Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 226 : còn chưa muốn chết
Chỉ tưởng tượng nếu mục tiêu của người người này là mình, trong lòng khôi ngô hán tử cũng có chút rét run.
Đây không phải là chỉ có đường chết!
Hàn tiền bối kia đã nổi danh từ hai mươi năm trước, khi đó võ công của hắn được liệt vào hàng cao thủ, đến bây giờ, sợ càng cao thâm khó dò, cho dù còn chưa phải Tông Sư nhưng cách cảnh giới đó không xa.
Nếu có thể trở thành đệ thử của hắn, được hắn chỉ điểm, tu vi võ học chắc chắn ngày càng tiến bộ, mặc kệ có có thù oán cùng nữ tử kia hay không, chỉ với điều kiện này, sẽ có biết bao nhiêu người nhảy vào.
Triệu viên ngoại cũng được xem như một nửa người gian hồ, hậu thuẫn phía sau mạnh, gia tài vạn kim, dùng một ngàn lượng bạc để mua nữ tử kia thì có mấy người ngồi yên.
Vốn hắn chỉ muốn tìm người báo thù cho huynh đệ, nhưng chuyện chuyển biến đến mức này, hắn sớm đã không còn kiểm soát được.
Cho đến bây giờ, trừ đám người bọn họ, còn biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng không thể gạt được quan phủ, nếu kéo dài thời gian, đối với bọn hắn cũng không phải chuyện tốt.
- Nhanh chóng động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng.
- Trong khoảnh khắc, trong lòng khôi ngô hán tử đã làm ra quyết định.
- Nói, ngươi có ý đồ gì, ai phái ngươi đến?
Trên triền núi, lão Phương nắm chặt cổ áo tên lùn, cầm hắn lên, hung dữ hỏi.
Trải qua việc cô gia bị trói lần trước, lão Phương cực kỳ thống hận loại người này.
Tên gia hỏa này mai phục ven đường, nhất định muốn gây bất lợi cho cô gia, nếu không có đại tiểu thư, chỉ có một mình cô gia, chắc đã bị tên gia hỏa này bắt đi nữa.
- Hừ, đã rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt, tùy ý các ngươi.
Tên lùn kia liếc nhìn lão Phương, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hung danh của hắn trên giang hồ hiển hách, mấy năm nay chỉ làm chuyện ác, nghĩ tới việc tự nhiên rơi vào tay quan phủ không biết sẽ như thế nào, nếu đầu rơi, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán.
- Ngươi cứng miệng lắm.
Lão Phương nghe vậy, không những không giận mà còn cười, nhìn qua nói với Liễu Như Nghi.
- Đại tiểu thư, chuyện này cứ giao cho ta, ta muốn xem gia hỏa này có thể mạnh miệng tới khi nào.
Cười lạnh nhìn tên lùn một cái, nắm cổ hắn đi vào bụi cỏ.
Thời gian trước, hắn học được không ít thủ đoạn từ trong nha môn, chỉ tiếc chưa từng có cơ hội thử một lần, lần này, tên lùn này xem như có phúc khí.
Đương nhiên, không thể để cho đại tiểu thư nhìn thấy loại tàn bạo máu me này.
Rất nhanh từ trong bụi cỏ truyền đến âm thanh của tên lùn.
"Phi!"
- Có thủ đoạn gì mang hết ra đaya, nếu lão tử kêu một tiếng, sẽ gọi ngươi là gia gia!
" "
- Gia gia, tha cho ta đi, ta nói, cái gì ta cũng nói!
Một lát sau, lão Phương mang theo tên lùn đã hôn mê đi ra từ trong bụi có, tiện tay ném hắn xuống đất, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
- Đại tiểu thư…
Lão nhìn Liễu Như Nghi, há hốc mồm, hồi lâu mới có âm thanh truyền đến.
- Việc lớn không tốt…
Trên đường phố phủ thành, Lý Dịch cảm thấy nha dịch tuần tra nhiều hơn so với ngày thường, dường như mỗi khu phố đều gia tăng không ít nhân thủ.
Những tên nha dịch này tất nhiên biết hắn, gặp hắn đều cung kính chào “Huyện úy đại nhân”, sắc mặt có chút mỏi mệt.
- Hai ngày qua phủ thành có phải đã xảy ra chuyện lớn gì?
Lý Dịch nghi hoặc hỏi.
Bộ khoái lập tức hồi báo.
- Bẩm đại nhân, thuộc hạ cũng không rõ, chỉ phục mệnh ở trên đưa xuống, yêu cầu chúng thuộc cẩn thận đề phòng.
Hỏi vài câu cũng không ra được cái gì, Lý Dịch khoát tay, ra hiệu bộ khoái kia có thể tiếp tục tuần tra.
Hiện tại hắn còn trong thời gian nghỉ bệnh, chẳng phải quản nhiều những chuyện này, tin tưởng công chúa điện hạ sẽ an bài thỏa đáng.
- Tránh ra, mau tránh ra!
Thời điểm ba người bước nhanh đến Như Ý Phường, đường phố phía trước bỗng truyền đến một trận rối loại, một hán tử mạnh mẽ chạy đâm tới.
Lý Dịch nhìn kỹ, hán tử kia chính là người lần trước đả thương người bị bắt tới huyện nha, sau do thấy hắn có hiếu tâm đáng khen ngợi nên thả hắn đi, hình như gọi Ngô Nhị.
Trên lưng Ngô Nhị còn cõng một người, trên người là đồng phục bộ khoái còn có vết máu loang lỗ, Lý Dịch thoáng sững sờ, Ngô Dịch gào thét lướt ngang qua hắn, trực tiếp chạy vào Hồi Xuân Đường cách đó không xa.
- Như Ý, muội dẫn Tiểu Hoàn về trước, ta đi qua nhìn một chút.
Lý Dịch không có rõ người mặc đồ bộ khoái là ai nhưng nhất định là cấp dưới của hắn, hắn nhíu mày nói với Như Ý, bước nhanh qua.
Liễu Như Ý và Tiểu Hoàn cũng không trở về Như Ý Phường, bước theo sau.
Lúc Lý Dịch đi đến Hồi Xuân Đường, trừ Ngô Nhị ra, hai bộ khoái đang tuần tra ban nãy cũng ở bên trong.
- Đại Ngưu, ngươi làm sao?
Nhìn thấy người nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vết thương trên người không ngừng chảy máu, nét mặt hai người vừa sợ vừa giận.
- Trước đừng nói những lời này.
Ngô Nhị nhanh chóng nói.
- Trị thương quan trọng hơn!
- Không được, vết thương trên người hắn quá nhiều, không cầm máu được.
Trần đại phu lo lắng nói, đã dùng nhiều loại thuốc cầm máu đổ vào vết thương nhưng trên người hắn vẫn không ngừng chảy máu, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, máu mất quá nhiều, thần tiên cũng không cứu được.
Lý Dịch vừa bước vào Hồi Xuân được đã nghe Trần đại phu nói, đang định bước nhanh tới, bóng người sau lưng hắn còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Đại Ngưu, điểm trên người hắn hai lần.
- Cô…Trần đại phu thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện đánh loạn trên người bệnh nhân, trong lòng giật mình, vừa định mở miệng quát mắng lập tức mở to hai mắt, nuốt lại điều định nói ra.
Lúc này, trên thân vị hán tử nằm trên đất, vết thương còn không ngừng chảy máu mới đây thế mà đã ngừng chảy, tuy còn thấm ra bên ngoài đôi chút nhưng tốt hơn tình hình vừa rồi rất nhiều.
- Ta nhiều nhất chỉ có thể phong bế huyệt vị hắn trong một khắc, ngươi tốt nhất tìm cách xử lý vết thương cho trong lúc này.
Liễu Như Ý đứng lên, nhàn nhạt nói với Trần đại phu một câu.
- Ta cũng chỉ có thể đắp thuốc cầm máu cho hắn, băng bó vết thương lại, về phần có cứu được hắn hay không, thì chỉ có thể xem tạo hóa của hắn.
Trần đại phụ dựa vào thực tế mà nói.
Lý Dịch nghe vậy, lập tức phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh.
- Tiểu Hoàn, đi vào cửa hàng, lấy hòm thuốc nhỏ tới đây.
Tiểu nha hoàn biết sự tình khẩn cấp, đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
- Ta, ta sắp chết sao?
Đại Ngưu vừa tỉnh lại, run rẩy hỏi, trên mặt hiện ra một tia tuyệt vọng.
Nghe được lời Trần đại phu nói, tên bộ khoái bên cạnh hắn lộ ra vẻ bi ai, cúi người, nắm thật chặt tay hắn, nói:
- Đại Ngưu ca, ngươi yên tâm, nếu ngươi chết đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc cho bá mẫu.
- Hảo huynh đệ!
Trên mặt Đại Ngưu lộ ra vẻ cảm kích.
- Tiểu chất tử ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ nuôi dưỡng hắn trưởng thành!
Bộ khoái kí tiếp tục nói.
Đại Ngưu hôm nay đi dò xét khu mình quản hạt, vốn nên là hắn đi, nếu không phải hắn muốn gần nhà một chút, đổi với Đại Ngưu, hiện tại nằm ở chỗ này chính là hắn rồi
- Về phần chị dâu, ta cũng sẽ giúp ngươi chiếu cố thật tốt, Đại Ngưu ca, ngươi cứ an tâm mà đi.
Bộ khoái kia bi ai, nắm tay Đại Ngưu càng chặt hơn.
Sắc mặt Đại Ngưu tái nhợt đột nhiên biến đổi, quay đầu nắm cánh tay Trần đại phu, run giọng nói.
- Đại phu, mau cứu ta, ta còn chưa muốn chết!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương