Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 204 : Thăm dò
Cô nương Lý gia này trừ việc hố người, mê rượu, không biết cách nói chuyện ra thì cũng không còn thói xấu nào lớn.
Mới vừa rồi còn đang nói về thương thế của hắn, bỗng nhiên hỏi sang hắn làm thế nào giết chết Ngô Ứng làm Lý Dịch có chút trở tay không kịp.
- Nội đấu, là do nội đấu.
Lý Dịch nhìn nàng, khẽ nói.
- Lúc ta tỉnh dậy, bọn họ đều đã nằm trên mặt đất, trừ nội đấu thì còn có thể là gì? Về phần Ngô Ứng bị ai giết, ta làm sao biết, thừa dịp mấy người kia chết chưa lâu, tìm mấy đạo sĩ tới chiêu hồn, có lẽ sẽ hỏi ra đó.
- Hắc hắc, toàn nói bậy!
Lý Minh Châu còn chưa mở miệng, bà lão phía sau nàng đã cười lạnh lên tiếng.
- Võ công bốn tên kia đều cao cường, trên tay gây ra không ít án mạng, chạy trốn khỏi Phủ Châu, không biết hao tổn bao nhiêu quan binh truy bắt chúng nhưng lần này từng tên bị một kiếm cắt đứt yết hầu, đến cơ hội phản kháng cũng không có, có thể thấy được người giết bọn chúng là một cao thủ sử dụng kiếm, mặc dù không có cảnh giới Tông Sư cũng thuộc về cao thủ bậc nhất.
- Cao thủ bậc nhất sao...
Theo lời bà lão, Lý Dịch mới biết được hóa ra võ công của Như Ý lợi hại như vậy, trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, bà lão bỗng nhiên dùng tay chụp đầu hắn.
- Làm gì?
Cử động của bà làm Lý Dịch hoảng sợ nhảy một cái, vô thức đưa tay qua cản, bà lão chợt thu tay về, lắc đầu, nói:
- Quả nhiên không phải...
Keng!
Âm thanh rút kiếm vang lên từ ngoài cửa, bà lão nói được nửa câu, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang.
- Các ngươi là ai?
Liễu Như Ý dùng trường kiếm chỉ bà lão, vẻ mặt cảnh giác.
Bà lão và Lý Minh Châu nhìn nàng —— tay cầm kiếm, trên mặt như có suy nghĩ.
- Chẳng lẽ, là vị tiểu cô nương này?
Bà lão thì thào một câu, thân hình trong lúc đó bay về phía Liễu Như Ý, tuy tuổi bà đã cao nhưng tốc độ kinh người, Lý Dịch chỉ thấy một đạo tàn ảnh, thoáng chốc đã đến trước mặt Liễu Như Ý.
Vừa thấy lão bà muốn gây bất lợi cho Lý Dịch lại chuyển hướng sang mình, khuôn mặt Liễu Như Ý phát lạnh, lắc nhẹ trường kiếm trong tay, bà lão muốn đánh tới liền thu tay lại.
Giao phong ngắn ngủi, trong lòng nàng đại khái hiểu rõ, lão bà bà này sợ rằng là nhân vật lợi hại, trong phòng không tiện thi triển, nhìn về phía bà lão, sau đó lui ra ngoài.
- Nha đầu, thân thủ không tệ!
Bà lão cười cười, đuổi theo ra ngoài.
- Dìu ta đứng lên...
Hai người vừa thấy mặt đã đánh, Lý Dịch vội vàng xuống giường, Lý Minh Châu nhíu mày, vẫn đỡ cánh tay hắn.
- Yên tâm, Vinh ma ma không có ác ý.
Lý Dịch nhìn ra ma ma không có ác ý, hắn cũng không lo lắng lão bà này có thể làm gì Như Ý, vấn đề ở chỗ là hắn còn chưa thấy qua Như Ý cùng người khác động thủ, náo nhiệt như vậy, không nhìn sao được?
Thời điểm hắn đi vào trong sân, Như Ý đã vứt kiếm trong tay, lão bà bà nhìn qua thì gầy gò yếu ớt, nhưng khi động thủ lại không chút chậm chạp, trảo ảnh tung bay, trong đầu Lý Dịch không khỏi hiện ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo...
- Hai người họ ai lợi hại hơn?
Lý Dịch cũng không nghĩ tới một lão bà bà thế mà lợi hại như vậy, đoán chừng chính mình dù không bị thương cũng không chịu được một trảo, Như Ý cũng không giống hắn tưởng tượng trong hai ba chiêu sẽ đánh bại lão bà kia, làm cho nàng biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát...
- Không biết.
Lý Minh Châu nhìn nữ tử đang cùng Vinh ma ma giao thủ mười mấy chiêu, tà áo tung bay, không hề rơi xuống hạ phong, thuận miệng trả lời Lý Dịch, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy Vinh ma ma nhìn có vẻ già nua, nhưng nếu chỉ dựa vào về ngoài mà đánh giá thực lực thì mười phần sai lầm.
Có thể được chọn từ trong hoàng cung ra bảo hộ nàng, làm sao đơn giản?
Là một công chúa đương triều, tài nguyên nàng có người khác không tưởng tượng nổi, từ nhỏ cao thủ trong cung đã tự mình dạy võ công cho nàng, lúc gặp khó khăn, có cao thủ Tông sư giải quyết, mười năm luyện võ, mới có được cảnh giới hôm nay.
Loại cảnh giới này là dựa vào điều kiện đầy đủ, từng chút từng chút tích lũy, vậy mà cô gái xa lạ không lớn không nhỏ trước mắt này cũng có loại thực lực đó…
Nàng quay đầu liếc nhìn Lý Dịch, vật họp theo loài, người sống theo bầy, hắn cùng người bên cạnh hắn, quả nhiên đều là quái thai...
Động tĩnh ở hậu viện không nhỏ, lão Phương đang ở phía trước cửa hàng nghe tiếng vội vàng chạy đến, nhìn thấy có người động thủ cùng nhị tiểu thư, không suy nghĩ gì, sau một lúc sững sờ, hét to xông vào.
Một giây sau, hắn bay ra ngoài.
Mất mặt lăn trên mặt đất mấy vòng, tay xoa ngực, cảm giác ẩn ẩn đau, ánh mắt nhìn về phía bà lão như đang nhìn một con quái vật.
- Ta xxx mịa nó, bà lão nhà ai mà lợi hại vậy?
Có thể tùy tiện một chân đạp hắn bay ra ngoài lại là một lão bà bà.
Nếu đổi lại là mấy lão nhân trong trại, sợ rằng tay chân đã sớm gãy lìa.
Vừa rồi chỉ nhất thời nhiệt huyết dâng lên, hiện tại tỉnh táo, rất nhanh nhìn ra một chút manh mối.
Hai người tuy đánh qua đánh lại rất hăng say nhưng chiêu thức lại tương đối ôn hòa, không phải bộ dáng liều mạng, mà giống như đang luận bàn, Phương lão phủi mông, thuận thế dựa vào tường xem náo nhiệt.
- Hắc hắc, tuổi tiểu cô nương không lớn, võ công cũng không tệ!
Thế công của bà lão lần nữ bị Liễu Như Ý chặn, nếp nhăn dày đặc trên mặt hiện ra nụ cười, tán thưởng.
"Không tệ" Chỉ là một cái lí do thoái thác mà thôi, nội tâm bà hết sức rõ ràng, võ công của nữ tử này không phài dùng hai chữ “Không tệ” có thể hình dung.
Chỉ sợ cô gái trẻ trước mắt là cao thủ dùng kiếm giết chết bốn tên đào phạm đêm qua.
Võ lâm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bên trong một Khánh An phủ nho nhỏ, đồng thời có tới hai vị cao thủ sử dụng kiếm, hơn nữa đều cùng có quan hệ không nhỏ với thằng nhóc con kia.
- Lão bà bà cũng không tệ.
Sắc mặt Liễu Như Ý bình tĩnh, trong lòng sớm đã âm thầm kinh hãi không thôi.
Sợ rằng thực lực của lão bà bà này cách cảnh giới Tông sư chỉ kém một chút.
Hai người nhìn như đánh ngang nhau nhưng lúc này chỉ là luận bàn, nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ nàng không phải đối thủ của lão.
Nàng bình thường cũng ít có cơ hội giao thủ cùng người ngoài, hôm qua là lần đầu tiên trong đời giết người, biết được Lý Dịch không sao, lại nhớ tới chuyện đó làm cả đêm không ngủ được.
Trong võ lâm, loại người lừa đời lấy tiếng giống bốn tên kia là nhiều nhất, hôm nay giao thủ với lão bà bà mới ý thức được, quả thật nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Tiểu cô nương, sư phụ cô không có dạy cô khi giao thủ với người khác không được phân tâm à?
Cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ trong chốc lát, trong chớp mắt thất thần, nàng tự nhiên bị lão bà bắt được.
Khẽ cười một tiếng, trảo ảnh tăng tốc, chộp tới yếu hầu của nàng, Liễu Như Ý muốn tránh cũng không kịp.
Nếu chân chính đấu sinh tử, bị nắm ngay yết hầu thì chỉ còn đường “chết”.
Lão bà đương nhiên không định làm vậy, trên tay cũng không dùng lực, chỉ ngay khi tay bà sắp chạm đến yết hầu nàng thì một bàn tay trắng noãn đưa ra đè trên cổ tay bà.
Bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng đẩy về phía trước, lão bà đã cảm giác được một lực đạo nhẹ truyền tới từ cổ tay, không khỏi lùi lại mấy bước, nếu không phải công chúa tiến lên đỡ, chỉ sợ bà đã sớm ngã nhào trên đất.
- Đây là công phu gì?
Gương mặt nhăn nheo của bà lần đầu tiên tỏ ra vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Lý Minh Châu dời đến nữ tử trước mặt, như nhớ đến động tác quen thuộc nào đó, chợt quay về phía Lý Dịch.
- Đắc tội.
Liễu Như Nghi nhìn bà lão cười áy náy, cho dù lão bà bà vừa rồi không có ác ý, nhưng khó đảm bảo không xảy ra việc ngoài ý muốn, vì an toàn của Như Ý, nàng vẫn nên ra tay.
Nàng dùng Thái Cực kình lực, lực dùng vừa nhu vừa cương, xảy ra trong chớp mắt.
- Tướng công, hai vị này là?
Nàng quay đầu nhìn Lý Dịch, cười hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương