Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 232 : Kinh thiên động địa

"Tư" Thanh âm này rất nhỏ, yếu ớt gần như không nghe được nhưng những người này đều phi thường, dù thị lực hay thính lực đều cao hơn người thường một bậc, hán tử kia vừa kinh hô, mấy người bên cạnh lập tức cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Thanh âm rõ ràng truyền đến từ ba cái bao dưới đất. - Là mấy bao của "Đoạt Mệnh Thư Sinh" vừa buông xuống. Vừa rồi, lực chú ý của tất cả mọi người đều ở trên thân những người phía trước, không ai biết ba tên hán tử đứng sau đám người làm gì, lúc này một người dùng binh khí đẩy cái bao ra, rốt cục nhìn thấy đồ vật bên trong. Tuy tối nay ánh trăng sáng ngời nhưng bóng người xung quanh đông đảo, mặt đất càng đen sì, mấy người bốn phía cũng chỉ nhìn thấy mấy thứ gì đó đen sì, đang có mấy đốm lửa lấm ta lấm tấm lấp lóe tiến vào mấy thứ đen sì cỡ nắm tay kia. - Cái quái gì vậy?" Một người thì thào, sờ sờ đầu, không hiểu ra sao. - Xảy ra chuyện gì? Mấy thanh âm từ bên ngoài truyền tới. Vừa rồi, ba hán tử bỏ mấy cái túi ở vị trí trung tâm đám người, lúc mà giờ hơn mười người đang vây quanh nhìn, người bên ngoài không biết chuyện gì đang phát sinh, vừa sợ vừa nghi. - Tướng công, Phương đại thúc, các ngươi? Biểu lộ lạnh nhạt trên gương mặt xinh đẹp Liễu Như Nghi trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, nhìn Lý Dịch và lão Phương chạy ra từ trong đám người, sắc mặt khẽ biến. - Lát nữa tính sổ với nàng sau! Gáy còn ẩn ẩn có chút đau, Lý Dịch trừng nàng một cái, trong sự sửng sốt của Liễu Như Nghi, đè nàng ngã nhào xuống đất, thuận thế lăn một vòng, lăn đến một vùng hơi thấp cách đó không xa. Trong nháy mắt Lý Dịch nhào tới, Liễu Như Nghi đã ý thức làm ra phòng bị, nhưng cuối cùng vẫn không phản kháng, mặc cho hắn ôm mình ngã nhào xuống đất. - Đều nằm xuống! Lão Phương và hai hán tử kia cũng không nhàn rỗi, sau khi hét lớn một tiếng, giang hai cánh tay, ôm mấy hán tử còn lại bổ nhào xuống đất, đối với người mình, những hán tử đó vốn không có phòng bị, bất ngờ không đề phòng, bị ngã mạnh về phía sau, giống như cục đá lăn đến chỗ cách Lý Dịch không xa. Có một người tránh ra không ngã xuống đất, Lão Phương xoay người gạt chân qua chân hắn, hán tử hét lên một tiếng rồi ngã gục, bị Lão Phương kéo tới. Biến cố đột nhiên xảy ra, không chỉ để mấy hán tử không kịp phản ứng mà ngay cả hơn mười Lục Lâm đối diện cũng mộng bức. Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết rõ "Đoạt Mệnh Thư Sinh" kia đến cùng là địch hay bạn. Bọn họ bên phe đám Liễu Như Nghi, hay thư sinh kia dùng yêu thuật để cho đám Liễu Như Nghi không thể động đậy, đều bị chế phục? Bất quá, những thứ này đều không trọng yếu. Trọng yếu là, cơ hội đã đến, bọn người Chúc Đồ Phu nắm chặt binh khí trong tay, xông lên. Cách đó không xa, Lý Dịch nằm rạp trên mặt đất, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc. - Không đúng, sao còn chưa nổ, chẳng lẽ kíp nổ quá dài? Khi cái ý niệm này vừa mới dâng lên trong đầu, một tia sáng hiện lên trước mắt, tiếng vang kinh thiên động địa đột nhiên nổ tung phía trước bọn họ. Trong khi nổ tung kinh thiên vang lên, mặt đất dưới chân cũng bị lay động mấy lần. Cho dù được chứng kiến uy lực của vô số hoả dược bản thu nhỏ, trong lòng ba người Lão Phương đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị động tĩnh vừa rồi dọa sợ mặt trắng bệch. Đứng dậy liếc về phía đó một cái, ngọn lửa to lớn còn chưa kịp tiêu tán. Mồ hôi lạnh lăn xuống từ trên trán ba người, nghĩ tới vừa rồi mình cõng một vật như vậy đi trên đường, đến bây giờ còn hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở chỗ này, trong lòng ba người lập tức dâng lên một cảm giác sống sót sau tai nạn. Nếu nổ trên lưng bọn họ, sợ rằng thi thể sẽ không còn hoàn chỉnh! - Tướng, tướng công… Dù Liễu Như Nghi là một cao thủ Tông Sư vào lúc này cũng vô pháp bảo trì trấn định, ánh mắt lộ ra hoảng sợ nhìn Lý Dịch, nàng căn bản không có cách nào tưởng tượng được động tĩnh vừa rồi do hắn làm ra. Đến bọn họ còn như vậy. Về phần mấy người khác, biểu hiện liền càng thêm không chịu nổi, đầu óc trống rỗng, trong tai ù ù một mảnh, bởi vì nằm trên mặt đất cũng không nhìn thấy phía trước phát sinh chuyện gì, nhưng động tĩnh giống như trời long đất lở đó cũng làm cho bọn họ cảm giác được hai chân như nhũn ra, không đứng lên nổi. Cùng lúc đó, phía sau trại, lão nhân, nữ tử và hài tử lưu lại đều tụ tập trong một sân nhỏ, Liễu Như Ý và mấy hán tử đứng xung quanh cảnh giới, thời khắc này, bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước. - Chuyện gì xảy ra? Mấy tên hán tử chấn động một chút, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi. - Ta đi xem thử! Liễu Như Ý cắn răng nói, vội vàng đi về phương hướng động tĩnh truyền đến. Trong một tiểu viện, một gương mặt già nua đang phủ đầy chấn kinh nhô ra sau cánh cửa. - Đây là sao thế, sét đánh hả? Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng sáng sao thưa, vẻ chấn kinh trên mặt lão ngày càng đậm. Dưới núi, trên con đường dẫn đến Liễu Diệp trại, hai nhóm nhân mã cách nhau không xa đang phi nhanh mà lên. Ban đêm đường núi gập ghềnh khó đi, có người giơ bó đuốc, không dám thúc ngựa chạy nhanh, gặp được những nơi hiểm trở, chỉ có thể dẫn ngựa đi bộ. - Lập tức sẽ tới, mọi người nhanh một chút! Thủ lĩnh hộ vệ Ninh Vương phủ trầm mặt lên tiếng, Thế tử lần này đã hạ tử lệnh, nhất định phải bảo vệ cẩn thận cho Lý công tử và người nhà của hắn. Nếu đi muộn dẫn đến sai lầm lớn, sau khi trở về, căn bản không có cách bàn giao. Bà lão dẫn hơn mười cao thủ trong cung đi cách bọn họ phía trước nửa dặm đường, tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn so với những người cưỡi ngựa mấy phần. - Một vị nửa bước Tông Sư, một vị cao thủ nhất lưu, nếu còn đồng bọn, kéo dài một chút thời gian hẳn không phải việc khó. Bà lão lẩm bẩm, thúc giục vài câu, lúc ngẩng đầu, ẩn ẩn có thể nhìn thấy sơn trại. Oanh! Ngay vào lúc này, một tia sáng phóng lên tận trời, thân thể bà lão kịch liệt chấn động, đột nhiên dừng lại, mặc dù không được mệnh lệnh của bà nhưng hơn mười thân ảnh phía sau cũng đình trệ bất động, nhìn sơn trại phía trước lần nữa trở về yên tĩnh và hắc ám, trong lòng kinh nghi đan xen. Phía sau, tuấn mã hí dài, hộ vệ Ninh Vương phủ xuống ngựa, vừa trấn an con ngựa đang chấn kinh, vừa dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trước. - Ánh sáng và tiếng vang vừa rồi rốt cuộc là thứ gì? Phía trước trại, mười mấy Lục Lâm Hào Kiệt còn có thể đứng lên được không tới 10 người. Sau khi ba bao vải nổ vang giữa đám người, ở giữa nhất, hơn mười người đang vây xem trong nháy mắt bị hất tung lên không trung, không có một thi thể lành lặn. Mà dù người đứng bên ngoài cũng dùng tay ôm lấy một bộ phân nào đó trên cơ thể, không ngừng kêu rên, những miếng sắt xen lẫn trong thuốc nổ, trong nháy mắt nổ tung đủ làm cho thân thể những người này biến thành cái sàng. Vận khí không tốt, bị đánh trúng vị trí yếu hại, lập tức sẽ không sống nổi. Vận khí tốt, đứng xa một chút thì chỉ bị liên lụy, nhưng giờ phút này cũng bị dọa xụi lơ trên mặt đất, dị động vừa rồi dọa bọn họ mất nửa cái mạng. Mười mấy người và Chúc Đồ Phu xông lên phía trước, xem như là người may mắn nhất, chỉ có một hán tử đang dùng hai tay ôm cổ họng không ngừng chảy máu ngã xuống đất, bọn họ quay lại nhìn vị trí mình đứng lúc trước, giờ phút này đã biến thành địa ngục, tràn ngập chân cụt tay đứt, binh khí trong tay loảng xoảng rơi vãi trên mặt đất.