Tiêu dao tiên giới

Chương 78 : bạch linh xuất thủ

Đám Lý Thành tiếp tục nhàn nhã hướng phía Diêu Gia mà đi. Còn có dân chúng chung quanh cũng nhường ra một con đường. Thậm chí còn có một số thị dân đi theo phía sau. Trong số đó cũng co vị thiếu phụ kia. Mà đằng xa lúc này đang có một toán quân lính đang chạy đến. Bọn hắn là thành vệ quân. Chuyên xử lý an ninh trong thành. Lúc trước tại đây có động tĩnh bọn hắn cũng đã biết được. Đang chạy tới. Mà người cầm đầu là một cái Phân Thần sơ kỳ. Hắn tên Lôi Hổ là phó thống lĩnh của [Thiên Kiếm Thành] Mà vừa lúc bọn hắn từ phía Ngược với Lý Thành Chạy đến vừa vặn. Chặn lại đám người Lý Thành. Lý Hổ là một trung niên mặt chữ điền lông mày rậm. Có vẻ phúc hậu. Chỉ biết mục đích duy trì an ninh cho bản thành. Xưa nay làm người chính trực. Thậm chí có lần vì một nữ tử bị Diêu Gia thiếu gia muốn bắt đi. Mà nảy ra xung đột. Sau đó đả thương tên kia. Nhưng hắn sau lưng có Thành Chủ chống đỡ nên chỉ bị trách phạt. Mà lúc này nhìn qua đám Lý Thành cũng không phải người tầm thường. Hơn nữa nghe báo là Diêu Gia đại tiểu thư bị đám người này giết. Nghe vậy hắn cũng rất hả dạ. Nhưng vì chức trách không thể không ngăn cản. Lôi Hổ tiến lên ôm quyền nói: “ các vị đạo hữu xin dừng bước” Mà Lý Thành chỉ nhìn hắn cười sau đó hỏi: “Vị này Thống Lĩnh ngươi muốn bắt ta sao?” Trên mặt hắn đầy vẻ châm biến.nói đùa a. Cả cái tinh vực này người cầm được hắn. Chưa sinh ra. Lôi Hổ cũng cười nói: “Lôi Mỗ tự nhận không bằng các vị nhưng ta cũng là chấp pháp giả. Mong các vị theo ta đến Thành Chủ Phủ làm khách” “Làm khách cũng không cần. Ta có việc cần làm xong” Lý Thành không quan tâm nói. Sau đó hắn cất bước đám người cũng theo sau. Thấy như vậy một màn Lôi Hổ cùng thành vệ binh rút ra binh khí chuẩn bị cưỡng chế. Nhưng lúc này Quy Lão phóng xuất ra khí thế đè áp nguyên một đám Thành Vệ Quân cùng Lôi Hổ nằm trên mặt đất. Dậy không nổi. Thậm chí có tu vi thấp Binh Si đã hôn mê. Nhưng chỉ dừng lại ở hôn mê. Quy Lão cũng không có phóng sát chiêu. Thấy vậy một màn đám dân chúng đi theo càng ngày càng nhiều. Mà xa xa Trung Tâm Toà Thành là Thành Chủ Phủ. Trên mái nhà đứng đó hai đạo thân ảnh. Một Nam Tử trung niên khuôn mặt đầy uy nghiên sau lưng hắn là một nữ tử tầm 25 tuổi. Nam tử tên Trịnh Kiếm là Thành Chủ [Thiên Kiếm Thành] mà ở Tông Môn hắn cũng là Chấp sự nội môn. Sau lưng nữ tử là con gái của hắn Trịnh Linh Linh là Đại Thống Lĩnh thành vệ quân. Lúc này Trịnh Linh Linh nói: “Cha có cần cản bọn hắn không?” Trịnh Kiếm cười cười:”Nha Đầu Ngốc cha ngươi có bản lĩnh đó sao?” Nói xong hắn tiếp tục nói. “Hơn nữa bọn hắn đối Với Bản Môn không có ác ý. Mà chảng Phải Nha Đầu Lưu Oanh nói với ngươi rồi sao!” Trịnh Linh Linh nghĩ nghĩ sau đó gật đầu nói: “Cha nhắc ta mới nhớ. Tiểu Oanh nàng nói theo như sư phụ nàng nói. [Thi Ma Tông] đám tà môn mà bị đám người này diệt” Nói xong cả hai cha con không tự chủ một thân mòi hôi lạnh. Nói đùa a. Lấy sức 1 người diệt một tông. Bọn hắn dám chọc a. Chọc cái rắm. Trịnh Kiếm lúc này quay đầu đi vao Phủ để lại một câu nói: “Linh Nhi con truyền tin cho Bản Môn đi” Mà Trịnh Linh Linh cũng gật đầu đáp ứng. Sau đó biến mất. Mà Lý Thành từ xa Thấy vậy cũng cười cười. Nguyên một đám người sau lưng bọn hắn lúc này đã đông đến hàng vạn người. Có người xem náo nhiệt. Cũng có người muốn chứng kiến Diêu Gia bị diệt. Diêu Gia chiếm cứ một mãnh rộng lớn. Đại môn đầy quý phái hợp cách là một Đại Gia Tộc. Trước cửa đứng hai hàng Gia Đinh áo mũ chĩnh tề. Niếu để ý bọn hắn tu vi điều tại Trúc Cơ đỉnh Phong thậm chí còn có 1 cái Nguyên Anh đang ngồi ghi chép. Mà Thấy Đám Lý Thành đi đến sau lưng còn có Một đám thị dân đông như kiến kéo đến. Cũng khiến cho bọn hắn cảm thấy không ổn. Lúc này đang ghi chép. Tu sĩ Nguyên Anh quát lớn. “Đây là Diêu Gia đám dân đen các ngươi muốn tạo phản sao? Từ đâu đến còn không mau cút về.” Sau đó hắn nhìn về Đám Lý Thành nói. Các ngươi là Công Tử Tiểu Thư nhà ai. Dám đến đây gây rối muốn diệt tộc sao?” Nói đến đây trong mặt hắn tràn đầy kiêu ngạo. “Diệt Tộc từ này Diêu Gia bọn hắn thực hành rất nhiều a” Tiểu Bạch đầy khinh bỉ cười cười đi đến trước mặt tên kia. Một tát vỗ đi tên Nguyên Anh kỳ tu sĩ chưa kịp làm ra phản ứng đã bị vỗ thành sương máu. Thấm chí nguyên anh cũng không thoát kịp. Chết không thể chết lại. Mà một bên đám Gia Đinh Thấy vậy một màn cũng gào to đi lên. Muốn hướng về Tiểu Bạch công kích. Mà Tiểu Bạch chưa làm ra phản ứng đã nghe Một tiếng nói non nớt vang lên: “Tiểu Bạch để ta” Chính Là Bạch Linh. Nha Đầu nay đã Kim Đan Kỳ đối phó mấy cái trúc cơ dễ như đập muỗi. Mà thấy một con nhóc muốn ra tay với bọn hắn. Một tên Gia Đinh gầm lên. “Tiểu Nha Đầu cuồng Ngôn” Nhưng vừa nói hết câu Mấy cái Gia đinh cạnh hắn lần lượt ngã xuống. Trên yết hàu có một cái lỗ to bằng ngón tay. Lúc hắn định thần lại cũng cảm thấy toàn thân vô lực. Ôm cổ mà ngã xuống. Mà tiểu nha đầu đã về lại chỗ củ. Đang đứng cạnh Lý Thành tỏ vẻ tranh công. Thiên Phú cộng với Tu Vi. Áp đảo hoàn toàn. Nàng cũng không dùng chiêu thức mà dùng cách nguyên thuỷ nhất đâm vào yết hầu. Lấy mạng nhanh chóng. Xa xa đám đông thấy vậy một màn cũng há to miệng. Thậm chí có người bạo nói tục. “Thảo mẹ nó tiểu cô nương này mạnh a” “Chúng ta thấm chí không biết nàng ra tay khi nào” Mà nghe vậy Bạch Linh cũng tràn đầy tự đắc. Lý Mẫu nói:” Linh Nhi lần sau không được vọng động” Lý Thành nghe vậy cười nói: “Mẹ, Linh Nhi cũng lớn rồi. Không nên che chở nàng mãi” “Đi Thôi chúng ta còn một phần đại lễ cho Diêu Gia mà. Nói xong hắn cất bước đi vào. Mà Động Tĩnh bên ngoài đã đánh động đến toàn bộ Diêu Gia.