn không được.
Liễu Như Ý vịn hắn, hắn vịn vách tường một bên, âm thanh hai người truyền đi, mấy tên cao thủ trong cung sắc mặt trắng nhợt, không khỏi che miệng.
Động tác của những người bà lão mang đến rất nhanh, một hố to rất nhanh đã được lấp đầy, vết máu đều bị vùi lấp, thi thể của những người kia đều bị chuyển đến một nơi rất xa, một mồi lửa đốt sạch.
Không hổ là cao thủ đến từ trong cung, thủ đoạn hủy thi diệt tích rất chuyên nghiệp, lão Phương đốt đèn lồng xoay một vòng ngay tại chỗ, quả thực không tìm được cái hố vừa rồi, ngay cả những mảnh sắt nhỏ găm trong đất cũng bị móc ra.
Hộ vệ Ninh Vương phủ còn chưa kịp tới đã bị bà lão sai người đuổi chạy về.
Chuyện Thiên Phạt rất quan trọng, người bình thường không thể biết, người Ninh Vương phủ càng không thể biết.
Thậm chí, bà lão nhìn mấy người Lão Phương, sắc mặt đều có chút không tốt.
Trong lòng Lý Dịch thầm nghĩ, có nên lưu lại lão bà này ở đây, sau đó mang theo mấy người còn lại trong trại chạy trốn?
Nơi xa, bà lão mang theo những người kia đi qua một bên tựa hồ đang tra hỏi những tù binh, thỉnh thoảng liếc về bên này.
Đây là một trong những nguyên nhân mà Lý Dịch không tính giấu diếm.
Nếu những người kia đều chết hết, không có nhân chứng, sau đó dọn dẹp xong hiện trường, không lưu lại bất cứ dấu vết gì là được, nhưng đám người bị bà lão bắt, hơi đe dọa một chút, chỉ sợ sẽ kể mọi chuyện ra, dù mình kiếm lý do gì cũng vô dụng.
Đội lục lâm lớn nhất đã bị tận diệt, còn lại những tiểu nhân vật không đáng để lo, nhìn bộ dáng bà lão, tối nay hẳn không có ý định rời đi, vừa hay, sung làm thủ vệ, Lý Dịch lắc đầu tiến vào viện.
Liễu Như Ý ngồi trong sân, ngẩng đầu liếc hắn một cái, không nói gì, nàng hiện tại không còn nôn nhưng những hình ảnh kia lại luôn xuất hiện trong đầu, tối hôm nay sợ rằng không ngủ được.
Lý Dịch đi vào phòng mình, đóng cửa lại, đốt đèn lên, ngồi trước bàn, ánh mắt chăm chú nhìn diễm hỏa đang chập chờn.
Hắn sinh sống ở địa cầu hai mươi năm, ở chỗ này chỉ mấy tháng, vẫn không thể sửa đổi được rất nhiều ý nghĩ cùng suy nghĩ vấn đề trước đó.
Thẳng đến khi bị hiện thực vô tình bạt tay một lần lại một lần, hắn mới chính thức hiểu được, đây rốt cuộc là thời đại thế nào.
Nơi này có một Quân Vương nói ra một câu thì có thể giết người xét nhà, vì một tia tham niệm dám giết người đoạt bảo, có nhiều người không nhìn luật pháp, không nhìn mạng người, còn có một đám gọi là lục lâm ngang ngược.
Đây mới là bộ dáng chân thực của thế giới.
Ninh Vương phủ và hắn có quan hệ hợp tác làm ăn, quan hệ giữa thế tử và hắn không tệ, công chúa điện hạ thường xuyên đến chỗ hắn ăn chực, say rượu ngủ trên giường hắn, nhưng ở thời khắc mấu chốt, những thứ này thì có ích lợi gì?
- Tất cả đều không đáng tin cậy…
Khóe miệng hắn nhếch nhẹ, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương