Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 112 : Công tử hãy bình tĩnh

Shared by: nguoichiase === oOo === - Mấy vị cô nương, vào nhìn tý đi, hôm nay bản điếm vừa về một nhóm hàng mới... Béo chưởng quỹ nở nụ cười nghênh đón, nhưng hắn có vẻ hắn vui mừng hơi sớm vì các cô nương này dừng ngay cửa hàng sát vách. Thủ thế mời chào và nụ cười của hắn cứng đờ, ngây ngốc đứng tại chỗ, giống như một pho tượng đứng sừng sững trong gió sớm ngày thu. - Nơi này chính là Như Ý Phường? Chúng nữ tử đứng tại lối vào cửa hàng, nhìn thấy ba chữ trên tấm bảng, trên mặt lộ ra nét kinh sợ. - Mây bay nước chảy, linh động hoạt bát, uyển chuyển giống như du long, bút thể ba chữ này chưa từng thấy qua bao giờ, chẳng lẽ do Lý công tử tự sáng tạo? Một nữ tử nghe vậy, hơi nghi hoặc hỏi. - Nhưng không phải có lời đồn là thơ văn Lý công tử thì hay nhưng thư pháp thì như gà bới sao? - Miệng đời mà. Một nữ tử khác bĩu môi. - Văn nhân khinh thường lẫn nhau, bọn họ đố kỵ tài học Lý công tử, mở miệng gièm pha cũng không kỳ quái. Mấy vị nữ tử đang đứng trước cửa ra vào nhỏ giọng thảo luận, bỗng nhiên có một người quay người nhìn đạo thân ảnh đang đứng bất động trong gió, nghi ngờ nói. - Làm sao lại là hắn? - Một nhóm... Hàng mới... Chủ tiệm vải ngơ ngác nói ra lời chưa nói hết, lưu lại thanh âm tan nát cõi lòng trong gió thu. Bên trong cửa hàng, Lý Dịch đang đặt những lọ Như Ý Lộ vừa điều chế hôm qua lên quầy, trong đầu thì liên tục suy nghĩ kế hoạch làm sao để tuyên truyền. Hai ngày nay nhờ vào vài kinh nghiệm và tri thức thương nghiệp hắn đã dần nhận ra. Như Ý Lộ là thứ mà chưa có ai trên thế giới này tạo ra, nên việc mọi người chưa tiếp nhận được nó là điều dễ hiểu. Bỗng nhiên trước cửa truyền một trận âm thanh, Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy thiếu nữ hôm qua giao tiền đặt cọc từ bên ngoài đi vào, hẳn là tới lấy Như Ý Lộ, hắn rời khỏi quầy đi qua nhưng chỉ đi vài bước, cả người bất động tại chỗ. Bên trong cửa hàng bỗng xuất hiện thêm mười vị nữ tử, nhìn vẻ sốt ruột trong ánh mắt các nàng, Lý Dịch khẽ rung mình, cảm giác như bị lọt vào trong vòng vây của bày sói đói. Tình huống gì đây? Chẳng lẽ... Các nàng muốn cướp? Thế là toang, nội tâm Lý Dịch có chút hối hận, sớm biết trị an Phủ Thành Khánh An không tốt, hôm nay đã dẫn Lão Phương đến rồi. Nhưng hắn không thể bị động chờ chết, phải chủ động tìm đường thoát thân…. Lý Dịch đang quan sát những cô gái này đồng thời các nàng cũng đang quan sát hắn. - Vị chưởng quỹ Lý công tử này quả nhiên đẹp trai. Tiểu thư khuê các nào đó đảo mắt, trong đó lóe ra hào quang. - Là hắn, chính là hắn! Một vị tài nữ đã gặp qua hắn ở hội thơ, trong lòng giống như có hươu con xông loạn. - Nguyên lai hắn chính là Lý công tử, hôm qua thế mà không nhận ra, mất tiên cơ, đáng tiếc, đáng tiếc... Trần tiểu thư thở dài một hơi, trong lòng vạn phần tiếc hận. - Mấy vị cô nương, đây là... Quan sát một hồi, Lý Dịch dần dần ý thức được, những nữ tử thanh xuân này hẳn không phải đến ăn cướp, hắn hơi nghi hoặc một chút mở miệng. - Công tử không nên kinh hoảng, chúng ta đến mua Như Ý Lộ. Một vị nữ tử đi lên phía trước, cười nói. Lời nàng nói nửa thật nửa giả, tuy nói mua Như Ý Lộ cũng là một trong các mục đích khi đến đây, nhưng quan trọng hơn là đến để gặp mặt được tài tử trong truyền thuyết này, nhưng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ sợ đối phương chạy mất giống lần trước thì các nàng tìm ở đâu bây giờ. - Công tử không nên kinh hoảng, chúng ta đến mua Như Ý Lộ... Câu nói này làm trong nội tâm Lý Dịch có chút không thoải mái, người nào kinh hoảng, hắn rõ rang đang rất bình tĩnh, sao các nàng lại nói hắn kinh hoảng. Một tay để bình trà xuống, một tay dời lên bàn tính, thần sắc bình tĩnh, trên mặt lại khôi phục nụ cười. - Các cô nương mời tới bên này... Nói rồi hắn đưa những cô gái này đến quầy trưng bày Như Ý Lộ. Vừa đi vừa giới thiệu. Vừa sáng sớm đã có một tổ đội kéo đến mở hàng. Đúng là hàng tốt không sợ ế, bên trong những cô gái này, có một vị nữ tử hắn gặp qua hai ngày trước, chính là vị khách đầu tiên đến cửa hàng, xem ra hai ngày qua nàng hẳn là chủ động làm công tác tuyên truyền, đợi lát nữa tặng nàng vài lọ xem như lời cảm ơn. Nhưng hắn cũng không ngờ, Như Ý Lộ chỉ là cái cớ, tổ đoàn này đến đây chính là muốn tận mắt thấy Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ, thấy đầu mà không thấy đuôi... Có lẽ, là Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử cũng khó nói. Những cô gái này mặc dù nghe hắn giới thiệu nhưng ánh mắt chỉ liếc tới liếc lui những bức tranh treo xung quanh quầy. Trong các nàng, hoặc tiểu tỷ bên trong hào môn đại tộc hoặc tài nữ có chút danh tiếng Khánh An phủ, từ nhỏ nhận giáo dục tốt, cũng có chút hiểu biết đối với Thi Họa. Trước mắt có rất nhiều họa tác, tuy lối vẽ không phải xuất sắc nhất nhưng mang lại cảm giác rất chân thực, các nàng cũng rất hiếm thấy, lại liên tưởng đến thân phận đối phương, trong lòng đại khái hiểu đối phương muốn mở một con đường riêng, thoát khỏi lối mòn xưa cũ, có khí phách và dũng khí bực này, rất ít người trong Khánh An phủ có thể làm được. Chỉ sợ, đại đa số người bên trong Phủ Thành còn tưởng rằng Thủy Điều Ca Đầu Lý công tử chỉ am hiểu thi từ, lại không biết tạo nghệ hội họa của hắn cũng đã đăng đường nhập thất, mà thư pháp càng chính thức tiến vào cảnh giới Tông Sư. Buồn cười là những người kia thế mà dám đồn Lý công tử không thông thư pháp, thật tình không biết riêng ba chữ "Như Ý Phường" đã có thể bịt mồm cả đám. Nhưng có một chuyện các nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn có tài hoa đến bậc này lại không đi làm quan lại ở đây làm một chưởng quầy nho nhỏ? Chẵng lẽ hắn tuy trẻ nhưng đã hiểu thấu sự đời, nhìn xuyên hồng trần? Trong lòng mang theo rất nhiều nghi hoặc, nên các nàng càng hứng thú với hắn. Lý Dịch ở một bên giảng miệng đắng lưỡi khô, quay đầu nhìn lại phát hiện ánh mắt cả đám đều đang ngắm loạn, rõ ràng không quan tâm, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, những cô gái này đến mua Như Ý Lộ thật hay có người phái đến đập phá quán hắn? Cũng may các nàng cũng không để Lý Dịch thất vọng, sau một lát, ngươi một bình ta hai bình, ngươi ba bình ta bốn bình, ngươi năm bình ta thì mua mười bình, rất nhanh, Như Ý Lộ vừa phối chế hôm nay đã bán sạch sẽ. - Mấy vị cô nương, nếu cảm thấy Như Ý Lộ dùng tốt, nên giới thiệu cho tỷ muội quen biết, ta sẽ khuyến mãi cho các vị hai bình khi mua hai mươi bình. Nhìn thấy mấy vị cô nương quăng tiền như rác, Lý Dịch lập tức ý thức được tác dụng tuyên truyền của mấy người, tươi cười nói. Đại Tiểu Thư như các nàng sẽ không thiếu bạn khuê phòng, cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, một khi truyền hết tất cả Phủ Thành thì lúc đó, ngồi chờ hốt bạc thôi. Có các nàng tuyên truyền còn lợi hại hơn mướn người đứng ngoài hô hào. - Điều này đương nhiên, Như Ý Lộ có ích rất nhiều đối với nữ tử chúng ta, nếu công tử không nói thì chúng ta cũng sẽ giới thiệu cho chúng tỷ muội. Một nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, nói. - Bây giờ cũng không còn sớm, không làm phiền chuyện làm ăn của công tử, chúng ta cáo từ. - Hẹn gặp lại các nàng, hoan nghênh lần sau quang lâm. Lý Dịch đứng trước cửa, tươi cười từ biệt. Các cô nương này chủ động tuyên truyền giúp mình, thật tốt a. Một lát, trên mặt hắn bỗng nhiên hiện ra vẻ nghi hoặc. - Không đúng, sao các nàng biết ta họ Lý? Đứng bên cạnh hắn, lão chưởng quầy tiệm vải mập mạp nhìn qua, khuôn mặt đầy vẻ hâm mộ.