Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 192 : vị anh kiệt nào?
"Khụ, khụ..."
Cảnh Đế có bệnh khó thở trong người, nan đề đã được giải quyết, trong lòng thoải mái, cười to vài tiếng, một hơi thở hơi gấp, kịch liệt ho khan.
Thường Đức biến sắc, vội vàng tiến lên vỗ ngực Cảnh Đế, sau một lát, hô hấp rốt cục bình phục.
- Nghiêm ái khanh, ngươi nói hàng năm cần thay đổi đại lượng chiến mã, phần lớn là vì móng ngựa bị mài mòn, nếu như có thể có một biện pháp giúp cho móng ngựa không bị mài mòn thì sao?
Cảnh Đế cười cười, nhìn Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh nói.
Nghiêm Bỉnh sững sờ một chút, khom người nói:
- Bẩm bệ hạ, nếu thật sự có biện pháp như vậy, phí dụng hàng năm tiêu vào trên chiến mã ít nhất có thể giảm bớt được bảy thành.
Sau đó, lại nói.
- Chỉ là... Từ xưa đến nay, vô số người tìm biện pháp nhưng chưa có một ai thành công."
Nghiêm Bỉnh tự nhiên biết, nếu như tránh cho móng ngựa bị mài mòn, tự nhiên cũng không cần nhiều mã phí, nhưng vấn đề ở chỗ, nhiều năm qua, Binh Bộ luôn có người nghiên cứu giải quyết vấn đề này, làm vô số thí nghiệm nhưng cuối cùng đều thất bại.
Nếu như chuyện này nhẹ nhàng giống bệ hạ nói thì tại sao mấy trăm, mấy ngàn năm nay không ai có thể giải quyết?
- Thường Đức, đưa những cái này cho Nghiêm ái khanh xem.
Cảnh Đế cười cười ra lệnh cho lão thái giám.
Nghiêm Bỉnh tiếp nhận mấy tờ giấy trong tay Thường Đức, trong lòng rất nghi hoặc, chẳng lẽ thực sự có người đưa ra phương pháp giải quyết việc khó thiên cổ này?
Tràn đầy hiếu kỳ và nghi hoặc nhìn vào tờ giấy.
Trên cùng là một hình vẽ kỳ quái, hiện lên nửa hình vòng, tiếp tục đọc văn tự phía dưới.
- Móng ngựa sắt?
Trong miệng hắn thì thào một câu, nhỏ giọng xuống đọc.
- Đính vật này vào vó ngựa, tránh cho móng ngựa tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, như vậy thì sẽ không cần cân nhắc vấn đề móng ngựa bị mài mòn, nếu móng ngựa sắt hư hao, chỉ cần thay đổi móng ngựa sắt mới...
Dời tầm mắt xuống dưới, Nghiêm Bỉnh cầm trang giấy trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hình vẽ trên giấy, đứng chết trân tại chỗ.
- Thế mà... đơn giản như vậy?
Lúc này, hắn đã quên nơi này là ngự thư phòng, sợi râu run run, nhịn không được cao giọng hô.
Vấn đề phức tạp làm khó vô số người mấy ngàn năm qua chỉ dùng mấy cây sắt nho nhỏ này là có thể giải quyết dễ dàng, tại sao trước đó mình không nghĩ tới?
Mà đóng móng sắt lên vó ngựa cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh ác liệt hơn, cho dù trên mặt đất có nhiều đất cát đát sỏi, chỉ cần móng ngựa không tiếp xúc trực tiếp với mặt đất thì hoàn toàn không cần lo lắng móng ngựa bị mài mòn hoặc băng liệt, kỵ binh và chiến mã đều được an toàn hơn không ít, chiến lực chắc chắn tăng lên một cấp độ mới.
- Không biết vị anh kiệt nào nghĩ ra phương pháp kỳ diệu như thế này, chỉ dùng mấy miếng sắt từ nay về sau rốt cuộc không cần lo lắng móng ngựa bị mài mòn nữa, cũng có thể tiết kiệm một khoảng chi phí lớn cho đất nước, thần xin chúc mừng Bệ hạ!
Nghiêm Bỉnh cất kỹ tờ giấy, kích động nói.
Hộ Bộ Thượng Thư đứng bên cạnh bỗng nhiên thấy đối phương giống như biến thành một người khác, không hề đề cập tới chuyện mã phí nữa, trong lòng cũng sinh ra mấy phần hiếu kỳ đối với người đã viết ra nội dung trên tờ giấy.
Đến cùng là chuyện gì mà làm cho Bệ hạ và Binh Bộ Thượng Thư kích động như thế?
- Không nghĩ tới lần này hắn lại giải quyết một vấn đề khó cho quân thần chúng ta.
Tâm tình Cảnh Đế không tệ, sờ râu ngắn dưới cằm, nói.
- Vốn muốn cho hắn ma luyện trước mấy năm, sau đó mới điều đến Kinh Thành, nếu phong thưởng nhiều lần, sợ rằng sẽ sinh kiêu căng... Thôi, khoản công lao này, trẫm tạm thời nhớ kỹ giúp hắn, chờ ngày sau gặp lại sẽ tính một lần.
Thường Đức tự nhiên biết "Hắn" trong miệng Cảnh Đế là nói người nào, nhưng hai vị Thượng Thư thì nghe không hiểu ra sao, chỉ biết Bệ hạ rất coi trọng người hiến kế này, giống như muốn ủy thác cho hắn quyền cao ngày sau.
Cũng không biết người này đến cùng là ai, dù sao, quân thần nhiều năm, hai người còn chưa từng thấy bệ hạ thưởng thức một người nào như thế...
...
Lý Dịch đã đợi vài ngày, Lý Minh Châu không nhắc đến chuyện khen thưởng.
Thật là, lần này thật toi công rồi.
Có lẽ vì cây sắt nho nhỏ, cũng chỉ mỗi mình nàng xem như bảo bối, Hoàng đế và quần thần căn bản không thèm nhìn.
Người phụ nữ này đầu dài, kiến thức ngắn, nhìn thấy một đồ chơi mới lạ thì ngạc nhiên,
Để cho mình không công chờ mong một trận.
Còn tưởng rằng Hoàng đế lại thưởng thêm vài mẫu đất, vài thớt lụa, cũng coi như không phí công vẽ mấy bức hình, lại còn viết nhiều chữ, chắc tại mình suy nghĩ nhiều.
Trong nha môn thật sự nhàm chán, đổi y phục hàng ngày, cũng không có để Lão Phương đi theo, khoan thai ra khỏi huyện nha.
Khánh An Phủ Thành là trung tâm văn hóa kinh tế chính trị của Phủ Khánh An..., dù sao đây cũng là trung tâm, trừ ngày lễ, ngày tết, bình thường cũng phi thường náo nhiệt.
Lý Dịch đi dạo trên đường thị sát dân tình, một đường đi tới, gặp không ít người quen.
Bây giờ băng đường hồ lô của Liễu thị đã cắm rễ tại phủ thành, bên trên mỗi con đường đều có thôn dân của Liễu Diệp Trại bán băng đường hồ lô, phần lớn là những người của Liễu thị, có đôi khi gặp được thì nhiệt tình chào hỏi.
Mỗi ngày, chỉ cần giơ gậy cắm đầy băng đường hồ lô đứng ở đó, không cần gào to, không cần rao hàng, sinh ý tự động đến cửa, mỗi ngày mang về một đống lớn đồng tiền… Phương pháp kiếm tiền dễ dàng như vậy, trước kia mấy người bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tuy còn cần giao ra một nửa lợi nhuận, tâm lý không dễ chịu nhưng thừa lại một nửa cũng đủ làm cho bọn họ sống thoải mái mà trước kia không dám nghĩ.
Ban đầu, bọn người Lão Phương cũng bán băng đường hồ lô, nhưng bán được một đoạn thời gian thì giao cho mấy bà vợ nhà mình tự kinh doanh hoặc thân thích đáng tin cậy đi làm. Hiện tại, Như Ý Phường bán hàng do bên phía Vương Phủ cung cấp, nhà xưởng trong trại cũng ngừng hoạt động, bọn hắn cũng rảnh rỗi, có đôi khi lại tới đây thuận tiện giám sát một chút.
Làm nhân viên đầu tiên, bọn họ đều được chia hoa hồng lợi nhuận thu được từ Như Ý Lộ và liệt tửu, mỗi tháng ngồi trong nhà đếm bạc là được.
Đi ngang qua Như Ý Phường, Lý Dịch đứng trước cửa ra vào, khách cũng không ít, từ ban đầu chỉ có mấy thiếu nữ làm nhân viên trong tiệm, hiện tại đã quản lý nơi này hết thảy ngay ngắn rõ ràng, hắn chỉ từ xa liếc mắt một cái, nhưng không đi vào.
Sát vách Như Ý Phường là một dãi nhà, lần trước Lý Dịch đi qua một lần, hoạt động giải trí thời cổ thiếu thốn, tự nhiên kém rạp chiếu phim, karaoke hậu thế, nhưng bây giờ hắn không có sự lựa chọn, nghe hai đoạn từ khúc ở chỗ này, một bài múa, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc ngồi ngây ngốc trong huyện nha.
Không gian bên trong rất lớn, có không ít mái che đơn sơ dựng lên lâm thời, bên ngoài dùng lan can vây quanh, bên trong hát hí khúc, khiêu vũ ca hát đều có, chỉ cần giao ra 10 đồng tiền trước cửa thì có thể tùy tiện thưởng thức tiết mục trong này.
Đương nhiên, nơi này là chỗ ăn chơi cấp thấp nhất, tụ tập ở trong phần lớn là người bình thường, kinh tế không dư dả.
Trừ những nơi này ra, rạp hát, trà lâu, tửu quán, thậm chí là kỹ viện cũng có, đương nhiên, những địa phương này thì tương đối cao cấp hơn, người bình thường tiêu phí không nổi.
Lần trước Lý Dịch có đi qua Câu Lan bên cạnh, quy mô hơi lớn một chút nhưng luận trình độ xa hoa thì vẫn kém những tửu lâu, kỹ viện gạch ngói lưu ly, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với những chỗ dựng nên tạm thời ngoài kia.
- Khách quan, ngài cần gì không?
Vẫn như cũ là tiểu nhị lần trước gặp, tươi cười hỏi.
- Nơi này của các ngươi có cái gì?
Gần đây, Lý Dịch ở nha môn không uống ít trà, lại nói vị Trà xanh nơi này cũng không tốt lắm, cho nên lần này hắn không có ý định uống trà nữa.
- Trà xanh.
Tên tiểu nhị kia cười nói.
- Còn có gì nữa?
- Chỉ có Trà xanh.
Tiểu nhị hơi có vẻ xấu hổ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương