Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 214 : Vẫn cần nỗ lực
- Cởi quần áo?
Lý Dịch giật mình, trong đầu trong nháy mắt trống rỗng.
Không phải có chuyện trọng yếu phải thương lượng à, bàn công chuyện mà có cần phải cởi quần áo không?
Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, một vị nữ tử đóng cửa lại, bảo nam tử cởi quần áo, sợ rằng bất kỳ người nào đều sẽ không tự chủ được nghĩ đến phương diện không thể miêu tả kia.
- Cái này, như vậy không tốt đâu…
Giữa ban ngày, Như Ý, Tiểu Hoàn các nàng đều còn ở bên ngoài đâu, có chuyện gì không thể đến buổi tối hả làm à?
Mà lấy tính cách của Như Nghi, làm sao có thể chủ động như thế, sau khi Lý Dịch kinh ngạc, trong nội tâm còn có chút —— mừng thầm nho nhỏ?
Chẳng lẽ hai đời thân xử nam sẽ kết thúc vào hôm nay?
- Không cởi quần áo, thiếp thân đâu thể liệu thương cho tướng công?
Liễu Như Nghi nhìn hắn, giải thích.
- Một chưởng kia thương tổn phế phủ, không dễ khỏi hẳn, dùng chân khí giúp tướng công chải vuốt kinh mạch có thể khôi phục càng nhanh hơn một chút.
- Dạng này a…
Biểu hiện trên mặt Lý Dịch có chút thất vọng, nguyên lai chỉ là liệu thương, cũng mệt hắn vừa rồi xoắn xuýt lâu như vậy, nếu như nàng đưa ra yêu cầu chuyện kia, hắn đến cùng là theo hay là không theo hay là theo đây?
Không theo cũng không được, võ công của nàng cao như vậy, mình lại bị thương, khẳng định không phản kháng nổi, chỉ có thể phản kháng tượng trưng một chút, sau đó ỡm ờ…
Kết quả chỉ là mình suy nghĩ nhiều.
Vậy mà không biết chân khí còn có công hiệu liệu thương, khó trách những cao thủ võ hiệp bị người chặt mấy đao, trúng mấy chưởng, lúc ấy đã sắp chết, thế mà sau một khắc lại được cứu chữa, qua mấy ngày lập tức đầy máu phục sinh, nguyên lai dùng chân khí có thể chữa thương cho mình, mà hiệu quả còn tốt hơn uống thuốc đại phu đưa nghìn lần vạn lần.
Đây quả thực là Bug bảo mệnh nghịch thiên, cơ hội trở thành võ lâm cao thủ đã rất xa vời, chí ít cũng phải tu luyện ra chân khí, không cầu thành đại hiệp, chỉ cần có kỹ năng tự chữa trị, năng lực tự vệ lập tức sẽ đề tăng một mảng lớn.
Liệu thương thì liệu thương thôi, Lý Dịch bắt đầu chậm rãi cởi quần áo, mùa đông mặc quần áo hơi nhiều, sau khi thân trên chỉ còn một kiện áo mỏng, trong lúc đang cởi đai lưng, thanh âm Liễu Như Nghi truyền tới.
- Tướng công.
- Hả?
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nàng.
- Phía dưới không cần cởi…
" "
Cũng không có giống như miêu tả trong phim truyền hình, hai người ngồi xếp bằng trên giường, một trước một sau, thân thể - trần – như – nhộng, hai tay người sau đập vào lưng người trước, trên người hai cá nhân bốc lên nhiệt khí, ánh sáng xanh đỏ giao nhau lấp lóe, lúc này, một màn trong phòng thật rất ôn hòa.
Lý Dịch nhắm mắt, nằm trên giường, vén y phục lên lộ ra địa phương ăn một chưởng của Ngô Ứng, so với hôm qua, máu ứ đọng đã rút đi một ít, bàn tay trắng nõn thon dài của Liễu Như Nghi che bụng hắn, Lý Dịch trừ cảm thấy tay nàng dị thường ấm áp ra thì cũng không có cảm giác gì khác lắm.
Cái gì mà dòng nhiệt lưu như dòng nước ấm, hết thảy đều không có, TV đều gạt người.
Nếu như hỏi có cảm giác gì, hẳn là dễ chịu, trong lúc cánh tay ở bụng đang chậm rãi di động, Lý Dịch mở to mắt, vừa vặn đối mắt với nàng, thời gian phảng phất như ngưng trệ trong nháy mắt, tay Như Nghi có chút dừng lại, bầu không khí kiều diễm vô hình khuếch tán ra.
- Khục, có chút khát nước…
Lý Dịch vội ho một tiếng, để cho bầu không khí không lộ còn vẻ xấu hổ.
- Để thiếp đi lấy nước.
Liễu Như Nghi buông lỏng một hơi, bước nhanh, mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy cước bộ nàng có chút bối rối, trong nội tâm Lý Dịch tuôn ra cảm giác kì diệu khó tả.
Đời trước độc thân hai mươi năm, trước khi xuyên qua còn đang vì mẹ bức hôn mà phát sầu, kết quả không quá hai ngày, ở đâu thêm ra được một nương tử.
Nói thật, trước đó bị mẹ già thúc gấp, không phải không nghĩ tới việc tùy tiện tìm người kết hôn sinh hoạt. Đời trước, Lý Dịch không tính quá thành công, nhưng cũng không lăn lộn quá kém, các nữ sinh thầm mến sớm đã kết hôn sinh con, qua hai mươi tuổi cũng sẽ không cảm thấy đời này không phải người này thì không cưới nữa, có thể tìm được một người về sau trải qua cuộc sống an ổn là được.
Nếu như không gặp được tên Ngô Ứng bị bệnh thần kinh kia, thời gian hiện tại cũng coi như an ổn, có một thê tử đủ để thỏa mãn tất cả tưởng tượng của nam nhân, dì nhỏ điêu ngoa tùy hứng nhưng thời khắc mấu chốt sẽ không như xe bị tuột xích, tiểu nha hoàn ngu ngơ không có lý tưởng gì thích nghe chuyện xưa, cũng xem như mỹ nữ vờn quanh bên người, trải qua sinh hoạt cổ đại không biết có bao nhiêu nam nhân nằm mơ đều hâm mộ.
Duy nhất có chút kỳ quái là quan hệ giữa hắn và Như Nghi, trên danh nghĩa là phu thê, nhưng trong khoảng thời gian này chung đụng, tuy khoảng cách đang không ngừng kéo vào nhưng từ hữu tình trở thành ái tình thật còn cách rất xa.
Bất kể nói thế nào, so với người khác, cảm giác của hắn đối với Như Nghi đều rất đặc thù, nói yêu chết đi sống lại đương nhiên không thể, nhưng nếu nghĩ đến người bên cạnh mình nửa đời sau, người thứ nhất hiển hiện trong đầu vẫn là nàng.
Chỉ bất quá, chí ít cho đến bây giờ, cảm tình giữa hai người còn chưa đến mức làm ra cử chỉ càng thân mật hơn nói chi chuyện kia.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Dịch cúi đầu xem xét, phát hiện máu ứ đọng dưới bụng càng ít, đau đớn cũng nhẹ đi mấy phần, thật là tác dụng của mấy lượt vuốt ve vừa rồi của Như Nghi.
- Cô gia, ăn cơm thôi.
Mặc quần áo tử tế không bao lâu, Tiểu Hoàn đã gõ cửa tiến vào.
Mấy ngày kế tiếp, Như Nghi mỗi ngày đều sẽ dùng chân khí giúp hắn chải vuốt kinh mạch một lần, tựa hồ thích ứng, cũng không có gián đoạn giống lần thứ nhất, đương nhiên, Lý Dịch cũng là một người nam nhân bình thường, bị nàng sờ tới sờ lui trên bụng, có thời gian cũng không khống chế nổi một ít phản ứng bình thường của thân thể, mỗi khi lúc này, bầu không khí sẽ biến xấu hổ.
Liễu Như Ý gần đây không biết chịu kích thích gì, số lần luyện công còn nhiều hơn trước đó rất nhiều, có thời gian cũng sẽ tới hỏi Lý Dịch một số vấn đề quan hệ đến Thái Cực.
Lý Dịch cũng chỉ có thể đánh ra bộ dáng mà thôi, ở đâu mà hiểu được tinh túy càng sâu, tùy tiện bê kết những câu nói cái hiểu cái không, nghe rất lợi hại trong sách ném ra ngoài để để cho nàng suy nghĩ hết cả một ngày.
Hắn vẫn như cũ, mỗi ngày đều theo thường lệ đi Câu Lan giết thời gian, lão giả vẫn kể đi kể lại bộ Họa Bì, người nghe riết rồi phát nhàm, khả năng hấp dẫn khách nhân ngày càng ít, đối với Lý Dịch mà nói ngược lại là một chuyện tốt, ít người ngược lại thanh tĩnh, mỗi ngày đại khái sau khi ăn cơm trưa xong, gọi một chén trà xanh, ngồi ở đó khoảng một canh giờ.
Trong lúc đó, lão giả kể chuyện lại lần tiền đưa mấy cho hắn, nhắc vài lần muốn mua một vài cố sự của Lý Dịch, không nhận được câu trả lời như mong muốn, rốt cuộc không có mở miệng hỏi nữa.
Nếu đúng lúc, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy Uyển Nhược Khanh lên sân khấu hát từ, có thời gian nàng hát xong cũng sẽ tới nói mấy câu cùng Lý Dịch, lấy mấy bài thơ mình làm ra để hắn cho lời bình.
Lý Dịch không sai biệt lắm đã tiêu hóa gần hết tất cả thư tịch có quan hệ với thi từ trong thư viện, bảo tự hắn làm một bài thơ hay có lẽ sẽ hơi khó nhưng tích lũy của hắn rất khủng bố, đại đa số thời điểm đều có thể đưa ra đề nghị không tệ.
Thiếu nữ gọi Tiểu Châu thì đứng sau lưng Uyển Nhược Khanh nhìn hai người, khi thì dò xét hai người một phen, con ngươi loạn chuyển, bộ dáng tinh quái.
Nàng không hiểu thi từ, cũng chưa từng nghe qua tên Lý Dịch, chẳng qua cảm thấy vị bằng hữu này của Nhược Khanh tỷ tựa hồ là một tài tử, biết không ít cố sự, chỗ nào cũng không tệ, duy chỉ có quá mức hẹp hòi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương