Tiêu dao tiên giới

Chương 133 : Đấu giá hội ( thu đồ 2)

Mà lúc tình hình đang căng thẳng lúc này trên không mơ hồ một bóng người từ không gian đi bước ra nhưng không hề kinh động đến bọn người ở dưới. "Mẹ nó vậy mà đến muộn....." Thấy thảm xác bên dưới Lý Thành không khỏi bạo nói tục. Tuy nói đến cảnh giới Động Hư cảnh có thể xé rách không gian vượt qua khoảng cách xa nhưng không phải không có giới hạn thời gian. Phải biết bên trong có vết nức không gian cũng không ổn định vì vậy nó cũng không mấy an toàn, vì vậy đến cảnh giới cao mới xé mở không gian được. Về mặt thời gian tuy nói nhanh hơn phi hành nhưng cũng tùy khoảng cách cho nên Lý Thành đến không kịp là chuyện bình thường. Hơn thế nữa vùng không gian vị diện này lại không được vững chắc cho lắm hiện tại vẫn đang quá trình hồi phục mà thôi. "Cũng may chưa đến trễ lắm." Lý Thành nhìn lại phía dưới lúc này cũng yên tâm, mà theo như Hệ thống định vị lúc này ánh mắt của Hắn cũng rơi đến trên người của 1 thiếu niên nhưng Hắn cũng bất chợt nhíu lại mày. "Đứa nhỏ này số khổ a. Không lầm hai cỗ thi thể bên cạnh Hắn là cha mẹ Hắn a." Biết việc không nên kéo dài Lý Thành lúc này quyết định hiện thân. Bên dưới đang cuồng ngạo Hắc Hổ cùng thủ hạ của Hắn cũng như một bên thôn dân như lâm đại địch đang chuẩn bị liều mạng thì lúc này từ giữa bọn hắn từ hư không mơ hồ hiện ra cắt đứt cảm xúc của bọn hắn. Khi bọn hắn định thần nhìn lại thì người chắn giữa bọn hắn là một thiếu niên khoảng chừng 18-20 tuổi (tuổi thật có 17 à ngoại hình nó khác với phàm nhân không cảm giác được cốt linh nha!!!) Mà khi nhìn đến người này toàn trường không khỏi động dung. Thiếu Niên môi hồng răng trắng, khí chất phiêu kiểu xuất trần một bộ bạch bào càng tôn lên khí chất như tiên gia công tử. Mặt như đao gọt mà ra mỹ mạo kinh diễm toàn trường ở giữa một số thiếu nữ cũng vì vậy mà tim đập như nai con. Hơn nữa trên miệng người này khóe môi lại cong cong như nở một nụ cười đầy tà tính. Thiếu niên này không tầm thường, đó là ý nghĩ mà bọn hắn có thể nghĩ ra lúc này. "Ta có quấy rầy các ngươi...." Đang thất thần Hắc Hổ trại cùng đám thôn dân lúc này thì nghe thiếu niên phát ra âm thanh không thể phản bác liền im như mèo. "Đại Ca Ca. Cầu ngài giúp bọn ta, chính bọn hắn sát hại phụ mẫu cùng hương thân cầu ngài giúp chúng ta." Đang im lặng lúc này vang lên một âm thanh non nớt Lý Thành quay sang thì không biết lúc nào thằng nhóc kia đã chạy đến bên chân Hắn ánh mắt xung huyết nhìn về Lý Thành cầu khẩn. Chậc Chậc không hổ là khí vận chi tử a. Ta tuy chỉ tiết lộ yếu ớt hơi thở nhưng ở đây không ai kháng cự được chỉ có thằng nhóc này lại mở miệng được. Lý Thành nhìn qua Thiếu Niên trong mắt cũng có một tia đồng tình. "Nhóc con, ngươi còn nhỏ không nên đụng cái là chém giết hiểu không?" Lý Thành ngồi xuống vỗ đầu Thiếu Niên mấy cái. "Bọn Hắn đối với ta cùng thôn dân có cừu tại sao không đánh giết bọn hắn." "Nhóc con chuyện giết người để các đại bá cùng thúc thúc của ngươi a. Con nít không nên đối quá sớm." Lý Thành mỉm cười nhìn Thiếu Niên an ủi. "Nhóc con ngươi tên là gì?" Chợt nhớ ra chưa biết tên thằng nhóc này Lý Thành lúc này mở miệng hỏi?" "Đại Ca Ca ta tên Lãnh Thiên." Thiếu niên chăm chú Lý Thành sau đó trả lời. Non nớt như Hắn lần đầu gặp qua vị Công Tử trước mặt không hiểu sao có một loại cảm giác ỷ lại, cái này khiến Hắn cũng không hiểu được mà đối Lý Thành sinh ra hảo cảm. "Yên tâm ta giúp ngươi nhưng ngươi cũng nên bỏ đi sát khí" Nói rồi Lý Thành đứng dậy hướng về đám thôn dân hô lên: "Các ngươi có muốn báo thù!!" "Có" "Chúng ta muốn báo thù thỉnh Công Tử thành toàn!" Tuy không hiểu làm sao báo thù nhưng vị Công Tử này tỏa ra khí chất vô hình để bọn này thôn dân tin phục cùng kính nể nên bọn hắn cũng nguyện đánh liều. "Tốt lắm ta giúp các ngươi 1 tay còn lại tự mình báo thù a." Nói rồi Lý Thành đứng dậy ánh mắt băng lãnh nhìn về phía bọn người Hắc Hổ. Thấy Lý Thành ánh mắt bất thiện nhìn về bọn hắn Hắc Hổ một thân mồ hôi đang tính mở miệng nói thì chỉ nghe người kia hừ lạnh một tiếng sau đó bọn hắn hơn một ngàn tên sơn tặc tứ chi không hẹn mà nổ thành sương máu mất đi trọng tâm từ trên mình ngựa ngã xuống kiêu la om sòm. "A tay chân của ta." "Tên khốn ngươi chết không yên lòng" Mà vô lực nhất là Hắc Hổ hắn vốn dĩ chó chút tu vi theo tiếng hừ lạnh đó đan điền của hắn cũng vỡ nát khiến cho thương càng thêm thương. Hắn lúc này hối hận đến cực điểm ánh mắt cũng có chút vô thần. Bên kia một đám thôn dân thấy vậy cũng cảm thấy tay chân lạnh buốt nhiệt độ dường như giảm đi cả trăm độ. "Còn chừng chờ gì a, không lẽ muốn ta ra tay." Lý Thành nhìn về đang ngây như phỗng đám thôn dân bất mãn lên tiếng. "Đi lên chém chết lũ tạp chủng này." Mà lão thôn trưởng lúc này cũng tỉnh ra sau đó hét lên một tiếng Hắn cũng nắm lấy một thanh đao chặt thịt hướng về đang nằm la liệt sơn tặc hướng đến. Mà theo sau một đám thanh niên trai tráng cùng phụ nữ lão niên cũng động chỉ duy còn lại một đám trẻ con đang đực mấy cái thôn nữ che chắn lại. Mà bên này vang lên tiếng như giết heo. Sat ý đang thôi thúc đám thôn dân bình thường chất phát lúc này như ma thần lãnh khốc mà đồ sát bọn kia. Có lẽ người đến một mức độ nào đó niếu bị đè ép cũng liền biến thành giết người không ghê tay. Qua không đến 5 phút trôi qua tiếng kiêu la liền im bặc mà đám thôn dân cũng trở về trên người dính đầy tiên huyết. Đi đến trước mặt Lý Thành đám người liền quỳ rạp xuông lên tiếng cảm tạ. "Cảm tạ ân nhân giúp chúng ta báo thù." Thấy vậy một màn Lý Thành cũng không nỡ sau đó phất tay mọi người liền bị bàn tay vô hình đứng dậy. "Các vị hương thân chớ khách khí a. Mọi người mau mau cứu chữa người bị thương cũng như an táng người bị hại a." Lý Thành phất phất tay sau đó liền nhìn sang Lãnh Thiên đang quỳ trước hai bộ thi thể kia. Nhưng khi nhìn sang Hắn chợt nhớ ra điều gì niếu so với người khác thì đôi vợ chồng này vừa chết không lâu mà lúc trước Hắn có đọc qua một bản cổ tịch chỉ cần đạt đến Tiên Hoàng cấp bậc có thể thôi động huyết mạch hồi sinh thân nhân mà cái này có một cái điều kiện rắm chó là người đã khuất cùng Tiên Hoàng này phải có nhân quả. Nói cách khác chính Lý Thành cho dù thu Lãnh Thiên làm đệ tử mà Hắn đến cấp độ kia cũng không nhúng tay được nói tóm lại F1 cứu được F2 không thể cứu được F3 à. Nghĩ đến đây Hắn liền đi đến sau lưng Lãnh Thiên. Mà lão thôn trưởng cũng theo hầu sau lưng Hắn. "Nhóc Con, ngươi muốn cứu phụ mẫu ngươi." Đang tuyệt vọng Lãnh Thiên nghe vậy bỗng nhiên sáng mắt lên. Sau đó hướng ra phía sau Lý Thành mà kích động hỏi: "Đại Ca Ca, ngài nói là sự thật!" Lý Thành gật đầu sau đó đem tiền căn hậu quả giải thích nói ra mà sau lưng lão Thôn trưởng nghe lý thành nói ra lúc đầu cũng cao hứng sau khi nghe giải thích Hắn cảm thấy hết hy vọng a. "Ngươi hiểu ta nói.!" Lý Thành đối với Lãnh Thiên nói ra "Sư Phụ tại thượng nhật đồ nhi một lạy." Chưa để Lý Thành dụ hoặc liền thấy Lãnh Thiên hướng Hắn quỳ xuống hô lên sau đó dập đầu làm lễ. Lý Thành thấy vậy một màn trong lòng cũng cao hứng không ít a, mẹ nó nói chuyện với người thông minh đỡ tốn sức. Đang hả hê lúc này trong đầu Hắn vang lên tiếng của Hệ Thống. "Keng...... Nhiệm vụ hoàn thành phần thưởng đang phát đến ba lô. Ký Chủ có mở ra phần thưởng?" "Không cần để đó mở sau a." Lý Thành trong lòng nở hoa sau đó hướng về Lãnh Thiên thì mơ hồ thấy được rộ trung thành. Tên : Lãnh Thiên Quan Hệ : Sư Đồ Trung Thành : 150\100 (chỉ đâu đánh đó coi như phụ mẫu) Chậc chậc thằng nhóc này cũng được a. "Đứng lên đi sau này ngươi là đệ tử của ta, có gắng tu luyện sau đó hồi sinh phụ mẫu ngươi" Nói rồi Lý Thành đánh ra 2 cỗ trận văn vào Lãnh phụ Lãnh mẫu tiếp đó lấy ra 2 cỗ Băng Ngọc Quan thu thi thể của hai người vào tiếp theo lấy ra một chiếc Trữ Vật Giới Chỉ thu vào đưa cho Lãnh Thiên. "Nhỏ máu nhận chủ" lý Thành mỉm cười đối Lãnh Thiên nói ra. "Đa tạ Sư Tôn." Lãnh Thiên chắp tay cung kính đón lấy sau đó cắn đầu ngón tay nhỏ một giọt máu vào Giới Chỉ rồi đeo vào tay. Sau đó đi đến bên cạnh Lý Thành