Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 173 : thái y thỉnh giáo
Nhìn lão giả có chút quen mặt, hồi tưởng một chút liền nhớ thân phận của hắn.
Bên trong hai Thái Y mới vừa rồi bị Thường tổng quản giáo huấn như cháu trai, một người trong đó có hắn.
Tuổi tác rất cao rồi mà lại không lăn lộn cho tốt, bị đè đầu mắng một hồi, ngay cả dũng khí cãi lại cũng không có.
- Lão phu Lưu Tế Dân, là Thái Y Lệnh triều ta, Lý đại nhân còn xin dừng bước.
Vị Lưu Thái Y tóc hoa râm này tuổi tác rất cao, một đường chạy đuổi theo từ Vương Phủ ra đến đây, giờ phút này có chút thở không ra hơi.
- Lưu đại nhân tìm ta, có việc gấp?
Lý Dịch nói thầm chẳng lẽ Hoàng đế Bệ hạ lại phát bệnh? Lần này đánh chết cũng không quay về, hắn cũng chỉ hiểu một chút tri thức cấp cứu hiện đại, đối với y thuật thì có thể nói dốt đặc hậu môn, dù sao đây chính là thật bản lĩnh thật sự, xem như hắn có tiêu hóa các thư tịch liên quan trong toàn thư viện cũng không thành một danh y.
Vạn nhất Hoàng đế thật băng hà, hắn có ở chỗ đó, không ai đổ tội lên người hắn được.
Mà lão nhân này tự xưng Thái Y Lệnh bản triều, Viện Trưởng Y Học Viện Hoàng gia Cảnh Quốc, chắc là một trong những người có y thuật lợi hại nhất đất nước, hắn đã không có cách, mình qua cũng vô dụng.
Lưu Thái Y đứng một lúc, bình phục nhịp tim đập một hồi, sau đó mới nhìn Lý Dịch, cười hỏi:
- Lý đại nhân hiểu y thuật?
So sánh với đại thần trong kinh, phẩm cấp Thái Y Lệnh không cao nhưng cũng cao hơn một Huyện úy nho nhỏ tòng bát phẩm không biết bao nhiêu, không cần dùng "Đại nhân" để xưng hô.
Nhưng hắn vừa rồi tận mắt thấy, bệ hạ cực kỳ thưởng thức người trẻ tuổi này, huống chi vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời thi cứu, chỉ sợ mình bây giờ cũng không có cơ hội đứng ở chỗ này, mà chính là cùng một vị y thừa khác thương nghị xem người nào rơi đầu đầu tiên.
Thân thể bệ hạ là chuyện bọn họ lo lắng nhất, lần này bỗng nhiên ngất, có khả năng rất lớn sẽ không tỉnh lại, cho dù hắn lúc ấy ở đó, cũng không dám hứa chắc nhất định có thể cứu tỉnh bệ hạ, từ trình độ nào đó nói, vị trẻ tuổi trước mắt này có ân tình không nhỏ đối với hai người bọn họ.
Mà không nói những chuyện này, làm một thầy thuốc, hắn thật vô cùng hiếu kỳ phương pháp Lý Dịch vừa rồi dùng cứu tỉnh bệ hạ.
Nếu có thể hội được phương pháp này, ngày sau lại có tình huống tương tự, ngược lại chân tay cũng không luống cuống, nếu như có thể tuyên truyền khắp cả nước, để các bác sĩ thậm chí người dân phổ thông cũng biết, vậy sẽ cứu nhiều thêm tính mạng, đây là một việc tạo phúc cho vạn dân.
- Y thuật?
Lý Dịch nghe vậy sững sờ một chút, sau đó mới nhìn Lưu Thái Y nói:
- Thật có lỗi, tại hạ đối với cái này dốt đặc cán mai.
Hắn nói câu này ngược lại là lời nói thật, khôi phục tim phổi, hô hấp nhân tạo những thứ này, tùy tiện hỏi một học sinh trung học thế kỷ 21 nào đều biết, chẳng lẽ nói mỗi người bọn họ đều hiểu y thuật?
Lưu Thái Y cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nếu không hiểu y thuật, mới vừa rồi như thế nào cứu chữa được Bệ hạ?
Trong lòng sớm đã xem hắn như người mang kỳ thuật.
Chỉ chờ Lý Dịch khẳng định trả lời, hắn có thể tiếp tục thâm nhập sâu cái đề tài này, giờ phút này miệng nói thêm được nửa câu đã bị chặn trở về.
Giật mình chớp mắt một cái, Lưu Thái Y gượng cười, nói:
- Lý đại nhân quá khiêm tốn..., thực không dám giấu, bản quan muốn thỉnh giáo Lý đại nhân về cách cứu chữa vừa rồi...
Nói đến chỗ này, Lưu Thái Y liếc Uyển Nhược Khanh bên cạnh Lý Dịch một cái, lời kế tiếp lại không có nói ra.
Bệ hạ lần này vi phục xuất tuần, không ai không biết, đương nhiên không thể nhấc lên một chút trước mặt người ngoài.
Uyển Nhược Khanh hiểu ý lão, nhìn Lý Dịch, cười nói:
- Lý đại nhân còn có chuyện quan trọng, Nhược Khanh đi trước.
- Cái gì mà Lý đại nhân, đều là bằng hữu, không cần khách khí.
Lý Dịch khoát khoát tay, nhìn Lưu Thái Y nói:
- Lưu đại nhân, sắc trời đã tối, ta còn muốn đưa bằng hữu trở về, không bằng chúng ta vừa đi vừa nói.
- Đêm hôm khuya khoắt, cô nương một mình hành tẩu thật có chút không ổn, ta liền bồi Lý đại nhân đi một chút.
Lưu Thái Y nhìn Uyển Nhược Khanh một chút, đuôi lông mày động động, Uyển Nhược Khanh hiểu ý, yên lặng đi phía sau, bảo trì một khoảng cách cùng hai người.
Lão đầu tử này thật tự mình đa tình, có Uyển cô nương bồi tiếp tốt bao nhiêu.
Ai muốn một lão nam nhân như hắn bồi tiếp chứ, trong lúc Lý Dịch suy nghĩ, Lưu Thái Y đã nhỏ giọng mở miệng.
- Không biết Lý đại nhân có thể tặng bản quan phương pháp vừa rồi cứu chữa Bệ hạ hay không, Lý đại nhân biết, long thể bệ hạ bất an, nếu ngày sau lại phát sinh chuyện hôm nay, chúng ta cũng kịp thời cứu giá.
Đối với triệu chứng ngất, cho dù Thái Y Thự, trước mắt cũng không có phương pháp gì hữu hiệu, hôm nay nhìn thấy kỳ thuật như thế, về công về tư, Lưu Thái Y đều sẽ không bỏ qua.
- Nguyên lai Lưu đại nhân muốn học "Tim phổi khôi phục" thuật này.
Lý Dịch giờ mới hiểu mục đích lão đầu tử đuổi theo.
Cái thế giới này không có khái niệm độc quyền, mà nó lại không giống như cách điều chế Như Ý Lộ mà có thể kiếm tiền, dạy cho Lưu Thái Y cũng xem như một việc tạo phúc cho xã hội.
- Tim phổi khôi phục thuật?
Tuy Lưu Thái Y cho tới bây giờ chưa nghe nói qua cái tên này, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được mấy chữ "Tim" "Phổi" "Khôi phục" này, lại liên tưởng đến hắn làm cho Bệ hạ khôi phục mạch đập trong khoảng thời gian ngắn, không phải có ý "Khôi phục" sao?
- Lý đại nhân nguyện ý truyền thụ?
Hắn quay đầu, có chút kích động nhìn Lý Dịch hỏi.
- "Tim phổi khôi phục thuật" này vốn không phải bí thuật gì bất truyền, nếu Lưu đại nhân muốn học, cũng là một chuyện may mắn đối với lê dân bách tính.
Lý Dịch cười nói.
- Lý đại nhân cao thượng, bản quan trước thay thiên hạ bách tính cám ơn Lý đại nhân!
Lưu Thái Y chắp tay với Lý Dịch một cái, nghiêm mặt nói.
- Lưu đại nhân khách khí...
Lý Dịch khoát tay, giảng thuật trường hợp áp dụng “Tim phổi khôi phục” cho Lưu Thái Y, thao tác cụ thể và các hạng mục cần chú ý.
Làm Thái Y Lệnh, Viện trưởng Y Học Viện Hoàng gia Cảnh Quốc - Lưu Thái Y lúc này lại giống như một học sinh khao khát tri thức, gương mặt trang nghiêm, nhận thật cẩn thận ghi tạc từng câu từng chữ Lý Dịch nói vào trong lòng.
Uyển Nhược Khanh đi theo phía sau hai người không xa, nhìn Lý Dịch chậm rãi giảng thuật cho vị đại quan kia, vẻ mặt đối phương thành thật nghiêm túc, trên gương mặt xinh đẹp hơi có chút thất thần.
Thời điểm lần đầu gặp gỡ, hắn – một thư sinh lạ lẫm đưa tay ra đòi nàng bánh Quế Hoa Cao, nhận một trăm lạng bạc khen thưởng, giúp Vân Anh Thi Xã làm hai bài thi từ, trong lòng nàng lưu lại ấn tượng không cạn.
Đương nhiên, khi đó, nàng còn không biết hắn cũng là tài tử viết ra Thước Kiều Tiên vang dội toàn bộ phủ thành, chờ đến lần thứ hai gặp mặt, là trong vườn cẩm tú cử hành hội thơ Trung Thu.
Ngày đó nàng bị tài tử thứ hai Khánh An Phủ - Trầm Chiếu ép khó xử, hắn lấy một bài Thủy Điệu Ca Đầu chấn nhiếp toàn trường, Trầm Chiếu giận xé thơ, từ đó về sau, danh khí tại Khánh An phủ không lớn bằng lúc trước, mà hắn chỉ bằng vẻn vẹn hai bài thi từ đã được xếp thành Khánh An phủ thậm chí Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử.
Hắn cũng được xem như Đệ Nhất Tài Tử khác loại nhất từ trước tới nay.
Không tham gia hội thơ, từ hội cũng không tiếp nhân danh viện đưa tiền tài mời, mở cửa hàng kinh doanh trong thành bán kỳ vật, lần nữa vang dội toàn bộ phủ thành.
Nàng cũng ngẫu nhiên một lần thấy hắn đi ra cửa hàng mới biết được, nguyên lai Như Ý Phường sát vách Câu Lan thật là cửa hàng của hắn.
Mỗi lần ra vào, trong lòng đều mong đợi được xảo ngộ, mà hắn tới lui lại không có quy luật, cũng không có gặp lại thêm một lần nào nữa.
Làm sao cũng không nghĩ tới, tại tối nay trong Vương phủ, hai người sẽ lấy phương thức như thế lần nữa gặp nhau.
- Muốn làm phú từ hay mới nói gượng là sầu...
Nàng nhẹ giọng đọc lại câu này, trên gương mặt tái nhợt hiện ra mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương