Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 158 : Mưu đồ bí mật

- Ngươi nói cái gì, A Hổ cung khai? Khánh An Phủ Thành, Bắc Thành khu, khu vực bình dân, trong một gian phòng u ám, thân ảnh dáng người to con bỗng nhiên vỗ bàn một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin. - Ta mua chuộc một nha dịch, hắn nói A Hổ vài ngày trước đã cung khai, hôm qua bị người của Hình Bộ đưa đi rồi. Một thủ hạ trầm giọng nói. - Lấy hành vi phạm tội hắn phạm phải, tiến vào Hình Bộ, sợ rằng không thể ra ngoài được nữa. Thân ảnh to con đứng lên, một cỗ áp lực khiếp người đột nhiên bạo phát, sắc mặt mấy người bên trong gian phòng đều biến hóa. - Lấy huyết tính của A Hổ, sao nhanh như vậy thì... Trên mặt một người lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói. Nếu trong huyện nha, bọn họ còn nghĩ một vài biện pháp, chưa hẳn không thể giải cứu hắn, nhưng nếu tiến vào Hình Bộ, đó chính là tiến chỗ chết, tuyệt không còn hi vọng thấy ánh mặt trời. Chuyện đột nhiên xảy ra hoàn toàn xáo trộn kế hoạch bọn họ, khiến cho tất cả bố trí mấy ngày qua thất bại trong gang tấc. - Hừ! Nếu không phải nữ nhân kia, A Hổ làm sao bị bắt? Trong phòng vang lên một đạo thanh âm âm trầm. - Nếu nha môn chỉ có những phế vật kia, lão tử dùng một tay đã có thể giết hết. - Tuy không phải nữ nhân kia tự mình ra tay, nhưng a Hổ huynh đệ cũng coi như bị diệt trong tay nàng, thù này, chúng ta không thể không báo. Trong phòng lại có âm thanh vang lên. Một lát sau, thanh âm âm trầm tức giận nói: - Bằng mấy người huynh đệ ta còn không làm gì được nữ nhân kia à, không bằng thừa dịp trời tối không trăng, giết đến tận cửa, đồ sát cả nhà nàng, coi như báo thù cho A Hổ. - Ta đồng ý! - Ta cũng không có ý kiến! Trong phòng, mấy người còn lại rất đồng ý đề nghị này. Bọn họ làm việc từ trước đến nay đều thẳng thắn mà làm, nhân mạng đối với bọn hắn mà nói, như cỏ rác, trên người mỗi cá nhân ít nhiều gì đều gánh vác vài nhân mạng. - Tất cả im miệng cho ta! Mắt thấy trong phòng ồn ào, thân ảnh to con bỗng nhiên giận quát một tiếng, mọi người mới an tĩnh lại. - Tuy nữ nhân kia đáng giận nhưng công phu thực sự rất cao, lần trước mấy người huynh đệ ta liên thủ đánh lén cũng chỉ để cho nàng bị thương nhẹ, A Hổ cuối cùng vẫn bị nàng bắt, giao cho nha môn. Xem như hiện tại tìm tới cửa, hơn phân nửa không chiếm được chỗ tốt. Mà ai biết nàng còn trợ thủ gì không, không thể tùy tiện hành động. - Đại ca nói có lý. Một tên hán tử đứng lên nói: - Các ngươi chưa có giao thủ qua cùng nữ tử kia, không biết nàng khủng bố, tùy tiện động thủ, sợ rằng sẽ bước theo gót A Hổ. Nói mấy câu này, trên mặt hắn hiện ra vẻ kiêng dè. Hắn đã giao thủ qua với nữ tử kia, mấy tên huynh đệ vây công nàng, cuối cùng vẫn để nàng lưu lại một người, bọn họ chỉ có thể tạm thời bại lui, tuổi nữ tử kia không lớn, võ công cực cao, nếu tiếp tục dây dưa tiếp cùng hắn, lần trước người bị lưu lại không chỉ có mỗi A Hổ không đâu. - Chẳng lẽ việc này cứ như vậy? Một người có chút tức giận bất bình nói. Lúc này, thân ảnh to con mở miệng. - Thù A Hổ không thể không báo nhưng việc này phải bàn bạc kỹ hơn, nữ nhân kia hai năm qua làm việc cho nha môn, đắc tội không ít lục lâm hào kiệt, người muốn nàng chết không biết có bao nhiêu, nếu chúng ta có thể kết minh cùng bọn hắn, việc này rất có thể thực hiện được. - Kế này rất hay. - Đại ca nói có lý. - Trước tìm những người có thù với nữ tử kia... - Việc này không cần nóng nảy, trước mắt có một chuyện càng thêm chuyện khẩn yếu. Mấy ngày trước trên đường bị một nữ bộ khoái phát hiện, võ công người kia lợi hại, thật vất vả mới đào thoát khỏi tay nàng, tung tích chúng ta chắc đã bị nha môn để mắt tới, nên tránh đi không cầm tìm phiền phức tất yếu, vẫn nên trước ra khỏi thành tránh né... Nghe nam tử to con mở miệng, trong phòng u ám, thanh âm dần dần nhỏ lại. ...... - Cái gì, đây chính là lễ vật ngươi nói? Lý Hiên cầm một bình sứ nhỏ trong tay, quát to. Mắt thấy Lý Dịch gật gật đầu, trên mặt hắn hiện ra một đạo hắc tuyến. - Đây không phải Như Ý Lộ à? Vương Phủ bây giờ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ngươi để ta đưa cái này cho mẫu thân? Lý Hiên có chút hối hận sau khi giao chuyện này cho Lý Dịch, hắn không còn để trong lòng, không nghĩ tới hắn thật không đáng tin cậy. Bức họa kia họa ngược cũng không tệ nhưng Như Ý Lộ này... Nếu sớm biết kết quả như thế này, còn không bằng hắn trong khoảng thời gian qua đi tìm, nhìn xem có kỳ trân dị bảo gì cũng mạnh hơn đến một bình Như Ý Lộ. Lý Dịch cũng lười giải thích, tuy vì không có thời gian chế tạo bình sứ hoàn toàn mới, nên sử dụng bình chứa Như Ý Lộ, nhưng bên trong lại là nhóm nước hoa đầu tiên hắn thí nghiệm thành công. Mùa thu hoa nở không nhiều, có thể sử dụng chế tác nước hoa đã ít lại càng ít, thật vất vả tìm đủ tài liệu, dựa theo hướng dẫn trên sách, phát hiện mùi thơm kia chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán, không thể dài lâu. Về sau lại tìm đọc không ít tư liệu, mới rốt cục tìm được một thứ gọi là "Lưu Hương Tề", có thành phần “Xạ Hương”, hai ngày trước, nước hoa mới rốt cục được nghiên cứu chế tạo thành công chân chính trên ý nghĩa. Hắn rất ít để bụng đối với những sự tình râu ria, gia hỏa này thế mà còn không lĩnh tình... - Ngươi không muốn, tốt, ta cho Lý Bộ đầu. Lý Dịch lấy lại bình sứ từ trong tay hắn, ném qua cửa. - Thứ gì? Như Ý Lộ? Lý Minh Châu đưa tay tiếp nhận, vừa mới vặn nắp, một mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán ra. Khẽ di một tiếng, dịch thể bên trong bình này không có vị đạo làm tinh thần người phấn chấn như Như Ý Lộ, thay vào đó là một mùi thơm ngát nhàn nhạt, không có mùi thơm nồng đậm gay mũi như túi thơm, nhưng đối với nữ tử mà nói, tựa hồ càng thích hợp. - Không phải Như Ý Lộ? Mũi Lý Hiên không có vấn đề, tự nhiên ngửi được mùi thơm kia, trong nội tâm không khỏi có chút hối hận, mới vừa rồi do mình quá sốt ruột, hẳn nên mở ra trước xác nhận mới đúng... - Ha ha, Minh Châu, cái này... Hắn nói một câu, quay đầu nhìn Lý Dịch, hỏi: - Vật này gọi là gì? - Nước hoa. Lý Dịch uể oải đáp. - Đúng, nước hoa... Nước hoa này ta dự định đưa cho mẫu thân, qua hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của bà, muội xem... - Nước hoa do Lý huyện úy đưa ta, nếu huynh muốn thì đòi hắn là được. Lý Minh Châu liếc hắn một cái, thu bình sứ nhỏ vào lòng, quay đầu rời đi, không cho hắn cơ hội mở miệng lần thứ hai. - Ha ha, mới vừa rồi là ta không đúng... Lý Hiên quay đầu lại, nở nụ cười nhìn Lý Dịch, nói: - Bình nước hoa kia đã bị Minh Châu lấy đi... Ngươi lại cho ta thêm mấy bình đi. - Cái gì là nước hoa? Lý Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng nghi hoặc hỏi.