Tiểu Đan Của Giáo Sư
Chương 9
Tư Uy thấy Tư Hinh- vợ anh ta dạo gần đây rất lạ, tối hôm qua không để anh ta động vào người, còn cáu gắt với vị lão công đáng thương này. Sáng sớm, giáo sư Tư vừa thức dậy đã thấy vợ thay đồ chuyển bị rời nhà. Tư Uy âm thầm theo Tư Hinh, không biết vợ anh ta gặp ai mà hứng thú như thế.
Chu Nhã Đan vừa ra khỏi cửa hàng tạp hóa, nhà Vu Địch đã hết sạch sốt cà chua. Bất giác nhận ra Tư Uy, cô hớn hở vẫy tay:" Giáo sư Tư!"
May Tư Hinh chưa nhận ra, Tư Uy tốc biến tới bịt miệng Chu Nhã Đan lôi vào trong cửa hàng tạp hóa:" Tiểu tổ tông à! Nhỏ tiếng thôi! Dạo chết tôi rồi!"
Cô nhăn mặt, kéo tay anh ta:" Thầy đi theo Hinh đại nhân làm gì?"
Giáo sư Tư không thể ngăn tiếng thở dài, phiền muộn trách:" Hinh đại nhân nhà em dạo này phớt lờ tôi, đường đường lão công của Hinh Hinh lại bị vợ bắt nạt, tất nhiên tôi phải đi tìm nguyên nhân."
Chu Nhã Đan mắt sáng như sao, nằng nặc đòi theo. Nài nỉ một hồi Tư Uy mới chấp nhận, cô cùng cà chua lên đường truy tìm với giáo sư Tư!
__________
"Không! Em không đeo đâu!"
Giáo sư Tư cương quyết đeo bộ râu kẽn cho cô, anh ta khổ sở than:" Tiểu muội muội! Vu phu nhân! Nghe lời tôi đi!"
Vu phu nhân? Cô khẽ cười hài lòng. Chu Nhã Đan gật đầu ba cái, chỉnh lại bộ tóc giả trên đầu Tư Uy:" Đại sư huynh! Muội muội chỉnh tóc cho sư huynh."
Một lúc sau, "người quan trọng" xuất hiện, thoáng chốc quen thuộc, Tư Hinh cười đón tiếp, cô chợt nhận ra người thương trước mặt, chẳng hiểu sao lòng chợt đau như cắt. Quay sang đánh vị đại sư huynh kia:" Tư Uy! Vợ thầy! Vợ thầy sao lại đi cùng người yêu em?"
Tư Uy bất ngờ, Tư Uy hiểu nỗi đau và sự ngạc nhiên trong cô, vỗ vai chấn an Chu Nhã Đan, anh ta cũng chẳng vui vẻ gì:" Em bình tĩnh, chúng ta theo dõi"
Cô giờ sốt ruột, bất an. Trong thâm tâm tự hỏi: Có thật là anh đang lừa dối cô?
Cuối cùng vẫn chẳng nghe ngóng được gì. Bất lực mà ngã xuống ghế, đồ hóa trang cũng gạt bỏ ra hết. Họ nhận ra trên đầu họ bị cắm hai cái sừng to to.
"Đang làm gì vậy, sốt cà chua đâu?"
Chu Nhã Đan giật mình, nhìn thấy anh rồi, cô xốc người ngồi thẳng, dùng hết sức để đả thương anh, Vu Địch không xi nhê khỏi vị trí, cảm nhận sự bất thường, anh gập người, áp tay vào má đang đỏ lên vì tức giận của người yêu, ánh mắt phong tình, lo lắng:" Em sao thế?"
Sinh viên Chu gạt tay giáo sư Vu, kìm nén nước mắt đang trực trào, giọng như lạc đi:" Anh và chị ấy có quan hệ gì?"
Tư Uy bên cạnh gật đầu đồng tình với câu hỏi ấy. Tư Hinh nhìn Vu Địch, bọn họ được dịp cười lăn lộn.
Tư phu nhân ngồi xuống bên chồng, giải thích:" Tiểu Đan em đừng hiểu lầm, chị và người thương em là bạn học cấp 3, chỉ hẹn nhau ra ôn lại chuyện xưa thôi." Tư Hinh đấm nhẹ vào ngực vị đại sư huynh đang cằn nhằn, tiếp tục:" Còn anh, em đã có nói hôm nay em đi gặp Vu Địch, anh mải chơi game đâu quan tâm em? Em còn phải dò hỏi cậu ta liệu anh có người bên ngoài không, phải nhờ trông chừng anh. Nhưng cái bộ dạng ngốc nghếch này, em nghĩ không cần nữa rồi."
Hai thanh niên ngu ngốc được "thông não". Không còn lỗ để trốn thẹn. Xấu hổ chết mất!
___________
Vô Linh hôm nay nổi hứng dẫn Chu Nhã Đan đi mua sắm. Vui vẻ đưa cho cô một chiếc áo. Mới đầu nhìn cũng chỉ là chiếc áo phông bình thường, ai ngờ khi mặc vào cổ áo lại rộng tới mức trễ xuống vai. Biết rằng cô bạn thân sẽ từ chối, sinh viên Vô liền nhắc nhở:" Tiểu Đan, ngày mai cậu mà không mặc tôi sẽ buồn lắm đấy~"
Sáng hôm sau, trời thu hửng nắng ấm. Các cô gái thi nhau xúng xính những bộ váy ngắn ra đường. Chu Nhã Đan không quên bạn dặn, mặc trên mình chiếc áo mới mua. Vội vàng nhảy vào xe với anh, miệng còn than thở:" Dù nhiệt độ có tăng nhưng vẫn lạnh như thế! Anh nhỉ?"
Vu Địch ánh mắt trôi về phía cô, bắt đầu có ác cảm với chiếc áo cô đang mang trên mình, anh chỉ trích:" Em mặc thứ gì đi học thế này? Hở chỗ này chỗ kia. Không được! Mau lên thay đồ!"
Chu Nhã Đan kiên quyết từ chối, ôm chặt lấy cánh tay săn chắc của anh:" Không không không! Em mà thay, Vô Linh đánh chết em!"
Vu Địch "hừm" một tiếng, anh bị cô làm ngủi lòng. Miệng không còn phàn nàn nhưng mặt lại cau có. Thầm trách móc Vô Linh.
Tưởng đã được yên thân, ai ngờ mọi lúc mọi nơi đều thấy bóng dáng anh nhìn chằm chằm. Chẳng quan tâm tới việc hai người chưa công khai quan hệ đã bám theo, lát lại kéo áo, kéo áo không để trễ xuống. Tên nào chỉ cần liếc nhìn sinh viên cưng của giáo sư Vu quá ba giây, y rằng bị anh lừ mắt đe dọa.
Vô Linh hiếu kỳ quay lại hỏi:" Thầy theo bọn em làm gì vậy?"
Vu Địch bình thản đáp:" Đi theo "đuổi ruồi". Đừng quá bận tâm."
Chu Nhã Đan khẽ rùng mình, cô hiểu ý anh, chắc chắn lần sau không mặc cái áo này thêm một lần nào nữa, nhét xuống đáy tủ!
Anh nản rồi, tiến tới thắt cổ áo cô lại, đi khỏi thèm ngoái đầu nhìn. Giáo sư Vu thật đáng sợ!
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
23 chương
16 chương
81 chương
87 chương
66 chương
16 chương