Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 164 : Huyện lệnh sợ hãi

- Ha ha, sao trẫm chưa từng nghe nói qua có bệnh dữ không thể làm quan đây? Nhìn kia thư sinh trẻ tuổi để đũa xuống, cáo từ rời đi, trung niên nam tử cười nói. - Người này thế mà dùng cái cớ vụng về như thế qua loa Bệ hạ, thật sự đáng giận. Lão giả âm trầm nói. - Mưu toan khi Quân, phải bị tội gì? - Theo luật đáng chém. Lão giả nói xong lại mở miệng. - Bất quá, người không biết không tội, hắn không biết thân phận Bệ hạ, ngược lại có thể xử nhẹ. - Ha ha, Thường Đức ơi Thường Đức, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, cái bệnh cũ này của ngươi mấy chục năm rồi còn không có thay đổi. Trung niên nam tử cười cười, nói. Trên mặt băng lãnh của lão giả lộ ra vẻ ấm áp, hắn nhìn Bệ hạ lớn lên từ nhỏ, từ ấu đồng bi bô tập nói đến khi trở thành Tiểu Hoàng Tử, được Tiên Hoàng lập làm Thái Tử, lại tận mắt nhìn hắn đăng cơ làm Đế, đến nay đã mấy chục năm. Đều nói Đế Vương vô tình, nhưng hắn lại hết sức rõ ràng, đương kim Bệ Hạ trọng tình trọng nghĩa, chính là Minh Quân khó được, quan hệ giữa hai người, nhìn như chủ tớ nhưng hơn hẳn chủ tớ. - Đi thôi, sau khi đi dạo một hồi chẳng còn buồn bực nữa. Thằng nhóc vừa rồi kia tuổi còn nhỏ, không nghĩ ra sức vì nước, học cái gì mà làm ẩn sĩ... Bất quá, tuy tính tình còn cần rèn luyện nhưng thật là một nhân tài. Trung niên nam tử cười nói câu, chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Lão giả theo sát phái sau. Khi hai người rời đi, bốn phía chỗ tối, vô số bóng người lắc lư, thoáng cái đã biến mất tại chỗ. ...... Một đường tản bộ ra hoa viên, trong bụng còn có chút hơi đói. Lý Dịch hối hận trong lòng, sớm biết vị đại quan này cùng một dạng như Phùng giáo sư, đều muốn hắn làm quan, vừa rồi đã không nói nhiều, không phải vậy thì cũng không còn đói, mới uống được một nửa bát cháo, đồ ăn cũng chỉ động mấy ngụm, ngược lại có chút đáng tiếc. Lắc đầu, dự định đi qua chào hỏi Lý Hiên, về sớm ngủ. Mà lúc này cách đó không xa, bốn phía một đình đài rộng lớn đang đàm luận nhiệt tình, ăn uống linh đình náo nhiệt, nơi này tụ tập phần lớn nhân sĩ, được Ninh Vương mời, mượn cơ hội tiệc mừng thọ Vương Phi, một đám người vây cùng một chỗ nghị luận quốc sự, có lẽ thật sẽ thương thảo ra biện pháp gì tốt. Ngoài các quan viên lớn nhỏ Khánh An phủ nhận lời mời, tất cả tân khoa Tiến sĩ xuất thân từ trong phủ năm nay cũng ở bên trong, những người này đều là rường cột quốc gia tương lai, chỉ chờ triều đình chính thức bổ nhiệm thì có thể lập tức cưỡi ngựa nhậm chức, quang vinh trở thành nhân viên công vụ Cảnh Quốc chính thức. Tối nay sở dĩ mời mời bọn họ cũng vì lưu giữ lại để dìu dắt. Rất nhiều tân khoa tiến sĩ chính là đề danh Kim Bảng, còn đang hăng hái, còn chưa trải qua hiện thực tàn khốc rèn luyện, trong lồng ngực tràn đầy tâm báo quốc, rốt cục có cơ hội biểu đạt lý tưởng khát vọng của mình, mượn này thời cơ, chỉ điểm giang sơn, văn tự sôi sục, đàm luận đến chỗ hưng phấn, phất tay làm ra một thiên thi từ, tựa hồ không làm như vậy thì sẽ không biểu đạt mình ưu quốc ưu dân (*)... *: Lo cho nước, lo cho dân. Bên trong đình đài có ca kỹ vũ cơ trợ hứng, mỗi khi có người làm ra thi từ, theo thường lệ sẽ đưa qua truyền xướng một hồi, trường hợp như tối nay, mặc kệ tác phẩm bản thân tốt hay không tốt cũng sẽ không có người cho đánh giá kém. Đương nhiên, thi phú cũng trong phạm vi khoa cử khảo sát, có thể thi đậu Tiến Sĩ, viết ra thi từ cũng sẽ không quá kém. Mà lúc này, một nơi nào đó vắng vẻ không thể hẻo lánh hơn bên trong, Lưu huyện lệnh ngồi một mình ở một cái bàn trống, tự rót tự uống, lộ ra có chút cô độc tịch mịch. Đổng tri phủ và mấy vị đại nhân như chúng tinh củng nguyệt(*) ngồi ở giữa, một huyện lệnh nho nhỏ như hắn cũng không tiện tiến lên, chỉ có thể một người ngồi trong góc, nhìn đám tân khoa tiến sĩ đại xuất phong thái, tưởng tượng thời điểm mình năm đó hăng hái, ánh mắt dần mê ly... *: Người người chú ý. Rượu Vương Phủ không tệ, Lưu huyện lệnh trong bất tri bất giác liền có chút hơi say. Hơi quay đầu, nhìn thấy một đạo thân ảnh quen đi ra từ một hoa viên, đang đi tới bên này. - Lý huyện úy. Lưu huyện lệnh nghi hoặc trong lòng, không biết Lý huyện úy một mình chạy đến đây làm gì, đứng lên, chuẩn bị chờ hắn đi tới chào hỏi. Tối nay trong vương phủ, hai người đều lẻ loi một mình, có cảm giác đồng bệnh tương liên. Vừa mới đặt chén rượu xuống đứng lên, nhìn thấy hai bóng người đi theo sau lưng Lý huyện úy ra. Đi phía trước là một trung niên nam tử, tướng mạo phổ thông, nhưng lúc hành tẩu lại mang theo uy nghiêm, mượn ánh đèn, Lưu huyện lệnh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt đối phương, nhưng cái nhìn này để chân hắn mềm nhũn, cả người giật mình, trong nháy mắt tỉnh rượu. Tuy nói gương mặt này hắn mười mấy năm qua cũng chỉ gặp được một lần, nhưng đối với với Lưu huyện lệnh mà nói, cả đời này đều không thể quên. Kim điện thấy mặt vua, đây là thời khắc Lưu huyện lệnh cảm thấy huy hoàng nhất cả đời, long nhan bệ hạ, thử hỏi ai sẽ quên, ai dám quên? - Cám ơn đồ ăn của ngài... Lý Dịch mới từ hoa viên đi ra, nhìn thấy đại quan và lão giả âm trầm kia cũng đi theo ra, tùy ý khoát tay, nhìn đối phương phất tay ra hiệu, đi theo hướng ngược lại, không còn nhắc lại việc để hắn làm quan, tiếp tục đi về phía trước. Đi đâu tìm Lý Hiên đây? Thấy cảnh này, Lưu huyện lệnh run rẩy đặt mông ngồi trở lại vị trí, về phần chào hỏi cùng "Lý huyện úy", dù muốn cũng không dám nữa. Ngay cả Bệ hạ mà hắn còn tùy ý ứng phó như vậy, Lưu Tri huyện như mình lại có tài đức gì? ...... Vương Phủ rất lớn, muốn tìm Lý Hiên cũng không dễ dàng, đi không từ giã thì tựa hồ có chút ổn, Lý Dịch đang nghĩ ngợi tìm người nhắn lại cho hắn, đang lúc đi về phía trước thì đụng phải một bóng người. Đó là một nữ tử trẻ tuổi. Nữ tử có dáng dấp cực đẹp, thân mang váy lụa, không thi phấn trang điểm, lông mày như lá liễu, mắt như thu thuỷ, thật đụng phải một vị nhân gian tuyệt sắc. "Phốc..." Nhìn thấy vị nhân gian tuyệt sắc trước mặt, Lý Dịch nhất thời nhịn không được, bật cười. - Ngươi cười cái gì? Trên mặt nữ tử đầu tiên hiện ra một tia đỏ ửng, sau đó tức giận, nói: - Ngươi cười cái gì? - Không có cười. Lý Dịch nghiêm mặt, sau một khắc, nhịn không được bật cười lần nữa. - Ha ha, cô mặc đồ này, thật, thực sự là... Vẻ tức giận trên mặt nữ tử càng sâu, một cánh tay sờ về phía hông theo thói quen, mới phát hiện hôm nay thay đổi trang phục, bội đao cũng không mang theo, quay đầu nhìn Lý Dịch, nói: - Ngươi cười thêm một tiếng thử xem? Tuy nói làm một nữ nhân, bộ trang phục này của nàng rất bình thường. Bất quá, đã quen nhìn nàng mặc đồ bộ khoái, trong lòng Lý Dịch không có xem nàng như nữ nhân, giờ phút này thấy nàng đổi một thân trang phục đứng trước mặt mình, thật có chút không quá thích ứng. Bất quá, nhìn nàng nắm chặt quyền đầu, Lý Dịch đã biết mình còn cười sẽ xảy ra đại sự, vội vàng ngưng cười, nói: - Không cười không cười nữa... Nếu chút nữa có gặp Lý Hiên, nhờ nói cho hắn một tiếng, nói ta về trước... Gặp lại…ha ha... Lý Dịch thấy tình thế không ổn chuồn đi, Lý Minh Châu nắm nắm tay, nổi giận liếc hắn một cái, chính sự trọng yếu, cuối cùng vẫn không so đo, nhanh chân đi thẳng về phía trước. - Sao từ của người khác thì hát, mà hết lần này tới lần khác không hát được bài của ta, chẳng lẽ ngươi xem thường Thôi mỗ? Trong lúc xuyên qua chỗ đám nhân sĩ đang tụ tập, bên tai truyền đến một tiếng tức giận, Lý Dịch kinh ngạc quay đầu nhìn qua, lắc đầu, vẫn cảm thấy về nhà ngủ trọng yếu hơn, không có ý định qua xem náo nhiệt, đang muốn rời đi, nghe thanh âm sau đó, cước bộ có chút dừng lại.