Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 180 : miễn thuế

Nhìn gương mặt quen thuộc mình quan sát từ nhỏ tới lớn, mà còn không có bày giá đỡ Huyện úy đại nhân, thôn chính Lý gia thôn tựa hồ lại nhìn thấy tiểu tử Lý gia trước kia. Cảm giác thân thiết quay lại, trong lòng không hề kiêng kị, máy hát cũng bắt đầu mở ra. Lão giả vuốt vuốt chòm râu, trên gương mặt nếp nhăn giao thoa lộ ra vẻ nhớ lại. - Chuyện còn phải nói từ mười mấy năm trước, đêm hôm đó ngươi sinh ra... Thư Lại huyện nha bên cạnh Lý Dịch thấy lão giả đang hãm sâu vào ký ức không thể tự thoát ra, khóe miệng co quắp, mà gặp Huyện úy đại nhân nghiêm túc lắng nghe, thức thời ngậm miệng. Mà lúc này, lòng e ngại của thôn dân Lý gia thôn xung quanh cũng dần dần tán đi, bắt đầu xì xào. - Khi đó, thường xuyên nhìn thấy Huyện úy đại nhân ngồi trước cửa đọc sách. - Khi đó ta đã biết, Lý... Huyện úy đại nhân về sau rất có tiền đồ! - Huyện úy đại nhân, ngài còn nhớ hay không, tiểu tử nhà ta khi còn bé đánh nhau cùng ngàu, trở về nhà bị ta đánh gần chết. "..." Không biết từ lúc nào, ý sợ trong lòng các thôn dân đã hết, bắt đầu lao nhao lên tiếng, bất quá, vẫn xưng Lý Dịch là Huyện úy đại nhân, không còn tùy ý như trước. Nghe một đống tin tức hỗn loạn, Lý Dịch cũng có thể dần dần suy ra rất nhiều thứ. Chủ nhân trước của thân thể này từ nhỏ lớn lên trong Lý gia thôn, mẫu thân qua đời sớm, mà phụ thân hắn gà trống nuôi con mười mấy năm cũng vì bệnh mà xuôi tay đi Tây thiên. Phụ thân hắn là tú tài duy nhất trong thôn, nhiều lần tham gia khoa cử thất bại, tựa hồ nản lòng thoái chí, ký thác hi vọng vào đời sau, từ nhỏ lấy tiêu chuẩn người đọc sách nghiêm ngặt dạy bảo hắn, bởi vậy, khi Lý Dịch còn bé đã trở thành dị loại, trẻ con duy nhất hiểu biết chữ nghĩa. Về sau Lý tú tài bệnh nặng ly thế, vài mẫu đất cằn trong nhà đều do người trong thôn giúp đỡ quản lý, ngày thường từng nhà cũng sẽ thay phiên tiếp tế hắn một chút. Đây cũng là vì Lý tú tài là người đọc sách duy nhất trong thôn, nhà ai cần viết thư tín, đều nhờ hắn viết thay, có tức phụ mới sinh con, lúc đặt tên cũng sẽ cầu hắn hỗ trợ, ngược lại nhớ kỹ tình nghĩa của hắn, có phần quan tâm đứa bé kia. Đương nhiên, tiểu tử Lý gia không chịu thua kém cũng là một nguyên nhân rất lớn, mười bảy tuổi thi trúng tú tài, cũng coi như tăng thể diện cho Lý gia thôn, nếu như về sau có thể may mắn trúng cử, được triều đình ủy nhiệm làm quan, người trong thôn đi ra ngoài có thể thẳng tắp sống lưng nói chuyện với người khác. Nhưng mà ý nghĩ này hoàn toàn sụp đổ mấy tháng trước. Tiểu tử Lý gia được ký thác hi vọng toàn thôn không biết làm sao bị điên, sau khi chạy ra khỏi thôn thì cũng không trở về nữa, ngay cả quan phủ cũng không tìm được. Lão giả lúc đầu còn tính toán đợi đến sang năm, nếu hắn còn chưa trở lại, thì lên quan phủ báo cáo mất tích, tiêu tan hộ tịch... Ai ngờ đến khi hắn xuất hiện lần nữa, lắc mình biến hoá trở thành Huyện úy đại nhân, bao quát gồm lão thôn chính, thôn dân Lý gia thôn vừa mừng vừa sợ. Huyện úy đại nhân nghe, người trông coi mấy chục thôn làng An Khê huyện, đi ra từ Lý gia thôn bọn họ! Có ngọn núi thật to để dựa vào, về sau thì không sợ bị người ngoài thôn khi dễ, nếu gặp được chuyện gì, trong huyện nha cũng có người chen mồm vào, tâm lý vài thôn dân đã phiêu phiêu. Nhìn các thôn dân líu lo không ngừng kể chuyện đến một canh giờ không sai biệt lắm, Thư Lại đứng yên tại chỗ, hơi mõi chân nhưng nhìn thấy huyện úy đại nhân vẫn đang kiên nhẫn nghe, chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng. Lý Dịch rất kiên nhẫn nghe, tâm lý lại có chút kỳ quái. Trước kia đọc vài bộ truyện xuyên việt có kể, một người sau khi vượt qua thời gian về cổ đại, chung quy sẽ đau đầu một trận, sau đó có thể đạt được toàn bộ trí nhớ của thân thể mới, đến mình thì sao, định luật rõ ràng không áp dụng được, trừ có một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời đối với những thôn dân này ra, Lý Dịch thật không nhớ nổi tên bọn họ. Bất quá, mọi người ở thời đại này rất dễ bị gạt, lấy lý do mất trí nhớ lý lấp liếm cho qua, quả thật giảm bớt rất nhiều phiền phức cho hắn. Nhớ tới tình hình trong gian phòng kia sau khi tỉnh lại, không biết thân thể chủ nhân trước xảy ra chuyện gì, tỉnh lại sau giấc ngủ, không biết làm sao bị hắn thay thế thân thể, suy nghĩ kỹ một chút, sợ rằng khả năng chết đói lớn hơn một chút. Dù sao, năm thiên tai vừa qua, tình huống nơi này chắc khá hơn Liễu Diệp Trại một chút, nhưng chung quy vẫn rất căng thẳng, cho dù chịu đói, một thư sinh chỉ biết đến sách, hẳn không sẽ chủ động đi cầu người... - Tiểu tử, năm ngoái thiên tai, đất trồng không có nhiều lương thực, thuế má... Giống như nghĩ đến cái gì, trên mặt lão giả lộ vẻ làm khó, nhìn hắn muốn nói lại thôi. Ruộng đất Lý gia thôn trước đó thuộc về quốc gia, thời gian cố định hàng năm, quan phủ sẽ phái người đến thu thuế, nhưng Đương Kim Thiên Tử nhân minh, nắm rõ tình hình các Phủ Châu chịu hạn hán, miễn trừ thuế má hai năm, dựa vào lương thực lưu giữ trong nhà, thời gian qua cũng không có trở ngại. Nhưng bây giờ Bệ hạ đã ban thưởng những thổ địa này, không cần nộp thuế cho quan phủ, miễn trừ thuế tự nhiên không có tác dụng. Lý Dịch biết lão đầu tử muốn nói điều gì, cười nói: - Những năm qua được Lý thúc và các vị chiếu cố, tiểu tử không thể báo đáp, chuyện thuế vụ má, về sau không cần nhắc lại. Thư Lại kia nghe vậy khẽ giật mình, Lý huyện úy... Không có ý định thu thuế? Cả trăm mẫu ruộng tốt, thu thuế hàng năm không ít, một câu của Lý huyện úy, nói không cần là không cần? - Như vậy làm sao được! Lão giả nghe vậy cũng cả kinh, hắn chỉ muốn để Lý Dịch thông cảm một chút, giảm miễn thuế đất hoặc kéo dài thời hạn thu thuế, không nghĩ tới hắn thuận miệng miễn trừ thuế vụ, nói cách khác, về sau, tất cả lương thực sản xuất ra được thuộc về nông hộ trồng trọt? - Làm sao không được, nếu không phải chư vị đồng hương một mực giúp đỡ, cũng không có Lý Dịch hôm nay, Lý thúc không cần nhiều lời, chuyện này cứ định như vậy. Tuy 100 mẫu đất không ít nhưng lương thực sản xuất ra còn kém rất xa hậu thế, bây giờ dựa vào Như Ý Lộ và liệt tửu, tài nguyên mỗi ngày cuồn cuộn, những thuế đất này cũng không tính là gì. Đương nhiên, thôn dân Lý gia thôn có ân đối với cổ thân thể này, nếu hắn không phải lớn lên ở Lý gia thôn, chắc chắn sẽ không hào phóng như thế. Biết được về sau không cần giao nạp thuế má, sau khi thôn dân Lý gia thôn kinh ngạc, biểu hiện trên mặt dần hóa thành cuồng hỉ, nếu không phải Lý Dịch ngăn cản, chỉ sợ sớm đã dập đầu quỳ bái. ... Sau khi đi ra Lý gia thôn, Lý Dịch rõ ràng cảm giác được tâm lý buông lỏng một hơi. Có lẽ bởi vì cỗ thân thể này, cho dù linh hồn hắn đến từ một thời không khác, không có liên quan gì cùng nơi này nhưng cảm giác quen thuộc và thân thiết không thể phủ nhận, cho họ một vài ưu đãi bên trong phạm vi khả năng của mình, trong lòng thoáng cảm giác được an ủi.