Tiêu dao tiên giới

Chương 135 : Đấu giá hội vừa đi vừa về thêm cái tiểu quai quai

Cách đó hơn 60 cây số một tòa huyện thành nhỏ với dân số khoảng mấy chục vạn dân chu gs đang sáng đèn. Nhưng cũng không che đậy đi vẻ u ám đầy tử khí của nó. Nói như vậy củng không sai bản thân vùng Huyện Thành này tuy ở gần Vương Đô nhưng Quốc Vương của Đại Hạ Vương Triều củng chẳng quan tâm đến mấy việc trị quốc hay chăm lo cho đời sống của dân đen cho nên từ lúc kế thừa vương vị đến nay quốc thế càng hao mòn. Mà cũng chính vì vậy cho nên mấy tên Huyện Lệnh càng như thổ hoàng đế. Bọn Hắn chỉ cần thu đủ thuế má đưa lên cho cấp trên việc còn lại cũng không có ai quản được bọn Hắn, mà Lương Sơn Huyện là minh chứng rõ ràng. Bản Thân là quan phụ mẫu nhưng Thái Cường lại như cái cường đạo, thường ngày khi nam bá nữ không nous lại còn cấu kết với sơn tặc làm sằng làm bậy cướp bóc sơn thôn lân cận. Mà nữ nhân của hắn lại là muội muội của tên sơn tặc kia cho nên càng không cần phải nói. Mỗi một chuyến cướp bóc tên anh vợ kia của Hắn liền trích ra một nữa cho Hắn nên Thái Cường lại càng không kiêng kỵ. Nhưng Thái cường càng có một bí mật mà không ai biết. Từ khu Hắn nhận chức trong Huyện thường xuyên mất tích vô số đồng nam đồng nữ nhưng không ai dám báo án. Vì người dám báo hôm sau liền cả nhà biến mất. Lúc này [Lương Sơn Huyện Thành] trên không trung đứng đó hai bóng người một lớn một nhỏ, nam tử một bộ áo trắng phiêu phiêu mặt như đao gọt phong thần tuấn mỹ lúc này trên mặt hắn đang không khỏi nhíu mày nhìn về tòa Huyện Thành bên dưới mà sau lưng là một thằng nhóc tầm 10 tuổi đang đứng sau lưng thiếu niên kia ánh mắt có chút mơ hồ cùng run rẩy đứng sau lưng thiếu niên. Mà hai người này không ai khác là sư đồ Lý Thành cùng nhóc Lãnh Thiên còn vì sao Lý Thành trên mặt lại tỏ ra khó coi là vì lúc này Hắn cảm nhận tòa Huyện Thành bên dưới tràn đầy oán khí đang hội tụ, Lý Thành tu vi thông thiên địa thông giải thiên đạo cho nên nhìn qua Hắn liền nhận ra tòa Huyện Thành này không như bề ngoài. Nghĩ đến đây trên mặt hắn càng thêm lạnh lùng trong mắt lóe lên một tia sát khí nhưng liền nhanh chóng biến mất mà Lãnh Thiên lần đầu bay cao như vậy hai chân hắn đang run lẫy bẩy.. “Thật không ngờ một cái Huyện Thành nhỏ như vậy lại có một cái ma tu. Hơn nữa còn lấy máu huyết đồng nam đồng nữ để huyết luyện a.” Lý Thành giọng nói băng lãnh vang lên sau lưng Lãnh Thiên nghe đến vậy cũng không rét mà run, tuy hắn không biết ma tu là cái quần què gì nhưng hắn cũng mang máng hiểu ý huyết luyện là cái gì đơn giản là lấy máu người đề thăng tu vi a. “Sư Tôn, người nói nơi đây có cái ma tu sao?” Lãnh Thiên cái hiểu cái không dò hỏi? “Đúng vậy hơn nữa tên này càng là kẻ thù của ngươi a. Tuy không biết hắn từ đâu có môn tà công này nhưng nhìn qua là bản khuyết hắn cao lắm tu vi cũng chỉ đến Kim Đan Trung Kỳ mà thôi.” Nói đến đây Lý Thành liền trọng trọng thở dài, hắn tuy cũng không phải thiện nam tín nữ gì giết người cũng như giết gà nhưng lấy máu huyết của vô số đồng nam đồng nữ để tu ma cái này Hắn không làm được a. Mẹ nó cái tên quan huyện này điên mẹ nó rồi. ======Ta Là Giải Phân Cách A Uy====== Lúc này trong một gian phòng đang có một nam một nữ đang ở bên trong nam tử khuôn mặt đầy hung kệ đang ngâm trong một cái bồn chứa đầy chất lỏng màu đỏ mà đó chính là đợt huyết của đám nhóc Hắn mới thịt đợt này, mà nữ tử thì đang mị mị nằm trên giường nhìn về nam tử ánh mắt đầy mê say, Đôi nam nữ này là Thái Cường cùng nữ nhân của hắn Từ Lệ Lệ, mà Thái Cường thì đang yên lặng hấp thu huyết dịch bên trong thùng gỗ từ đỏ sậm đang dần dần biến thành màu trắng mà theo khí tức phát ra trên người Thái Cường bây giờ phát ra thì là đã đột phá đến Trúc Cơ Trung Kỳ mà cả hai không biết bên cạnh bọn hắn có hai ánh mắt lạnh lùng đang nhìn về bọn hắn. Lúc này Thái Cường hai mắt mở ra ánh mắt tràn đầy tà khí cười tà nhìn về phía Từ Lệ Lệ. “Phu Quân chàng đạt đến Trúc Cơ Trung Phẩm !” Từ Lệ Lệ thấy vậy liền đi đến Thái Cường rôi rồi hai bàn tay nhỏ bé ôm chầm lấy Hắn. “Ừ một khi đạt đến Trúc Cơ Thượng Phẩm liền có thể viết vào Vương Cung đến lúc đó Vương Quốc này liền thuộc về của chúng ta ha ha..!” Nói đến đây trong mắt Thái Cường tràn đầy dã tâm bên cạnh Từ Lệ Lệ cũng hưng phấn không thôi. Hai người đang quân quýt lấy nhau chuẩn bị phập phập thì từ hư không hai bóng người 1 lớn một nhỏ theo hư không bước ra. Thấy vậy đang hứng hai người liền tắt hứng trên mặt đầy hoảng hốt nhìn về hai bóng người nhưng khi nhìn đến Lý Thành cả hai liền ngây ra Thái Cường thì ghen tị mà Từ Lệ Lệ lại si mê mà chăm chú nhìn, thấy vậy một màn Thái Cường hừ lạnh một tiếng. Từ Lệ Lệ biết mình thất thố liền đi ra sau Thái Cường sau lưng, mà Hắn lúc này ánh mắt đầy lạnh lùng chăm chú vào thiếu niên trước mặt mà lạnh nói. “Ngươi là ai lại dám vào đây muốn chết sao?” “Chậc Chậc một cái Trung Cơ Trung Phẩm lại dám đứng trước mắt ta hô to gọi nhỏ a.” Lý Thánh hí ngược không trả lời mà trệu tức nhìn về Thái Cường nói “Lương Sơn Thôn ngươi biết sao?” Lý Thành lại nhìn về Thái Cường mà hỏi?? Mà Thái Cường lúc này trong đầu cảm thấy hoảng sợ, tu vi của hắn bị người một mạch nói ra sau đó lại hỏi [Lương Sơn Thôn] cái này thôn không phải là anh vợ của Hắn muốn sang bằng sao? “Biết Thì sao? Đây là địa bàn ta quản hạt liên quan gì đến ngươi!” Hiếu một màn này để tu sĩ Đại Lục biết được một cái ma tu Trúc Cơ cảnh lại dám trước mặt Lý Công Tử hô to gọi nhỏ không biết miệng bọn hắn phải nhét bao nhiêu quả trứng mới vừa a. “Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, tuy ngươi là cái cặn bã nhưng ra cũng cho ngươi chết có thể minh bạch a. [Lương Sơn Thôn] là thôn của đồ đệ ta ma ngươi cấu kết sơn tặc diệt thôn nên ta đến sử lý ngươi a. Cũng thật không ngờ ngươi là một cái ma tu. Thôi các ngươi nên đi a!!!.” Nói rồi Lý Thành phất nhẹ tay. “Ngươi......” Chưa để 2 người Thái Cường nói thêm liền bị một cỗ linh lực đánh thành tro bụi. Chết không thể chết, mà giết cái kia Từ Lệ Lệ cái kia nữ nhân Lý Thành cũng không có áy náy. Nữ tử kia trên thân cũng là một thân oán khí cùng nghiệp lực. Sau lưng Lãnh Thiên nhìn thấy sư tôn của mình trâu bò như vậy cũng không có kích động mà khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ, Hắn muốn có một ngày cường đại như sư tôn của Hắn. Chút ba động này cũng không qua được mắt Lý Thành khẽ gật đầu sau đó phất tay một tia bạch quang khuếch tán mà ra theo đó vô số oán hồn cũng dần dần tan biến trên mặt bọn hắn có mờ mịt có khổ sở sau đó thanh tỉnh tiếp theo hướng Lý Thành một vái rồi tan biến. “Sư Tôn mang ngươi về.” Hai người biến mất khỏi [Lương Sơn Huyện] một lúc sau hiện ra tại phòng đấu giá chưng sao đã nghe một giọng nói vang đến. “Anh hai đi một chuyến lại mang về một tiểu quai quai.”