Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 201 : Cuối cùng cũng đợi được
Ánh kiếm nhanh như tia sét, một kiếm chém đứt yết hầu!
Đến khi thi thể nam tử kia ngã trên nền đất đầy cành khô lá úa, hán tử mặt thẹo và cùng nam tử trầm ổn mới tỉnh hồn.
Dưới ánh trăng, cổ họng đang chảy đầy máu, hai mắt nam tử trợn ngược, đến chết hắn cũng không rõ, vì sao nữ tử chỉ là đồ chơi trong mắt hắn trong thoáng chốc đã biến thành Diêm vương câu hồn đoạt mạng.
- Lão tam!
Mắt thấy huynh đệ sớm chiều ở cạnh chết thảm dưới kiếm của nữ tử, đến thời gian ngăn cản bọn họ cũng không có, thậm chí còn chẳng nhìn rõ nàng ta xuất kiếm thế nào. Hán tử mặt thẹo ngây người một lúc, biểu cảm trên mặt cực kỳ bi phẫn.
Trong miệng phát ra tiếng rống trầm thấp, kéo trường đao bên hông, phi lên mấy bước, chém về phía nữ tử.
Một chiêu này xuất ra toàn lực, thẳng thắn dứt khoát để không khí phát ra âm thanh như xé vải.
Trước hôm nay, không biết đã có bao nhiêu người bị thanh đại đao của hắn chém thành hai khúc.
Đối mặt với một đao bổ xuống đầu, nữ tử kia không hề tránh né, khi thế đao sắp giáng xuống, ánh trăng bốn phía tựa như sáng hơn.
...
Trong lều, Lý Dịch liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, chỉ thấy bóng cây thướt tha dưới ánh trăng, nhìn không rõ lắm, tầm mắt hai bên đều bị túp lều ngăn trở.
Nếu như vừa rồi không phải hắn sinh ra ảo giác, tiếng ồn ào bên ngoài vừa rồi hình như là âm thanh binh đao đụng vào nhau, sau đó nhanh chóng quay trở về im lặng.
Chẳng lẽ ba tên kia tranh đấu nội bộ, đang đánh nhau?
Đánh đi đánh đi, tốt nhất tam bại câu thương, như vậy hắn cũng không cần nghĩ nên chạy như thế nào, tay phải kéo một cái như cây cưa, sau đó nên về nhà thì về nhà, nên làm gì thì làm đó.
Ác ý này xuất hiện trong lòng, một cơn mê muội lại xông tới.
Thân thể lung lay suýt chút nữa không còn sức nắm chặt đao.
Đúng lúc này, cảm giác được ánh sáng xuất hiện bên cổ, nam tử nãy giờ vẫn luôn chờ đợi thời cơ bỗng nghiêng đầu, tránh đi đường đao, thân thể lăn về phía trước mấy vòng ra khỏi lều.
Trốn khỏi tay thư sinh, trên cổ không còn đao đe dọa, hắn điên cuồng cười hai tiếng, trong lòng thầm nói, đợi lát nữa hỏi ra được cách điều chế Như Ý lộ, nhất định sẽ tự tay chém đứt đầu tên kia.
Hành tẩu giang hồ bao năm, đây là lần đầu tiên gặp phải nguy cơ sinh tử như vậy.
Cảm giác đao gác trên cổ vừa rồi thật hù chết ông đây...
Thời điểm sống chết gặp nguy cơ, hắn lăn một vòng ra khỏi đó một khoảng cách, thẳng đến khi người đụng vào vật gì đó mới dừng lại.
Hán tử đang định dùng hai tay chống người dậy, sau đó hội họp cùng ba vị huynh đệ đi dạy dỗ thư sinh kia bỗng nhiên cảm giác được nơi bàn tay chạm đến có hơi ướt.
Mấy ngày nay trời không mưa, mặt đất vô cùng khô ráo, túp lều này là chỗ ẩn thân tạm thời của bọn họ, gần đây cũng không có nguồn nước.
- Mẹ kiếp, đừng bảo lão tam mới đại tiện xong nghe!
Nghĩ đến thói quen lúc trước của lão tam, hán tử xúi quẩy mắng một tiếng, trong lòng thấy hơi buồn nôn, ghét bỏ chà tay xuống đất.
Cảm giác được xúc cảm ấm áp, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa sợ hãi vô hạn của lão tam khiến hắn không khỏi rùng mình một cái. Mà lúc này, tay hắn đang đặt trên mặt lão tam.
Xoay bàn tay, nhìn thấy thứ đồ màu nâu đen, thứ này đâu phải là nước, rõ ràng là máu!
- Lão, lão tam...
Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, đưa tay sờ mũi lão tam, cả người không khỏi run rẩy.
- Chết, chết rồi!
Ánh trăng đêm nay rất sáng, có thể nhìn rõ khu vực cách mình vài trượng.
Hai bóng người quen thuộc cũng như lão tam nằm tại chỗ cách mình mấy bước, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như một người chết.
- Đại ca, nhị ca!
Hắn hoảng sợ kêu lên một tiếng, trong lòng sợ hãi vạn phần. Cũng chính lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Dưới bóng đêm, ánh sáng từ thanh kiếm chợt lóe lên còn sáng hơn cả ánh trăng.
Trên mặt nữ tử không để lộ vẻ gì, trong tay nắm kiếm nhuốm máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía túp lều cách đó không xa.
- Còn một tên.
Trong lều có tiếng hít thở như ẩn như hiện, vô cùng yếu ớt.
Nàng đi qua, nhìn từ cửa lều vào trong. Trong bóng tối, một bóng người đang nằm đó, sớm đã không còn hơi thở, sợ rằng đã chết hồi lầu.
Bước chân ngừng một lát, đoạn đường ngắn ngủi trước mắt tựa như ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy khiến nàng khó đi nửa bước.
...
Bên ngoài không còn truyền đến âm thanh, tiếng bước chân vừa đi tới gần đã im bặt. Lý Dịch nắm đao trong tay, đã cắn đầu lưỡi vô số lần, miễn cường bảo trì thanh tỉnh.
- Xong, lần này sợ rằng nằm lại đây luôn.
Lúc này, hắn đã chính thức đến cấp độ đèn cạn dầu. Đợi thêm một hồi, không cần chờ những người kia đến, thân thể hắn không cầm cự được nữa.
Tiếng bước chân vừa rồi bỗng nhiên vang lên lần nữa, Lý Dịch trốn ở một bên trong nhìn bóng dáng trên mặt đất đứng trước cửa, tay cầm đao đâm qua.
Mặc dù địch mạnh ta yếu, vẫn phải nỗ lực một chút, nhỡ đâu mấy người trước đó đi tới, không phòng bị, bị hắn một đao xâu lúc cán thì sao?
Khung cảnh lý tưởng không xảy ra.
Lưỡi đao bị hai ngón tay mảnh mai trắng nõn kẹp lại. Lý Dịch nhìn nữ tử dưới ánh trăng tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau khi nao nao, vứt cây đao kia đi.
Cuối cùng cũng đợi được người.
- Như Ý.
Hắn thở phào một hơi, mở rộng vòng tay.
- Ta chết mất.
Thân thể hắn ngã thẳng xuống.
- Thơm quá, thật mềm..
Ý thức sau cùng biến mất ở đây.
Liễu Như Ý ôm hắn, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt cuối cùng biến mất, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Thi thể trong túp lều không phải của hắn. Liễu Như Ý đi qua, lờ mờ có thể nhận ra kẻ tử trạng ghê người kia là của Ngô Ứng, hắn bị bắn mù một mắt, vết thương trí mạng là một đao cắt yết hầu.
Một người là thư sinh thân thủ còn chưa đám tam lưu, một kẻ là cao thủ võ công đã đăng đường nhập thất, bốn tên bên ngoài kia, tên nào cũng có võ công không tầm thường...
Trên gương mặt xinh đẹp có chút thất thần, một lát sau, để hắn tựa vào vách tường trong lều, lại cõng lên, đi ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Trên đường núi, lão Phương giơ đuốc gọi đến khàn cả giọng, ánh lửa lấp lóe hiện ra thân ảnh của những người đang đi tìm Lý Dịch.
Một tiếng hí dài của tuấn mã truyền từ trong rừng ra. Lão Phương quay đầu, nhờ ánh lửa và ánh trăng lập tức nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
- Nhị tiểu thư…
Lão nhanh chân chạy tới, sau khi nhìn thấy trên lưng Liễu Như Ý cõng một người, thân thể chấn động, trên mặt vô cùng vui vẻ, hô to.
- Tìm được cô gia rồi!
Liễu Như Ý gật đầu.
- Phái người về thông báo trước một tiếng, chúng ta lập tức về!
- Vâng!
Lão Phương gật mạnh đầu, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, chạy như điên trở về.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương