Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 198 : Ngô huynh, gặp lại!
- Tất cả đều tại ta, nếu không phải ta tham ăn đi mua thịt, cô gia cũng sẽ không xảy ra chuyện!
Lão Phương nắm đầu, ánh mắt tràn đầy tơ máu, cực độ tự trách nói.
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, trọng yếu là tìm được cô gia cái đã.
Một hán tử vỗ vỗ bả vai hắn, phân phó mấy người đối diện.
- Xa phu đã nói lần cuối nhìn thấy cô gia là dưới chân núi, mọi người trước đi dọc đường từ chân núi lên tìm xem, cũng không nhất định xảy ra chuyện gì, có lẽ nửa đường sẽ gặp cô gia đấy.
- Từ đại ca nói đúng.
Một hán tử khác tiếp lời.
- Có lẽ lúc cô gia lên núi chợt nhớ tới còn có chuyện chưa xử lý, lại quay trở lại phủ thành. Như vậy đi, các ngươi trước tìm kiếm dọc đường, thừa dịp cửa thành còn không đóng, ta đi Như Ý Phường và huyện nha nhìn xem, có tin tức cô gia lập tức quay lại thông báo cho các ngươi.
Những hán tử này đều là những người đi theo bên người Lý Dịch làm việc sớm nhất, thấy biểu lộ lo lắng của Lão Phương và vài câu đã đoán ra chuyện gì đang xảy ra, giờ phút này ba năm người bàn bạc một hồi, vội vàng chạy ra khỏi trại, dọc theo đường núi, một đường tìm kiếm xuống.
Tơ máu trong mắt Lão Phương càng tăng, quay đầu nhìn sang sân nhỏ một cái, chạy như điên xuống núi.
- Nhị tiểu thư, tiểu thư nhất định có thể tìm được cô gia về...
Màn đêm đã hoàn toàn rơi xuống, một bóng người đứng trước cửa, nhìn qua hướng dưới núi, thì thào.
Không nghe nhị tiểu thư trả lời, đợi nàng quay đầu, một con tuấn mã đã xông ra từ trong nội viện, vượt qua cánh cửa cao cao, dưới ánh trăng sáng ngời, thân ảnh nữ tử trên lưng ngựa rất nhanh đã biến mất trong mắt nàng.
...
- Người đọc sách không biết lừa dối, ta nói ở chỗ này chờ ngươi thì sẽ ở chỗ này chờ ngươi.
Ngô Ứng nhìn thư sinh đang đi đến trước mặt mình, đưa tay chỉ mũi hắn, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Thư sinh này sợ rằng đã đọc sách đến ngốc, vọng tưởng dùng lời như vậy lừa gạt hắn... Trong đầu vừa nãy sinh ý nghĩ này, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng “ông”, sau đó, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đột nhiên truyền đến.
Một vật thể màu đen bắn ra từ trong tay áo thư sinh, trong mắt hắn phóng tới.
Sắc mặt Ngô Ứng biến đổi, vô thức đưa tay bắt lấy, nhưng vừa rồi Lý Dịch sở dĩ đến gần đối phương chính vì không cho hắn có thời gian kịp phản ứng, một con mắt Ngô Ứng chỉ nhìn thấy một mảnh huyết sắc.
A!
Một tiếng kêu thê lương từ đột nhiên truyền ra trong túp lều, một cánh tay Ngô Ứng nắm mũi tên nhỏ đâm vào trong tròng mắt, ngũ quan vặn vẹo, biểu hiện trên mặt dữ tợn đáng sợ.
Cái nỏ nhỏ Hàn Bá làm ra để trong tay áo không thể liên phát, Lý Dịch cũng không có nghĩ rằng chỉ như thế đã có thể giải quyết được Ngô Ứng, thấy đối phương dính đòn, mũi chân vẩy một cái, chụp yêu đao dưới chân vào tay, đâm về phía trước.
Phốc!
Thanh âm lợi khí cắt vỡ da thịt vang lên.
Một tay Ngô Ứng nắm ám tiễn trong tròng mắt, một tay giữ chặt thanh đao, máu tươi nhỏ giọt tí tách, một đao của Lý Dịch bị hắn ngăn cản.
- Ngươi…đáng chết!
Hắn bỗng nhiên dùng lực, hổ khẩu Lý Dịch bị chấn động, yêu đao trong tay bay ra ngoài, Ngô Ứng trở tay vỗ một chưởng xuống bụng hắn, Lý Dịch chỉ cảm thấy mình như bị mãnh thú đụng vào, phun ra một ngụm máu tươi, người đâm vào cây cột dùng để dựng lều, trong bụng đau đớn khó nhịn, ngũ tạng giống như đã bị lệch vị trí.
Tung một chưởng vỗ bay Lý Dịch, sau một khắc, Ngô Ứng lần nữa nhào tới.
- Xem tiễn!
Lý Dịch bỗng nhiên giơ tay áo.
Mũi tên nhỏ trước đó còn cắm vào trong mắt, Ngô Ứng thấy thế biến sắc, cả người dừng lại quỷ dị trên không trung, sau đó rời ầm ầm xuống, tránh khỏi tầm bắn của Lý Dịch.
Nhưng không có nghe được tiếng dây cung vang lên.
Trên trán Lý Dịch đổ mồ hôi lạnh, bưng bụng, dựa vào túp lều, gian nan ngồi xuống, khoát khoát tay nói với Ngô Ứng.
- Chớ khẩn trương, ta chỉ lừa ngươi.
- Ngươi hù ta!
Biểu hiện trên mặt Ngô Ứng càng thêm dữ tợn, nhặt lên trường đao dưới đất, đi từng bước tới Lý Dịch.
- Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, sau khi bức ra cách điều chế Như Ý Lộ từ trong miệng thư sinh này, sau đó lập tức giải quyết hắn, quản hắn có phải Huyện úy hay không, từ nay về sau trốn xa ngàn dặm, thiên địa mặc hắn tiêu dao.
Không chỉ có báo tư thù, cách điều chế Như Ý Lộ này dù đi đến nơi nào, hắn cũng sẽ không thiếu bạc, khi đó, hắn muốn bao nhiêu nữ nhân sẽ có bấy nhiêu thiếu nữ, còn muốn Liễu Như Nghi kia làm gì!
Nhưng không nghĩ tới, vốn cho rằng đối phương chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, một tay đã có thể giải quyết, trong lòng tự nhiên buông lỏng cảnh giác —— sau đó lại bị lật thuyền trong mương.
Ai có thể ngờ, trong tay áo thư sinh lại có thể bắn ra mũi tên?
Nếu hắn vừa rồi không có khinh thị, cẩn thận kiểm tra một phen, sợ rằng không có chuyện như hiện tại.
Bây giờ nói những điều thì đã trễ, đau nhức kịch liệt khiến cho ý thức hắn có chút mơ hồ, con mắt kia sợ rằng lưu không được, lúc này hối hận cũng không thể làm nên chuyện gì, chờ đến khi ép hỏi ra cách điều chế, nhất định phải cho hắn nếm thử hình phạt tàn khốc sống không bằng chết để lấy báo mối thù chịu một tiễn!
Bước ra hai bước, hai chân Ngô Ứng đột nhiên mềm nhũn, té quỵ xuống đất.
- Rốt cục có hiệu quả...
Lý Dịch lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.
Mà lúc này, tay Ngô Ứng đã không còn khí lực cầm đao, thân thể ngã xuống đất.
- Ngươi...
Cảm giác ủ rũ mãnh liệt đánh thẳng vào đầu hắn, bằng vào ý chí ương ngạnh, gian nan mở miệng.
- Ta tẩm độc vào mũi tên đó...
Lý Dịch chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhặt yêu đao bên cạnh lên, đặt trên cổ hắn.
- Ngô huynh, gặp lại.
Nắm chặt chuôi đao nhẹ nhàng cắt một vòng, một con mắt còn sót lại của Ngô Ứng đột nhiên trợn to.
- Yên tâm, về cách điều chế Như Ý Lộ, ta trở về sẽ đốt cho ngươi, hi vọng trong địa ngục không có người xuyên việt giống như ta để ngươi có thể sử dụng.
Nói xong câu đó, Lý Dịch như dùng hết lực khí toàn thân, cả người xụi lơ bên cạnh Ngô Ứng.
Cần phải cảm tạ thủ nghệ của Hàn Bá, cảm tạ thuốc gây mê mạnh của Đại Ngưu, còn cảm tạ cách điều chế nước hoa, không như thế thì Ngô Ứng ngay từ đầu đã động dao với mình rồi...
Trên đùi có chút cảm giác nhói nhói, duỗi tay lần mò, cảm giác dinh dính, sợ rằng vừa rồi đụng nhánh cây nên bị đâm chảy máu, y phục cũng bị thủng một cái lỗ lớn, hai tay chống đỡ thân thể ngồi xuống, xé xuống một khúc vải, băng bó thô sơ một chút, lúc này mới nhìn xem Ngô Ứng.
Gia hỏa này là một người bị bệnh thần kinh.
Ngày đầu tiên xuyên việt đã bị bắt vào trại, chuyện này trách ta à?
Chỉ chút chuyện nhỏ này mà chơi lớn như vậy sao?
Mẹ, còn có vương pháp hay không?
Võ lâm cao thủ bị người cắt cổ cũng sẽ chết, một võ lâm cao thủ đã chết, dù còn sống mạnh đến thế nào thì bây giờ đã không còn khủng bố.
Bất quá, thật buồn nôn.
Một con mắt của Ngô Ứng cắm ám tiễn sớm đã bị máu thấm đầy, con mắt còn lại trợn to, giống như muốn lồi ra từ trong hốc mắt, yết hầu bị cắt, máu chảy lênh láng...
Ọe!
Làm người hai đời, lần đầu tiên Lý Dịch nhìn thấy cảnh này.
Mà đây hết thảy đều do hắn làm, vừa rồi vì mạng sống đang treo trên sợi tóc nên còn không có cảm thấy cái gì, bây giờ lại có chút chịu không được, Lý Dịch quay đầu, nôn tại chỗ một trận.
Mà lúc này, dưới ánh trăng băng lãnh, trên đường nhỏ thông đến túp lều, mấy đạo thân ảnh cường tráng đang đi tới.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương