Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 188 : lý tưởng và sai lầm

Khi nhìn thấy hắn lấy ra lệnh bài Huyện úy, thái độ quan viên mai mối lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nói chuyện ôn tồn hòa khí, tất cung tất kính, nếp nhăn nơi khoé mắt đều có thể nở ra hoa. Lý Dịch rốt cuộc minh bạch vì cái gì người đọc sách thời cổ chen nhau bể đầu đổ máu để được làm quan rồi, cái gì mà thực hiện khát vọng nhân sinh, đền đáp quốc gia, tất cả đều là nói ra cho người khác nghe, đương nhiên cũng không thiếu những người có một bầu nhiệt huyết trung quân ái quốc, nhưng phần lớn người nhìn trúng chẳng qua là phong quang vô hạn và quyền hành trong tay sau khi quan viên, dù sao, dù một Huyện úy tòng bát phẩm nho nhỏ trong huyện mình quản lý, sức ảnh hưởng thật không thể coi thường. Khó trách hàng năm sẽ có nhiều người tràn vào khoa cử đại triều như tre già măng mọc, nếu may mắn trúng tuyển, có thể nhận được một chức quan thì có thể vinh diệu tổ tông, đi đến đỉnh phong của nhân sinh. Nếu như không phải hắn làm người hai đời, quen lười nhác, không muốn bị những khuôn sáo quan trường ước thúc, không có bao nhiêu truy cầu, mà bị nhiều người hỡ một tiếng đều "Huyện úy đại nhân" "Huyện úy đại nhân", thời gian lâu dài, sợ rằng sẽ chịu không được dụ hoặc. Quan viên mai mối hỏi xong những điều nên hỏi lập tức thức thời cáo từ, chỉ sợ sáng sớm ngày mai đã làm tất cả mọi chuyện thỏa đáng. Trước khi nàng đến, Tiểu Hoàn đã chuẩn bị lò lửa than kỹ càng, trì hoãn thời gian, lửa đã sớm tắt, vội vàng qua nhóm lửa mới. Thịt dê theo lẽ thường để Liễu Như Ý cắt, đao trong tay nàng bay múa, tốc độ vô cùng nhanh, Lý Dịch thấy không rõ động tác của nàng, cắt ra miếng thịt dê mỏng như cánh ve, đao công tinh xảo, để hắn hâm mộ không thôi. Cùng Liễu Như Nghi rửa sạch đồ ăn, lò lửa đã được đốt cháy rừng rực, đặt một cái nồi to lên trên, người một nhà vây quanh kiên nhẫn chờ đợi. Cách mấy ngày Lý Dịch sẽ dạy Tiểu Hoàn một món ăn mới, đại đa số thời điểm, Liễu Như Nghi cũng sẽ cùng học, bây giờ không giống như mấy tháng trước, bữa ăn nào cũng là cháo loãng, xem như ngày bình thường, đồ ăn cũng rất phong phú, bất quá, được hoan nghênh nhất vẫn là nồi lẩu. Thứ này dù đối cổ nhân hay người hiện đại đều có mị lực, riêng vào lúc tiết trời lạnh lạnh, bắt đầu ăn thì càng sảng khoái, chờ qua ít ngày nữa tuyết bắt đầu rơi, bên ngoài một mảnh trắng xóa, người một nhà vây quanh nồi lẩu, đây mới thực sự là hưởng thụ. Lão Phương ăn được một lần thì nghiện, bảo thợ rèn trong phủ thành chế tạo một cái nồi uyên ương, cầm đi về nhà, đổ vào thịt, các loại đồ ăn, đồ gia vị, dầu muối tương dấm, đổ vào tất, nấu đến một nửa, tiểu Trụ (con Lão Phương) thèm ăn nhịn không được, mới gấp một miếng bỏ vào miệng đã nôn. - Thằng nhãi con, lúc này mới qua bao lâu đã biết kén ăn? Lão Phương nhíu mày đạp mông thằng con, cầm đũa vét vét thịt dê còn dính tơ máu trong nồi, bỏ vào miệng nhai nhai, chưa kịp nuốt đã nôn hết ra. Về sau mới ý thức được, bên trong chuyện này còn có vài điều mà hắn chưa biết, không kéo được sỉ diện của bản thân xuống, kéo bà vợ đến hỏi Tiểu Hoàn, lúc này mới mày mò tự làm lại một chầu, mang về một chút tài liệu rồi tự chế ra nồi lẩu của riêng mình, từ đó về sau, vẫn không có tốt hơn chút nào, trên người thì lúc nào cũng có mùi thịt dê, mỗi ngày đi theo Lý Dịch đến phủ thành rồi về trại tử, Lý Dịch thường thường đều bảo trì đủ khoảng cách với con hàng này. Hôm nay ăn lẩu, hiếm thấy Liễu Như Ý không có tranh đoạt cùng hắn, Lý Dịch cho rằng vì mình tận tình khuyên bảo dạy nàng lễ nghi khi ăn lẩu nên rốt cục nàng nghe lọt vào, trong lòng cực kỳ vui mừng. Lúc mới tới cái thế giới này, đối mặt vấn đề lớn nhất là như thế nào nhét đầy bao tử. Lấp đầy bụng mình chưa đủ, còn cần giải quyết vấn đề ăn cơm cho người một nhà. Khi đó Lý Dịch kỳ vọng, chỉ cần trong chén cháo mỗi ngày có thể nhiều thêm mấy hạt gạo, trong bát mỳ chay có nhiều thêm chút chất béo thì đã vừa lòng thỏa ý. Mới đến đây còn có cảm giác bài xích và e ngại đối với thế giới này, nghĩ đến điều kiện tiên quyết là không để mình đói bụng, có thể vui vui tươi tươi qua hết đời này cũng không uổng công lão thiên cho mình cơ hội sống lại thêm một lần. Tuy thiết trí ban đầu xảy ra chút vấn đề, không chọn được địa điểm, không được chọn niên đại, tình huống trong nhà thì nát bét nhưng cũng may giới tính không đổi, những ngày qua, khó khăn trắc trở tuy nhiều nhưng hết thảy đều thuận lợi. Sau này, giải quyết vấn đề ăn cơm trong nhà mình xong lại phải giải quyết cho nhiều người hơn, Lão Phương và những người mấy năm này không có bạc đãi tỷ muội Liễu Như Nghi, làm sinh ý càng lúc càng lớn, nhận biết ngày càng nhiều người, Tiểu vương gia, Công chúa, thậm chí cả Hoàng đế... Không biết làm sao bò lên được chức Huyện úy, vô số người thấy hắn đều phải cung kính hành lễ, hô một tiếng "Huyện úy đại nhân". Điều này thật khác biệt một trời một vực với lý tưởng ban đầu của Lý Dịch, phải biết, lúc trước hắn rõ ràng chỉ muốn kiếm lời một ít tiền dưỡng lão ở chỗ này... Bất quá, lý tưởng theo không kịp thời gian, nếu hắn hiện tại cứ cả đời ở trong Liễu Diệp Trại, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị nhàm chán đến chết. Muốn dưỡng lão cũng phải chuyển sang nơi khác, chờ qua một thời gian, tiền tài trong tay dư dả, trước tiên phải mua một tòa nhà ở phủ thành, chuyển Như Nghi các nàng qua đó, mỗi ngày đi đi lại lại trong phủ thành và trại tử, không chỉ có phiền phức, mà còn rất mệt mỏi. Cơm nước xong xuôi, còn chút nữa trời mới tối, Lý Dịch đi vài vòng trong sân để tiêu cơm, nghĩ đến sáng mai nên dùng biện pháp xảo diệu gì để lười biếng, cả ngày đều ngồi trong huyện nha uống trà, đi nhà xí không ít, cả người sắp nhàm chán đến mốc meo. Một đạo thân ảnh uyển chuyển đi qua bên cạnh hắn mang đến một mùi thơm ngát nhàn nhạt. Không cần ngẩng đầu, Lý Dịch cũng biết Liễu Như Ý vừa mới cơm nước tắm rửa xong xuôi, đây là mùi nước hoa nàng thích dùng nhất. - Đi theo ta." Liễu nhị tiểu thư nhàn nhạt nói một câu, sau đó đi ra ngoài. Lý Dịch thấy nàng đi tới chuồng ngựa trước mới xây dẫn ngựa ra, sững sờ một lúc, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng. Nàng rốt cục muốn dạy mình cưỡi ngựa? Lý Dịch đã mong chuyện này rất lâu, chỉ trong nháy mắt, hắn lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo. Đời này cộng đời trước, hắn cũng chỉ mới cưỡi qua hai lần. Không đúng, không nên nói là cưỡi. Lần đầu tiên bị Lão Phương buộc nằm sấp lên lưng ngựa, xóc nảy đến ngất, lần thứ hai vẫn bị hắn cưỡng ép đưa lên lưng ngựa, vẫn một đường xóc nảy, sau khi xuống ngựa, nôn rất lâu mới hơi bình phục... Khi đó, trong lòng hắn thầm thề, về sau có cơ hội nhất định phải học biết cưỡi ngựa, không nói tiên y nộ mã, cầm kiếm đi khắp chân trời, tối thiểu nhất thì về sau còn gặp chuyện như thế này cũng sẽ không mất mặt. Lý Hiên cho hắn một con ngựa tốt, trán rất to, hai mắt vừa lớn vừa sáng, rất có thần, móng to mà bằng phẳng, thân thể không có tạp mao, Lý Dịch đã đọc qua vài quyển sách xem tướng ngựa, nếu gặp được những con như thế, có thể xem như ngựa tốt trong ngựa tốt. Đương nhiên, phương pháp phân rõ trực quan nhất đó là sau khi Liễu Như Ý trưng dụng con ngựa này rồi không có ý định trả lại hắn. Xuyên qua trại, đi một hồi có thể nhìn thấy một bãi cỏ thoáng đãng, lúc Lý Dịch đi đến, Liễu nhị tiểu thư đang dắt ngựa ở đó chờ hắn.