Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 221 : Thế tử điện hạ hăng hái
- Phu tử, phu tử, học sinh còn có chỗ không hiểu…
Nhìn lấy vẻ mặt Ngô phu tử tái nhợt, thất kinh rời đi, Lý Hiên vội vàng đuổi theo.
- Phu tử, đừng đi, hôm nay còn chưa hoàn thành việc học mà!
Nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nội tâm lão giả hơi hồi hộp, tay chân lẩm cẩm luôn không quá lưu loát nhất thời bộc phát ra tiềm lực, chỉ thoáng qua một chút, Lý Hiên đã không thấy thân ảnh Ngô phu tử.
- Ha ha, Lý Dịch quả nhiên không nói sai, còn người có tiềm lực a.
Thế Tử điện hạ đứng tại chỗ, nghĩ đến thân ảnh như gió vừa rồi của Ngô phu tử, thì thào.
- Ngày mai, đến phiên Trần phu tử?
Hôm nay, người làm trong Vương phủ nhìn thấy một màn để trong lòng bọn họ kinh ngạc không thôi.
Ngô phu tử đã qua tuổi lục tuần thế mà chạy nhanh trong Vương phủ, thẳng đến thư phòng Vương gia, mấy hạ nhân trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng đuổi không kịp.
Sau một lát, Ngô phu tử mới bị một lão bộc ngăn lại trước cửa thư phòng Ninh Vương.
- Sao phu tử vội vàng như thế?
Lão bộc nghi hoặc hỏi.
- Ta, ta muốn gặp Vương gia.
Ngô phu tử thở hồng hộc đáp.
Chạy lâu như vậy, hiện tại thật có chút thở không nổi.
Lão bộc thấy sắc mặt Ngô phu tử lo lắng, vô cùng vội vàng, sợ rằng có chuyện quan trọng, nói.
- Phu tử ở chỗ này chờ một lát, ta đi thông báo Vương gia một tiếng.
Ngô phu tử nghe vậy gật đầu, vừa vặn chờ đợi để thở một hơi.
Cũng không lâu lắm, lão bộc kia đi ra, nói:
- Phu tử, Vương gia cho mời.
Tuy Ngô phu tử lớn tuổi hơn Ninh Vương nhiều nhưng tôn ti có thứ tự, hắn chỉnh quần áo, lúc này mới không vội không chậm đi vào.
Bàn đọc sách bên phải thư phòng, Ninh Vương thả thư tịch trong tay ra, đứng lên, cười hỏi:
- Ngô phu tử tìm Bản Vương có chuyện gì quan trọng, không phải Hiên nhi ngang bướng, để phu tử khó chịu đó chứ?
- Cũng không phải thế, Vương gia hiểu lầm.
Ngô phu tử liên tục khoát tay, nói:
- Thế Tử điện hạ thiên tư thông minh, lão phu đã không còn gì có thể dạy cho ngài ấy, lần này đến để đặc biệt từ giã Vương gia.
- Từ giã?
Ninh Vương nhướng mày, hỏi.
- Cớ gì phu tử nói ra lời ấy, nếu Hiên nhi ngang bướng, đắc tội phu tử thì xin phu tử đừng nên trách, Bản Vương sẽ tự răn dạy nó, chuyện này không cần nhắc lại.
Mặc dù Ngô phu tử đã từ quan quy ẩn nhưng học thức lại không kém hơn những Đại Nho trong triều, Ninh Vương mời hắn rời núi dạy bảo Lý Hiên, vì rất thưởng thức năng lực của lão.
Học thức uyên bác, tư lịch lâu đời, như thế nào mà không còn gì để dạy?
Đây cũng không phải khiêm tốn, mà chính là châm chọc.
Chẳng lẽ Hiên nhi thật đắc tội vị Ngô phu tử này?
Ngô phu tử cười khổ một tiếng, nói:
- Vương gia thật sự hiểu lầm, thế tử thiên tư thông minh, đương thời hiếm thấy, có thể được Vương gia thưởng thức, dạy bảo thế tử là phúc của lão phu, chỉ là tuổi tác lão phu đã lớn, thật sự có chút lực bất tòng tâm, muốn dừng lại việc dạy học, mong rằng Vương gia đồng ý.
Ngô phu tử nói nửa thật nửa giả, không dạy nữa là thật, lực bất tòng tâm là giả.
Nguyên nhân thực sự để lão rời đi là muốn bảo trụ khí tiết tuổi già, nếu lại nghe được những lời kinh người của thế tử, sợ là rằng không lâu sẽ cưỡi hạc về trời, mà lúc đó chết cũng không nhắm mắt.
Lời Thế Tử điện hạ nói trùng kích lão rất lớn, nếu như chỉ nói vớ nói vẩn thì tốt, lão có lòng tin khuyên thế tử nhủ trở về Chính đạo, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lão thế mà cảm thấy thế tử nói có đạo lý – điều này thật hết sức khó xử.
Lão dùng cả một đời mới thật không dễ dàng tạo dựng lên kiến thức đối với thế giới này, nhưng bởi vì mấy câu nói của Thế Tử điện hạ mà lung lay sắp đổ, lão thật không dám dạy tiếp, không phải vậy, về sau sợ rằng sẽ chết không nhắm mắt.
Mắt hổ Ninh Vương nhìn chằm chằm Ngô phu tử, không nhìn thấy một điểm bất mãn hoặc ý châm chọc từ trên mặt lão.
Chẳng lẽ nói, những gì lão vừa nói đều xuất phát từ nội tâm?
Ngô phu tử kiên định ý chí, có ý rời đi ý, dù giữ lại thế nào cũng không làm nên chuyện gì, Ninh Vương cuối cùng đáp ứng.
Trong lòng Ninh Vương giờ tràn đầy nghi hoặc, đợi Ngô phu tử rời đi, ra lệnh.
- Gọi Hiên nhi đến đây!
- Lão nô đi ngay.
Lão bộc ngoài cửa ứng một tiếng, vội vàng rời đi.
Cũng không lâu lắm, Lý Hiên gõ cửa thư phòng, đi tới, hỏi.
- Phụ thân tìm con có chuyện gì?
Ninh Vương nhàn nhạt liếc hắn một cái.
- Con đến cùng đã làm gì Ngô phu tử, lão vừa rồi đến đây chào từ biệt ta, đã rời khỏi Vương Phủ rồi.
- A, Ngô phu tử rời đi?
Lý Hiên lộ vẻ chấn kinh lẫn mừng rỡ.
- Đây…thật quá …
Ngẩng đầu nhìn thấy phụ thân đang nhìn mình, lơig nói khẽ chuyển.
- Đây…thật quá…quá tiếc nuối, học thức Ngô phu tử uyên bác, Hiên nhi bội phục không thôi, lại không nghĩ rằng lão để ý đúng sai như thế, chỉ vì xấu hổ mà từ giã, sớm biết thế, con không vạch ra sai lầm của lão ngay trước mặt lão rồi.
Ninh Vương nhướn mày, sớm chiều ở chung gần hai mươi năm, lão như thế nào lại không biết Lý Hiên có bao nhiêu cân lượng, chỉ ra sai lầm của Ngô phu tử, làm người ta xấu hổ chào từ biệt, tiếp qua mấy chục năm cũng chưa chắc thằng con mình có bản sự này.
Cũng không muốn truy hỏi vấn đề này, khoát khoát tay, nói.
- Đi thôi đi thôi, Ngô phu tử đã rời đi, còn lại Trần Triệu hai vị phu tử dạy bảo, con nên khiêm tốn thỉnh giáo, không thể hồ nháo như thế.
- Hài nhi biết!
Lý Hiên đáp ứng, rời khỏi thư phòng, nhìn lão bộc kia hỏi.
- Ngô phu tử rời đi thật?
Lão bộc gật đầu, vừa rồi Ngô phu tử và Vương gia nói chuyện trong phòng cũng không có hạ giọng, lão đứng ngoài cũng nghe được.
- Đi Phòng thu chi lấy một trăm lạng bạc xem như đưa tiễn Ngô phu tử.
Lý Hiên thuận miệng phân phó một câu, thong thả đi trở về phòng.
Mặc dù nói hắn hảo tâm giúp Ngô phu tử nhận biết rõ ràng hơn về thế giới này, nhưng không có cân nhắc đến tuổi ông lão đã cao, không thể dễ dàng tiếp nhận, cần phải đổi một loại phương pháp càng ôn hòa hơn.
Không phải vậy, Ngô phu tử cũng sẽ không chào từ giã rời khỏi Vương Phủ, lão có học thức uyên bác, thiên văn địa lý không gì không biết, cứ rời đi thật đáng tiếc…
Nhìn Lý Hiên nhàn nhã rời đi, lão bộc thở dài một hơi, tuy nói Vương Phủ cũng không thiếu bạc, nhưng cũng không nhịn được Thế Tử điện hạ tiêu xài như thế.
- Điện hạ có đáp án cho câu hỏi hai ngày trước?
Sắc mặt ngay ngắn, lão giả tóc hoa râm chắp hai tay phía sau, hỏi Lý Hiên.
- Đã giải ra.
Lý Hiên gật đầu.
- Không biết điện hạ dùng phương pháp gì phá giải?
Lão giả hỏi tiếp.
Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, vấn đề này chỉ cần bỏ chút thời gian thì có thể kiểm tra xong, nhưng đến nay cũng không có phương pháp nào hoàn chỉnh, lão cũng không ôm bất cứ hy vọng nào đối với Thế Tử điện hạ.
- Phương pháp nhấc chân, phương pháp nhị nguyên, rồi còn phương pháp lập phương trình bậc hai!
Lý Hiên cười nói.
Lão giả hơi sững sờ.
- Nhấc cái gì mà chân, Phương cái gì mà trình…
Lý Hiên lấy ra giấy bút, bắt đầu viết.
- Phương pháp nhấc chân là như thế này…
Sau một canh giờ, trên trang giấy đã bị hắn viết kín hết chữ, quay đầu nhìn lão giả hỏi,
- Trần phu tử, không biết hai loại phương pháp này đúng không?
Trần phu tử gật đầu cho có lệ, cho tới bây giờ, lão vẫn còn chóng mặt đối với "Chữ số Ả rập", "Phương pháp tính toán ", "Phương trình", "Ẩn số" mà Lý Hiên vừa giới thiệu, làm sao biết phân rõ đúng sai.
Bất quá, tuy lão chưa bao giờ thấy qua những thứ này, nhưng đáp án chính xác, chắc hẳn quá trình cũng sẽ không sai lầm.
Chỉ là, Thế Tử điện hạ học từ đâu về những ký hiệu và phương pháp kỳ quái này?
Lão nghiên cứu toán học cả một đời, chưa từng nghe nói qua phương pháp kỳ diệu bực này.
- Học sinh còn có mấy vấn đề, hi vọng phu tử giải hoặc.
Chẳng biết tại sao, lúc Trần phu tử nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Thế Tử điện hạ mà trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
- Hiện có một con gà trống, giá năm đồng tiền, một gà mái, giá ba đồng tiền, ba gà con, giá một đồng tiền. Dùng một trăm đồng tiền mua trăm con gà, hỏi có bao nhiêu gà trống, gà mái, gà con?
- Tường dày năm thước, hai còn chuột bò xuyên qua, chuột lớn bò ngày một thước, chuột nhỏ cũng ngày một thước, chuột lớn bò trước chuột nhỏ nửa ngày, hỏi ngày nào gặp nhau, rồi cả hai đã bò được bao nhiêu?
Lý Hiên nói ra một lượt các nan đề hôm qua Lý Dịch nói cho hắn nghe.
Trần phu tử ngây ra như phỗng, mồ hôi lạnh rịn ra chảy xuống từ trên trán.
- Khục, thân thể lão phu hôm nay hơi khó chịu, việc học tạm thời trì hoãn, điện hạ có thể tự học.
Sau một lát, Trần phu tử lau mồ hôi lạnh trên trán, vứt xuống một câu nói, đứng dậy vội vàng rời đi.
Phiền muộn đọng lại nhiều ngày qua bị quét sạch sành sanh, Lý Hiên tươi cười rạng rỡ, long hành hổ bộ, hăng hái, nha hoàn trong Vương Phủ đi đường gặp được hắn nhao nhao né tránh.
Thế Tử điện hạ hôm nay làm sao, sao lại cười như vậy, sao mà biểu lộ kì vậy?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương