Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 185 : Quan viên mới đến cửa

- Chuyện gì xảy ra? Lý Dịch đi đến trước mặt hai tên nha dịch, tiện tay chỉ hán tử hỏi. Một tên nha dịch bên trong sững sờ một chút, sau đó lập tức đáp. - Bẩm huyện úy đại nhân, người này ác ý đả thương người, bị chúng ta bắt được trên đường, đang muốn bắt hắn vào nhà tù huyện nha. - Ân công! Lúc này, hán tử kia cũng kịp phản ứng, kinh hỉ gọi. Hai tên nha dịch thấy một màn này nhất thời nghi ngờ, chẳng lẽ hắn nhận biết Huyện úy đại nhân? - Chỉ là việc nhỏ, đừng nhắc hai chữ ân công. Dịch khoát khoát tay, sau đó hỏi hai tên nha dịch. - Nói cụ thể một chút, xảy ra chuyện gì? Đại hán trước mắt là hán tử hắn gặp trong án trộm bạc lần trước trên đường, hôm đó hắn và một văn sĩ tranh luận không nghỉ, không ai nhận bạc do mình trộm, Lý Dịch bị Lý Minh Châu bắt, mượn việc này đánh cược cùng nàng, trong lúc vô tình giúp hắn, giờ phút này vẫn còn có ấn tượng với hắn. Hán tử có chút hiếu thuận với mẹ già trong nhà, không giống như người vi phạm pháp lệnh, đại lao huyện nha cũng không phải chỗ tốt để vào, xem như không dùng hình, nhưng ở thêm mấy ngày cũng không chịu nổi, nếu như không phải đại sự thì tha cho hắn một lần cũng không sao. Nha dịch thấy Huyện úy đại nhân có hứng thú đối với vụ án, lập tức kể hết điều mình biết. Lý Dịch giờ mới biết, đại hán này sở dĩ bị bắt tới huyện nha là vì hắn đả thương tiểu nhị của dược điếm. Nghe nói tiểu nhị tiệm thuốc kia tham lam món lợi nhỏ, bán dược tài đã mốc cho hán tử, lão nương hán tử vốn có bệnh nặng, sau khi uống thuốc, kém chút đi đầu thai, thật vất vả mới tìm lại một mạng. Nghe đại phu chuẩn đoán biết được chân tướng, đại hán nhất thời giận dữ, một đường xông vào dược điếm đánh hỏa kế kia gần chết, vừa lúc bị hai bộ khoái đi ngang qua bắt lại. Tuy nói tiểu nhị tiệm thuốc kia có lỗi nhưng tốt cũng không có ủ thành đại họa, ngược lại là hán tử đánh hắn gần chết, cố ý đả thương người, bị mang về nha môn. - Ngươi tên gì? Lý Dịch hỏi. - Ân..., bẩm đại nhân, tiểu nhân gọi Ngô Nhị. Đại hán ban đầu vốn còn muốn gọi ân công, nghĩ đến Lý Dịch mới vừa nói, lập tức đổi cách xưng, học hai vị nha dịch nói. Lý Dịch quay đầu nhìn nha dịch, hỏi: - Hỏa kế có bị thương nặng không? Một nha dịch lắc đầu, nói. - Tuy bị đánh mặt mũi bầm dập, dữ tợn đáng sợ nhưng không cần lo lắng đến tính mạng, tu dưỡng mấy ngày là được. Lý Dịch gật gật đầu, nói: - Bắt hắn vào trong lao, mỗi ngày cần phải cung cấp hai bữa cơm nữa, Ngô Nhị này cũng vì lo cho mẹ già, hiếu tâm đáng khen, nhất thời xúc động có thể lý giải, nếu tiểu nhị tiệm thuốc kia không có đại sự thì thả hắn rời đi đi. Hai nha dịch nghe vậy sững sờ sau đó lập tức gật đầu. - Vâng, đại nhân nói có lý. Hai người buông hán tử ra, thấy hắn còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, một người gõ đầu hắn một cái, nói. - Thất thần làm gì, còn không mau cám ơn Huyện úy đại nhân! Đại hán bình tĩnh lại, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: - Tạ Huyện úy đại nhân! Tạ Huyện úy đại nhân! Cũng không biết những người này học từ ai, gặp quan thì sẽ quỳ, Lý Dịch vốn định dìu hắn đứng lên, nhưng đại hán có khí lực không nhỏ, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, vững vững vàng vàng khấu đầu hai cái. - Được được, đừng đập đầu nữa, lần này cũng nể tình ngươi có hiếu, về sau làm việc thì nghĩ sâu hơn một chút, có chuyện gì thì có thể tới nha môn xin giúp đỡ, đừng xúc động như vậy nữa. Lý Dịch khoát khoát tay nói. Đại hán kia cười ngây ngô hai tiếng, cảm ơn thêm mấy lần, lo lắng mẹ già trong nhà không ai chiếu cố, vội vàng rời đi. - Đại nhân nhân đức, thuộc hạ bội phục! Không nhìn hai tên nha dịch vuốt mông ngựa, Lý Dịch tùy ý phất phất tay, gọi Lão Phương, đi ra khỏi huyện nha. Thời đại này, quan viên lúc tan việc có khác biệt rất lớn cùng hậu thế, bởi vì quan viên như Huyện lệnh Huyện thừa chủ yếu ở lại trong nha môn, buổi sáng sáu, bảy giờ đã phải bắt đầu đi làm, bất quá tan việc cũng sớm, buổi chiều đại khái ba bốn giờ đã có thể tan ca về nhà. Dựa theo quy định thống nhất, ngoài một vài ngày lễ trọng yếu, các quan viên đều thực hành quy củ "Năm ngày làm một ngày nghỉ", mỗi năm ngày thì có thể cho một ngày nghỉ về nhà tắm rửa, có thể nói rất khoa học. Bất quá, Lý Dịch lại là một trường hợp đặc biệt trong huyện nha. Có lẽ do lương tâm Lý Minh Châu nổi lên muốn đền bù cho hắn một chút, rất nhiều quy định đều nới lỏng hạn chế cho hắn, hắn có thể không cần lúc nào cũng ở trong huyện nha, cũng có thể không cần sáng sớm thì tới đi làm, còn muốn tự do hơn Lưu huyện lệnh nhiều. Lý Hiên rất thủ tín, lần trước nói tặng cho hắn thiên lý lương câu, Lý Dịch vài ngày trước đã nhận được hàng, chỉ tiếc... Hắn còn không có học biết cưỡi ngựa. Con ngựa kia tạm thời bị Liễu Như Ý trưng dụng, nàng tựa hồ rất ưa thích con ngựa đó, từ khi trưng dụng về sau thì không có ý trả lại nữa. Tiên y nộ mã, cầm kiếm đi khắp chân trời không chỉ là mộng tưởng của Lý Dịch, trong khoảng thời gian này, hắn tiếp xúc cùng Liễu Như Ý không ít, nàng thích nghe Lý Dịch kể về giang hồ trong các tác phẩm võ hiệp nhất, mỗi lần Lý Dịch nói đến những nữ hiệp có võ công đó cái thế, ánh mắt của nàng đều sẽ tỏa ra hào quang. Làm cô em vợ kiêm huấn luyện viên võ thuật, nàng đã nói sẽ dạy Lý Dịch cưỡi ngựa, Lý Dịch đã chờ mong điều này vài ngày. Tưởng tượng mình mặc hoa phục cưỡi tuấn mã đi trên đường, nhất định sẽ rất có phong cách, lại phối hợp thêm một thanh trường kiếm giống như Liễu Như Ý, thật sẽ có mấy phần phong phạm đại hiệp. Đối với việc phía trên cho hắn một thanh yêu đao, Lý Dịch thực cũng không thích, có câu nói, kiếm chính là vua của binh khí, trong ấn tượng của hắn, các đại hiệp đều dùng kiếm, vừa nghĩ tới đao, trong đầu đã hiển hiện ra một đám hán tử thô kệch, trong tay cầm đại đao, từ trên núi lao xuống, miệng thì hô hào "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng...", cảm giác không hài hòa quá mức mãnh liệt. Về sau có cơ hội đổi thanh kiếm dùng mới được, hắn cảm thấy bộ dáng Liễu Như Ý dùng kiếm rất lợi hại, biểu lộ băng lãnh, xuất kiếm im ắng, về sau muốn lăn lộn giang hồ, đặt cái ngoại hiệu " Đoạt mệnh tiên tử", đoán chừng có thể trấn trụ một đám người. Lại nghĩ một hồi, công chúa mặc y phục dành cho bộ đầu phối hợp một thanh yêu đao thực cũng khá hay, bất quá từ trước tới nay chưa từng thấy nàng rút đao, nhưng ngẫm lại nàng cầm đao chém lung tung thì chả còn hình tượng gì nữa cả. Sau khi cò kè mặc cả cùng Lý Minh Châu một phen, sinh hoạt sau khi Lý Dịch làm huyện úy không có nhiều biến hóa như trước, buổi sáng từ Liễu Diệp Trại xuống, buổi chiều lại trở về, địa phương ở ban ngày chuyển từ Như Ý Phường thành huyện nha. Mùa đông vừa mới bắt đầu, chưa có tuyết rơi, khí trời đã có chút lạnh. Buổi sáng lúc ra cửa nói cho Tiểu Hoàn chiều chờ hắn về ăn lẩu, lúc này, đoán chừng các nàng đã đang chuẩn bị. Khi đi vào trại, Lão Phương đi thẳng về nhà mình, Lý Dịch tiếp tục đi lên phía trước thêm một đoạn đường, vừa mới bước vào viện, tỷ muội Ngư Nghi và Tiểu Hoàn đều ở trong sân. Trừ bọn họ ra, trong viện còn có một nữ nhân xa lạ. Nữ nhân có bộ dáng ba bốn mươi tuổi, ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, có chút vui mừng, lúc này đang nói nói cười cười cái gì đó. Nhìn qua hướng bên này, Lý Dịch hơi nghi hoặc liếc nữ nhân một chút, hỏi: - Nàng là ai?