Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 219 : Hai khúc gỗ mục

- Ngươi nhất định vừa mới nghe được ta nói đáp án, hoặc trước kia ngươi đã gặp qua câu hỏi này! Sau một lát, Lý Hiên khẳng định. Nếu như sau một nén nhang thậm chí trong một nén nhang, Lý Dịch cho ra đáp án, tuy hắn cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng trong phạm vi chịu đựng. Dù sao trong mắt hắn, cho dù Lý Dịch không phải người thông minh nhất Cảnh Quốc nhưng cũng chênh lệch không xa. Mà vấn đề hắn vừa mới nói xong, Lý Dịch có thể ngay lập tức nói ra đáp án chính xác, đây không phải người, mà là yêu quái. Lần này, Lý Hiên thật đoán sai, vừa rồi hắn bỗng nhiên động kinh giống như nhảy dựng, Lý Dịch hoảng sợ nhảy một, lúc này làm gì có tâm tư nghe con hàng này nói gì. Mà trước đó, mặc dù Lý Dịch đã gặp vấn đề cùng loại, nhưng đổi một con số khác, đáp án sẽ không giống nhau, cũng không tồn tại khả năng thứ hai như hắn nói. Vấn đề gà thỏ cùng lồng, chỉ cần là học sinh tiểu học đời sau được học qua kiến thức về số đếm thì đều có thể ngay lập tức đưa ra đáp án, hoàn toàn không cần áp dụng phương thức gian lận. Dùng đề thi cấp độ tiểu học hỏi mình, đây không phải tự rước nhục? - Ha ha, nếu ngươi muốn trốn nợ cứ nói thẳng, cần gì phải lấy cớ. Lý Dịch bĩu môi nhìn hắn, có chút khinh thường nói. Gương mặt tuấn tú của Lý Hiên đỏ bừng, đường đường là thế tử, bị người ta nói quỵt nợ xác thực không dễ nghe, bất quá hắn lại càng nóng lòng muốn biết, Lý Dịch dùng phương pháp gì giải đề kia. - Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi làm thế nào giải đề này, trừ một trăm lượng đã nói, ta lại thua ngươi một trăm lượng, như vậy được không? Tiền đối với Lý Hiên mà nói chỉ là một con số, hắn càng cảm thấy hứng thú những phương pháp mới lạ mà Lý Dịch nói ra. Ánh mắt Lý Minh Châu cũng đặt trên người Lý Dịch, nàng cũng biết rõ đáp án của nan đề này nhưng không biết nguyên cớ, lần lượt thử từng đáp án, tiêu tốn một chút thời gian, tự nhiên kiểm tra xong cũng ra đáp án, nhưng hắn có thể tính ra nhanh như vậy, nếu như không phải biết trước đáp án, thì chắc đã dùng một phương pháp gì đó mà các nàng đều chưa từng gặp qua. Tiền đối Lý Hiên mà nói chỉ là một con số nhưng Lý Dịch không phải vậy, đây chính là một viên gạch, một mảnh ngói, một căn phòng của tòa nhà lớn đấy. - Ngươi mới vừa nói -- bên trên có 35 cái đầu, dưới có 94 cái chân, phải không? Hắn mở miệng biểu thị thừa nhận cử động đưa tiền vừa rồi của Lý Hiên. Lý Hiên gật đầu. - Chúng ta giả thiết, chỉ là giả thiết thôi… Lý Dịch khoa tay. - Giả thiết những con gà và thỏ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh. Lý Hiên ngơ ngác, giải đề thì giải đề, có quan hệ gì với chuyện những con gà, con thỏ này có được huấn luyện nghiêm chỉnh hay không? Bất quá, xét thấy Lý Dịch luôn không đi đường thường, hắn vẫn cảm thấy nên nghe tiếp. Lý Minh Châu nghe vậy nhíu mày, rất nhanh buông ra, hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống Lý Hiên. - Nếu như những con gà và thỏ này đều rất nghe lời, vỗ tay một cái, bọn chúng sẽ nâng một chân lên. - Đây là phương pháp giải sao? Lý Hiên nghe không hiểu, làm gì có con gà và con thỏ nào biết nghe lời? Nếu phương pháp ly kỳ như vậy cũng có thể thuyết phục, vậy dứt khoát để những con gà và thỏ kia tự nói tiếng người, tự mình nói ra số lượng bao nhiêu. Lý Dịch lườm hắn một cái. - Còn có muốn biết phương pháp hay không? - Nếu ngươi nói vớ nói vẩn, một cắt bạc cũng không có. Lý Hiên tuy ngốc nhưng cũng không ngốc đến trình độ kia. - Nói tiếp. Lý Minh Châu tựa hồ hiểu ra cái gì, mắt lộ ra kỳ mang, thúc giục. Lý Dịch dùng phức tạp ánh mắt liếc nhìn Lý Hiên một chút, Lý Hiên hiểu ý hắn. Hắn đang cười nhạo mình không bằng Minh Châu. Bất quá, Minh Châu thuở nhỏ thông minh, khi còn học chung trong cung, Lý Hiên đã phát hiện chuyện này. Tuy thật không có ý cạnh tranh, nhưng nội tâm vẫn có cảm giác khó chịu. - Vỗ tay một lần, chúng nâng 35 chân, vỗ tay hai lần, chúng nâng lên 72 chân, lúc này, tất cả gà trong lồng không còn chân để giơ nữa, mà mỗi con thỏ còn lại hai chân, trong lồng còn lại hai mươi bốn chân, vậy là 12 con thỏ, 23 con gà. Nghe Lý Dịch giải thích, hai mắt Lý Minh Châu càng phát sáng, Lý Hiên thì trợn mắt há hốc mồm. Giờ phút này, chỉ sợ trong lòng hắn đang có hàng vạn con ngựa đang lao nhanh. Đây con mẹ nó cũng có thể? Vấn đề phức tạp hắn suy nghĩ cả một ngày, thế mà chỉ dùng hai lần vỗ tay đã được giải quyết? Hôm qua, lão thất phu kia cũng không nói như vậy nghe? Nói cái gì mà đây là nan đề từ xưa truyền lại, dù giải không ra cũng không sao, bởi vì chính phu tử cũng chỉ biết đáp án, không biết phương pháp giải cụ thể. Hắn lần nữa nhìn Lý Dịch -- quả nhiên là yêu quái! Lý Dịch nhìn tất cả biểu lộ của Lý Hiên vào trong mắt, thật không có bao nhiêu kinh ngạc. Thế giới này không có chữ số Ả rập, không có hệ phương trình bậc một bậc hai, số học ở đây chỉ có thể xưng toán học, còn ở giai đoạn tối tăm, mấy trăm năm sau mới có thể xuất hiện một đại sư số học nghịch thiên, thân phận vẫn là nhà thiên văn học hoặc đạo sĩ. Dù sao, thi cử lại không thi những thứ này, trình độ toán học cũng không được coi trọng nhiều, một vấn đề gà thỏ cùng lồng đã làm khó tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám cũng không phải chuyện hiếm lạ. Vừa rồi, phương pháp hắn sử dụng có tên "Phương pháp nhấc chân", không phải một tiết mục hài ngắn trên internet ở hậu thế, mà là được ghi chép trong bộ toán học kinh điển cổ đại - Tôn Tử Toán Kinh. Từ sự phản ứng của Lý Hiên và Lý Minh Châu có thể suy đoán, Tôn Tử Toán Kinh cũng không tồn tại ở thế giới này, dù sao niên đại đã quá lâu, phương pháp giải đề này có thể đã thất truyền. - Lại có phương pháp giải đề như thế, thật sự không thể tưởng tượng. Lý Hiên tán thưởng. Hắn thực ra cũng không hứng thú đối với toán học, hắn chỉ muốn giải ra đề này, để phu tử dạy hắn lau mắt mà nhìn, muốn chỉnh lão một chút, mà dùng phương pháp Lý Dịch đưa ra thì chỉ dùng thời gian hai hô hấp. - Không thể tưởng tượng đúng không, không sao, chúng ta có thể thử một phương pháp khác. Lý Dịch vẫn hết sức phúc hậu, ít nhất phải để Lý Hiên cảm thấy thua hai trăm lạng bạc đáng giá. - Ngươi còn phương pháp khác? Lý Hiên sợ hãi thán phục. - Đầu tiên, các ngươi cần phải nhớ kỹ một loại phương pháp tính toán mới. Lý Minh Châu và Lý Hiên nhìn Lý Dịch dùng cây tô vẽ cái gì đó trên nền đất, những ký hiệu kỳ quái mà bọn họ chưa bao giờ thấy qua, tổng hợp lại trở thành một loại phương pháp tính toán mới. Hai người đều được giáo dục theo cách quý tộc, nội tình thâm hậu, tuy thứ này nhìn qua mới lạ nhưng không khó hiểu, lại được Lý Dịch đơn giản giảng giải. Chỉ cần dùng chút thời gian đã nhớ ra quy luật. Trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ, phương pháp này không thể nghi ngờ là tốt hơn so với phương pháp tính toán của Cảnh Quốc bây giờ cũng thuận tiện đơn giản hơn. - Đây gọi là dấu bằng, đây là dấu cộng, dấu trừ, còn dấu gạch chéo này có thể hiểu thành chia nhau ra. Lý Dịch lúc đầu không nghĩ nhiều, đến lúc chính thức bắt đầu giảng giải mới phát hiện giảng giải cho bọn họ những kiến thức thông dụng này không dễ hơn dạy bọn nhóc cấp một bao nhiêu. Nhưng lời nói đã nói ra, tự nhiên không thể bỏ dở nửa chừng, đành phải nhẫn nại, nói từng chút một. Sau nửa canh giờ. - Cứ như vậy, giải hai ẩn số này ra chính là số lượng gà và thỏ. Lý Dịch đứng lên thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dạy xong cho bọn hắn một lần, hơi có cảm giác lao lực quá độ. Vẫn dạy hài tử đơn giản hơn, tùy tiện kể một chút cố sự là có thể lừa gạt được, về sau nếu Lý Hiên hỏi lại vấn đề này, không thêm tiền tuyệt đối không được! - Hiểu không? Hắn nhìn hai người, chờ mong hỏi. Tuy quá trình khó khăn rắc rối nhưng nếu như bọn họ nghe hiểu, trong lòng cũng xem như có chút ít an ủi. - Không hiểu. Lý Hiên không chút do dự nói. Lý Minh Châu cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. - Hai khúc gỗ mục. Lý Dịch thở dài trong lòng. - Tiểu Hoàn, tiễn khách! Nhìn thấy tiểu nha hoàn đi tới, Lý Dịch quả quyết mở miệng. - Cô gia, ăn cơm. Tiểu nha hoàn đứng trước cửa, yếu ớt nói. - Cũng không vội, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi ngươi lại giảng cho ta mấy lần nữa sẽ hiểu. Lý Hiên vỗ vai hắn, đứng lên, cười nhìn tiểu nha hoàn, hỏi: - Tiểu Hoàn cô nương, ăn cơm ở đâu?