Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 182 : Ước hẹn nửa năm

Hôm nay là ngày đầu tiên Lý huyện úy đi làm, Lưu huyện lệnh đương nhiên muốn giới thiệu cho hắn những quan lại trọng yếu của huyện nha cho hắn, Lý Dịch và Vương huyện thừa, Trịnh chủ bộ khách khí chào hỏi, lăn lộn một hồi quen mặt, xem như nhận biết. Về phần Tiểu Lại thì cần chủ động lên chào. Một phen giới thiệu trịnh trọng, lại dẫn hắn nhìn xem nơi làm việc thường ngày và nội trạch. Nội trạch trong hậu đường huyện nha có mấy sân nhỏ đơn độc, có thể để gia quyến quan viên ở lại, bất quá cả huyện nha, có đặc quyền này cũng chỉ là bốn người bao gồm Lý Dịch. Trước khi hắn tới, Lưu huyện lệnh đã sớm sai người quét dọn bên trong không nhuốm bụi trần. Dựa theo quy định, quan viên đảm nhiệm tròn ba năm mới có thể mang gia quyến ở lại huyện nha, bất quá không có quy định này, đoán chừng các nàng Như Nghi cũng sẽ không đến, Lý Dịch không thích bầu không khí huyện nha, ở chỗ này còn không bằng về Như Ý Phường. Nha dịch ban sai sớm đã xếp hàng đứng chỉnh tề, huyện úy là chủ quản trị an một huyện, cũng là trưởng quan những nha dịch lệ thuộc trực tiếp. Bên trong số người này, những người lúc thẩm án đứng hai bên công đường duy trì kỷ luật nhận biết Lý Dịch, nhớ tới một màn Lý huyện úy thẩm án trên công đường hôm đó, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ngập sùng kính. Mà bên trong những bộ khoái cũng có người đã từng thấy hắn, mặc cho ai đều không nghĩ tới, thư sinh yếu đuối bọn họ gặp qua mấy lần nháy mắt biến thành người lãnh đạo trực tiếp của mình. Tuy không có thấy tận mắt chứng nhưng trong miệng một số người cũng nghe ra chuyện Lý huyện úy thẩm án hôm đó, lúc này, trong ánh mắt càng nhiều nghi hoặc và tò mò. Bất quá, đối mặt Huyện úy đại nhân, vẫn phải biểu hiện ra vẻ cung kính trên mặt. Lưu huyện lệnh thân là người quản lý cả một huyện, ngày thường công vụ tương đối bận rộn, không có khả năng một mực bồi tiếp Lý Dịch, dẫn hắn làm quen huyện nha đại khái, về phần chuyện nhỏ nhặt hơn thì giao cho một tên nha dịch linh động. - Đại nhân, có muốn thuộc hạ dẫn ngài đi dạo các nơi ở huyện nha? Nha dịch nhìn Lý Dịch ánh, mắt có một tia cuồng nhiệt, cười rạng rỡ nói. Từ ngày kiến thức được thủ đoạn của Lý huyện úy, một thế giới mới mở ra trước mặt hắn, cả người hắn tựa hồ như được khai khiếu, thời điểm hiệp trợ Huyện Lệnh đại nhân phá án, lập được kỳ công, không chỉ được Lưu huyện lệnh ngợi khen mấy lần, còn đề bạt hắn làm một người đứng đầu nho nhỏ bên trong đám nha dịch, đến tận bây giờ, tiểu nha dịch cả ngày ngơ ngơ ngác ngác không lý tưởng trong nha môn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Tiểu nha dịch có tình hoài, có lý tưởng... - Ngươi tên gì? Nha dịch này nhìn qua rất cơ linh, Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu. - Bẩm đại nhân, thuộc hạ gọi Lưu Nhất Thủ. Nha dịch vội đáp. - Lưu Nhất Thủ? Lý Dịch sững sờ nói thầm, lão cha Lưu Nhất Thủ thật biết đặt tên cho nhi tử, khoát khoát tay, nói: - Không cần, dẫn ta đến văn phòng huyện úy. - Đại nhân mời. Lưu Nhất Thủ ứng tiếng, dẫn Lý Dịch đi vào một hành lang. Hai bên phân biệt có từng phòng nhỏ, là văn phòng của các quan lại trừ huyện lệnh. Lưu Nhất Thủ dẫn Lý Dịch tiến vào trong một gian phòng, đi vào đại môn đã nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp ngồi tại chủ vị, nữ tử kia ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, buông chén trà trong tay xuống, nói. - Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới. - Chỉ là một tiểu dân, sao dám chống lại thánh chỉ. Lý Dịch ngồi bên cạnh nàng, rót một chén trà, không mặn không nhạt đáp. Nếu như không phải vị bộ đầu Công chúa này, hắn hiện tại hẳn còn ở phơi nắng trong viện Liễu Diệp Trại hoặc Như Ý Phường, thấy nàng đã bực mình, hết lần này tới lần khác không dám phát tác, trong lòng thoáng có chút phiền muộn. Lưu Nhất Thủ thấy cảnh này, thức thời lui ra. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, chuyện của hai vị đại nhân, hắn không thể lẫn vào. Lý Minh Châu nhấp một miệng nước trà, từ tốn nói: - Mặc kệ ngươi trước đó lười nhác như thế nào, khi đã làm Huyện úy thì không thể giống như trước đây, nếu không... - Nếu không như thế nào, bãi miễn chức quan của ta? Lý Dịch quay đầu nhìn nàng, có chút chờ mong hỏi. - Chức Huyện úy cực kỳ trọng yếu, nếu bỏ rơi nhiệm vụ, trị an bất ổn, xuất hiện oan án, nhẹ thì cách chức xét xử, nặng thì... Lý Minh Châu nhìn hắn, đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua không trung. Em gái cô, chơi lớn như vậy? Lý Dịch nheo mắt, bất quá ngẫm lại nàng nói thực có đạo lý, Huyện úy phụ trách trị an bắt trộm, thẩm tra xử lí án kiện, tất cả đều không phải việc nhỏ, vạn nhất bỏ rơi nhiệm vụ, để trị an trong huyện bất ổn, đạo tặc hoành hành, hoặc phán án lung tung chết oan người, đây không chỉ chuyện bỏ rơi nhiệm vụ, xem mạng người như cỏ rác, chỉ cách chức còn chưa đủ, đại lao Khánh An phủ hoan nghênh ngươi... Ngẩng đầu nhìn Lý Minh Châu, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nguyên lai tưởng rằng ôm vào một cái bắp đùi, ai biết cái bắp đùi này đào cái hố to để mình nhảy vào, cảm giác biệt khuất phiền muộn không phải tự mình kinh lịch thì thật không thể cảm thụ được. Nói đến vị công chúa điện hạ này cũng thật sự kỳ hoa tới cực điểm, hảo hảo ở Hoàng cung không chịu, không thích cành vàng lá ngọc, phải chạy đến đây làm một bộ đầu chịu khổ chịu cực, quan trọng hơn là Hoàng đế thế mà đồng ý, Lý Dịch thật vô cùng hoài nghi nàng có phải do lão thân sinh ra hay không. - Đúng rồi, trong một tháng qua ngươi không có tới nhậm chức, giờ góp nhặt không ít vụ án, cần phải nhanh thẩm tra xử lí. Lý Minh Châu đặt chén trà xuống, nói. - Mẹ cô... Lý Dịch biệt khuất, vừa mới đến huyện nha, ngồi chưa ấm chỗ đã có một đống lớn việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cần phải xử lý, nhịn không được phải đậu đen rau muống một câu. Vừa nói nửa câu mới nghĩ đến ngồi đối diện là công chúa, mắng mẹ nàng không phải tương đương với mắng Hoàng Hậu nương nương à, nhục mạ Hoàng Hậu, đây chính là tội đại bất kính, phải rơi đầu... Mắt thấy sắc mặt Lý Minh Châu trở nên băng hàn, trên mặt Lý Dịch lập tức thay đổi nụ cười. - Thân thể Nương nương vẫn tốt chứ, tật khó thở của Bệ hạ có tốt một chút nào hay không... - Dựa theo ngươi nói, mỗi ngày quét sạch cung điện mấy lần, bỏ hết tất cả hoa cỏ trong cung qua một bên, số lần phát tác tật khó thở của phụ hoàng xác thực giảm bớt. Trên mặt Lý Minh Châu hiện ra một tia nhu hòa, mở miệng nói. Sau đó, nàng lại quay đầu nhìn Lý Dịch, nói: - Ta biết ngươi không muốn làm quan, không bằng thế này, chỉ cần ngươi trong vòng nửa năm tận hết chức vụ, thực hiện tốt chức trách Huyện úy, nửa năm sau, ta có thể thượng tấu phụ hoàng, cho phép ngươi từ quan. - Lời ấy thật chứ? Lý Dịch đầu tiên sững sờ, sau đó nhìn nàng chăm chú hỏi. Thời gian nửa năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng tóm lại có hi vọng, nàng vừa rồi nói, tựa như một tia ánh rạng đông trong bóng tối, chỉ dẫn ra phương hướng Lý Dịch. - Đương nhiên là thật. Lý Minh Châu gật đầu, nửa năm sau, đúng lúc là kỳ hạn ước định giữa nàng và phụ hoàng, thời gian nửa năm cũng đủ để ma luyện hắn một chút. - Vỗ tay lập thề! Ai biết nàng có phải tùy tiện nói một chút, vạn nhất đến lúc đó đổi ý, không có bằng chứng, hắn tìm ai nói lí lẽ? Trên đầu có Thần Minh, cổ nhân vẫn tương đối tin tưởng điều này, vỗ tay đại biểu lập lời thề, nếu đổi ý, sẽ bị thiên khiển. Lý Minh Châu liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn đưa tay ra. Ba! Lý Dịch bị nàng tung chưởng đánh lui hai bước, bàn tay hơi tê tê, cực độ hoài nghi nàng vừa rồi dùng chân khí. - Tốt, thề cũng đã lập, có thể đi xử lý vụ án chưa? Lý Minh Châu đứng lên, liếc hắn một cái, đi ra ngoài cửa. - Chờ một chút. Còn chưa đi ra cửa, sau lưng truyền đến thanh âm Lý Dịch. - Còn có chuyện gì? Quay đầu nhìn hắn. - Nếu không, cô lại lập một tờ giấy chứng minh? Lý Dịch nhìn nàng do dự, vạn nhất nàng không tin quỷ thần, thề hay không đều như thế, vẫn nên tạo một tờ chứng từ mới tốt, viết biên nhận, đến lúc đó còn có vật chứng, không sợ nàng đổi ý...