Tiểu Binh truyền kỳ

Chương 28 : Không Thấy Mặt Trời .

Đường Long chắn ngay cửa, sau khi nhìn cái huy chương cảnh ngục trên cánh tay của Thẩm Tiến, mới lạnh lùng nói: “Hình như lúc đến hành tinh Hài Khả, vì anh mạo phạm tôi nên tôi mới xử phạt anh một lần. Thật không ngờ anh lại thù dai đến vậy. Không những cố ý chuyển đến làm cảnh ngục, còn lôi kéo những thiếu úy bị đào thải trong cuộc huấn luyện ở căn cứ cùng đi.” Thẩm Tiến nhìn một thiếu úy đang nằm sau lưng Đường Long nhẹ nhẹ ngẩng đầu lên, ra hiệu ình. Trong đầu anh ta bình tĩnh trở lại, vừa lại gần cái ghế ở gần mình, vừa hét lớn: “Không sai! Ta thù dai đó! Chính nhà người ở sân bay làm ta xấu mặt, khiến ta không thể ngẩng mặt nhìn những tân binh! Những người này cũng đều vì tên chệt tiệt nhà ngươi, trên lôi đài đánh ngã bọn họ, không những khiến cho bọn họ không đủ tư cách mà còn khiến họ nằm viện hai tuần, nếu như không vì số người cảnh ngục không đủ, những thiếu úy của đại đội 45 cũng đều muốn vào!” Đường Long nghe thấy lời này đột nhiên nhảy lên, đạp mạnh vào hai tay của tên thiếu úy đang len lén muốn nắm hai chân của mình. Lúc tên thiếu úy này kêu thảm, đạp mạnh vào đầu hắn, khiến cho hắn có một nụ hôn mãnh liệt với cái sàn nhà. Cũng vào lúc này, Thẩm Tiến đã vồ lấy cái ghế ném sang, Đường Long né người, đấm vào ngang hông Thẩm Tiến, khiến hắn đau điếng cong người lại. Đường Long mạnh mẽ dùng đầu gối đánh vào bụng Thẩm Tiến, đanh hắn ngã xuống đất giận dữ nói: “Mẹ mày! Các ngươi còn cãi lại, lúc đó nếu như các ngươi không cùng nhau bao vây tấn công ta, ta sẽ ra tay nặng đến thế ư? Mẹ nó, nhất định là cái tên chó chết Thẩm Dương có chỗ dựa kia ra lệnh cho các ngươi đối phó ta. Các ngươi giống như những tên cướp, cướp không được thứ gì còn quay lại trách người bị cướp phản kháng! Mẹ nó, nếu như ta không phản kháng, ta bây giờ còn nằm trong bệnh viện!” Đường Long càng nói càng tức, bởi vì những thiếu úy này mà khiến ình ở đại đội 45 trở thành người cô độc, khiến mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Giống như mình không nên dạy bọn họ một bài học, ngược lại mình nên bị bọn này đánh đến nằm trên gường bệnh mới đúng! Đường Long dùng sức đạp Thẩm Tiến một cú, nghiến răng nói: “Hồi nãy các người còn bàn bạc xem xử lý ta như thế nào? Các ngươi tưởng ta không nghe thấy chắc! Nói cho các người biết, thằng nào mà chọc ông mày thì thằng đó sẽ không có kết quả tốt đâu!” Nói rồi nhanh chóng khóa chặt tay Thẩm Tiến, ra sức vặn, tiếng rắc vang lên cùng tiếng kêu thảm, vọng khắp phòng y tế. Lão quân y bất giác bị dọa sợ hết hồn, không ngờ vị thiếu úy này hồi nãy còn bị ức hiếp không những đảo ngược tình thế, thậm chí còn hung tàn hơn 5 tên thiếu úy kia. Đường Long sau khi bẻ gãy tay Thẩm Tiến, còn lấy cái ghế hồi nãy đánh gãy chân của Thẩm Tiến, tiếp đó đá gãy mấy cái xương sườn của Thẩm Tiến. Thẩm Tiến lúc bị bẻ gãy tay đã hôn mê, nếu không hắn đối mặt với những cảnh sau này có thể sẽ phát ra những âm thanh không phải của con người. Lão quân y đứng ở góc ngớ người nhìn, Đường Long cũng dùng cách xử lý này đối với những tên thiếu úy kia. Sau khi đánh những người đó, phủi tay, lấy quân phục để bên cạnh khoang trị liệu của mình. Hăn nhìn thấy lão quân y chạy đến kiểm tra thương thế của 5 tên thiếu úy, bất giác lên tiếng nói: “Trị cho bọn họ mất bao lâu? Có thể trị lành mấy cái xương sườn bị gãy của tôi trước không?” Nghe thấy lời này, lão quân y sững người, một lúc sau mới nuốt nước bọt vừa đi đến vừa nói: “Ơ, được. Cái này … theo trị liệu bình thường, bọn họ ít nhất phải nằm 1 tháng mới có thể hồi phục.” Ông ta đi đến bên cạnh Đường Long, không dám nhìn dáng vẻ của Đường Long, chỉ sau khi kiểm tra cơ thể của Đường Long rồi xoa tay nói: “Anh hãy đứng ở đây, tiếp nhận trị liệu bằng tia laser, qua vài ngày sẽ khỏi.” Lão quân y không dám đối diện với người không hề do dự khi bẻ gãy tay, gãy chân, đá gãy xương sườn của người khác. Đường Long sau khi cởi áo trên người, đi đến trước cái máy mà lão quân y chỉ rồi cười nói: “Có phải ông cảm thấy tôi rất tàn nhẫn lắm phải không?” Lão quân y nghe xong giật mình, vội lắc đầu. giả bộ kiểm tra máy móc,, nhưng nhìn cơ thể đang run rẩy của ông ta thì biết ông ta đang nghĩ gì rồi. Đường Long nhìn thấy động tác của lão quân y, thở dài nói: “Tin rằng hồi nãy ông cũng đã nghe thấy bọn họ chuẩn bị xử lý tôi như thế nào rồi, nếu như tôi không khiến cho bọn họ nằm 1 tháng, thì ngày nào tôi cũng phải đề phòng bọn họ. Hơn nữa sau 1 tháng nữa tôi sớm đã ra khỏi đây rồi, đến lúc đó tôi sẽ lại tính sổ với bọn họ lần nữa.!” Nghe thấy câu nói sát khí đằng đằng, cơ thể của lão quân y run lên, nhưng ông cũng cảm thấy Đường Long nói đúng, nếu như không khiến bọn họ nằm 1 tháng, nói không chừng Đường Long ngày nào cũng bị đánh. Sau khi dùng tia laser trị lành mấy cái xương sườn bị gãy, Đường Long vừa mặc áo vừa hỏi: “Ông lão, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi, đã từng nhìn thấy chuyện phạm nhân bị đánh hội đồng lần nào chưa?” Lão quân y gật đầu nói: “Xem qua vô số lần, thời gian này do bận chuẩn bị trước chiến tranh, ở đây không có phạm nhân, mới khiến cho tôi có được khoảng thời gianh rảnh rỗi. Đường Long không hiểu hỏi: “Nói như vậy những tên vỗn dĩ là lính chính quy này, khi tôi vào đây chưa được vài ngày đã nhận được tin tình báo điều đến làm cảnh ngục, hơn nữa lúc đánh tôi, mấy cảnh ngục khác không xuất hiện, chuyện này có liên quan đến chuyện ngang ngược lạm dụng chức quyền? Lẽ nào quân đội cũng có những chuyện mờ ám như vậy. Lão quân y nghe thấy lời này cười một lát, lắc đầu nói: “Thời đại hòa bình đã quá lâu rồi, mọi người đều sau đắm với quyền lực. Nhân viên chính phủ dùng quyền lực nhỏ để đổi lấy quyền lực lớn, còn quân đội thì lại dùng bạo lực để giành lấy quyền lực. Tóm lại anh hãy coi những quan chức trong quân đội như những quan chức chính phủ kia thì dễ hiểu hơn, bọn họ làm những chuyện như thế này là không có gì lạ cả.” Lúc Đường Long đang đinh nói gì, cửa phòng y tế bị mở ra, thiếu tá bụng to kia dẫn theo hai thượng úy kia cùng với mấy viên cảnh ngục tau cầm gậy điện căng thẳng bước vào. Thiếu tá bụng to nhìn thấy những người nằm trên đất bất giác chau mày, lạnh lùng nói: “Chuyện gì vậy? Đường Long tại sao anh lại ở đây, những người này do anh đánh có phải không, người đâu, bắt tên dám đánh cảnh ngục này lại cho ta!” Mấy câu hỏi sau vốn là câu nghi vấn, nhưng Đường Long thì lại nghe ra khẩu khí khẳng định. Lúc mấy viên cảnh ngục kia sắp nhào về phía trước, Đường Long hét lớn: “ Khoan đã!” Lúc mọi người đứng yên, Đường Long mới từ từ giải thích: “Thưa thiếu ta, tôi tại sao lại ở đây, những người này tại sao lại nằm dưới đất, tin chắc rằng ngài hiểu rõ hơn tôi. Ngài nói tôi đánh cảnh ngục tôi không có gì biện giải, điều mà tôi muốn nói đó là, tôi là một quân nhân do cấp trên cao nhất của quân khu Hài Khả trung tướng Sách Tư ra đích thân ra lệnh hiến binh bắt giữ, hơn nữa tôi còn là người bị nhốt những chưa qua phán quyết. Nhân tiện xin nhắc nhở ngài, tôi là một trung úy vi phạm quân lênh nhưng lập công lớn, hơn nữa cái chức trung úy này của tôi được phong trước lúc vi phạm quân lệnh, do chính Thượng tướng Cổ Áo tổng chỉ huy tập đoàn quân tinh hệ Cổ Long Vân chính miệng ra lệnh.” Lúc này, Đường Long dùng khẩu khí ngạo mạn nói ra sự tình, khiến cho nó có chút gì đó uy hiếp. Nhìn những thiếu úy kia lúc xanh lúc trắng, trên mặt bắt đầu xuất hiện mồ hôi, Đường Long trong lòng mừng thầm, hắn biết mình đã dọa được vị giám ngục trưởng này. Nghe thấy lời nói của Đường Long, lại nghĩ đến mình tiếp nhận mệnh lệnh của Bộ Tư lệnh đich thân đưa đến yêu cầu mình tiếp nhận phạm nhân, bất giác hối hận chưa điều tra rõ thân phận của Đường Long đã đồng ý giúp bọn người Thẩm Tiến. Thiếu ta đột nhiên nghĩ đến: Có thể là Đường Long hắn lừa mình? Nhưng hắn chưa kịp tiếp tục nghĩ, đã ngay lập tức nghĩ đến: “Nếu như Đường Long nói toàn bộ đều là sự thật thì sao? Hắn được sự quan tâm của hai vị sếp cao cấp, hơn nữa còn lập công lớn, tuyệt đối có thể nhảy liên tiếp mấy cấp, trở thành sỹ quan có cấp bậc cao hơn mình. Hơn nữa cho dù không phải như vậy, đến lúc hai vị sếp cao cấp kia hỏi hắn, nếu như hắn nói xấu về mình, vậy thì mình thật xiu xẻo còn gì? Nhìn những cảnh ngục tay cầm gậy điện, mặc dù không biết sếp muốn giải quyết thế nào, nhưng bọn họ cũng biết phân tích tình hình. Trong lúc sếp đang suy nghĩ, bọn họ sớm đã có quyết định cả rồi, không nhìn thấy bọn họ len lén tắt nguồn điện của cây gậy hay sao? Thiếu úy rất nhanh chóng hiểu ra, cho dù Đường Long nói thật hay không, mình tốt nhất là không nên đắc tội với hắn. Đã có quyết định, khuôn mặt lại nở nụ cười, mồ hôi cũng biến mất. Hắn cười nói: “Thật xin lỗi, thưa ngài Đường Long, tôi xin lỗi ngài vì sự lỗ mãng hồi nãy của mình. Đương nhiên, ngài cũng biết, phận là thuộc hạ như chúng tôi cũng rất khó, ngài xem ngài có nên quay lại …” nhìn thấy dáng vẻ của cấp trên, những người cảnh ngục hiểu chuyện ngay lập tức thu lại gậy điện, còn hai viên thượng úy đứng sau thiếu tá cũng ngay lập tức nở nụ cười. Đường Long gật đầu cười: “Chuyện này là đương nhiên, ta đương nhiên quay trở lại phòng giam của mình. Làm phiền tìm giúp ta một người dẫn đường có được không?” “Không thành vấn đề. Hạ sỹ, còn không mau dẫn ngài Đường Long trở về ngục thất của ngài!” Thiếu tá gật đầu cười liền chỉ ngay vào một viên cảnh ngục nói lớn, đồng thời còn khom lưng mỉm cười nhìn Đường Long nói: “Xin mời ngài, đợi một lát nữa tôi sẽ kêu người sắp xếp lại phòng của ngài ạ.” Nằm trên cái chăn ấm áp và mềm mại, nhìn thấy nhìn những thiết bị mới xung quanh, lần đầu tiên Đường Long cảm nhận được cái lợi của quyền lực. Lúc nói ra tên của hai vị cấp trên cao cấp, cố ý nói giống như mình có quan hệ với bọn họ. Như vậy khiến cho thiếu tá không những không truy cứu chuyện đánh người, mà còn khiến cho sự đãi ngộ của mình được nâng cao lên mấy chục lần. Đường Long nhìn những món ngon trong những cái hộp đẹp bày trên bàn, nghĩ đến những món trước đây không lâu mình ăn, bất giác than thở: “Quyền lực vẫn là một thứ tốt!” Nhưng loại đãi ngộ tốt này, sau khi trải qua một tháng mà vẫn chưa thấy mở phiên tòa xét xử, bắt đầu biến mất, còn Đường Long thì đang phiền não nên cũng chẳng có tâm tình mà để ý đến những chuyện này. Ban đầu Đường Long còn cả ngày ôm mộng thăng quan, nhưng lâu như vậy rồi vậy mà không có ai đến nói mình đi đến tòa án quân sự hỏi, cũng không có một người nào nói chuyện cùng mình, cảm giác những ngày này còn khó chịu hơn những ngày ở doanh trại huấn luyện, Đường Long bắt đầu nghĩ vớ vẩn. Hắn bắt đầu hồi tưởng từ đầu đến cuối những chuyện mà mình gặp phải từ khi đầu quân cho đến giờ, nghĩ đến những chuyện vui, hắn cười khà khà, khi nghĩ đến những chuyện buồn chán, hắn cũng thở dài buồn bã. Bây giờ hắn nghĩ đến chuyện chiến đấu lần trước, khi mình quyết định từ chối sự chiêu hàng của Đế Quốc, thì đã chuẩn bị ra tòa án quân sự. Bởi vì mình biết rằng kết quả của kẻ đầu hàng cấm vệ quân đang làm nhiệm vụ bí mật của Đế Quốc chỉ có 1, đó chính là diệt khẩu. Mặc dù ra tòa án quân sự cũng rất có thể bị sử bắn, nhưng mình dù gì thì cũng đã tiêu diệt được đội tiên phong của địch, chống chọi với bọn chúng 1 tiếng rồi mới chạy chứ bộ. Đối chiếu với lệnh của thượng tướng Cổ Áo kia, mình đã hoàn thành nhiệm vụ giữ chân kẻ địch 1 tiếng đồng hồ, điều này ít nhất cũng có cơ hội xoay chuyển tình thế, không giống con đường chết sau khi đầu hành địch. Cho nên mình mới sau khi tiêu diệt những kẻ địch kia mới ra sức tháo chạy, bây giờ ngẫm lại phán đoán của mình là đúng, nếu không mình vừa mới xuống chiến hạm thì đã bị xử bắn rồi, đâu có còn cơ hội ra tòa án quân sự nữa? Đường Long nghĩ đến đây, bất giác nghĩ đến những binh lính đầu hàng kia, số phận của bọn họ có lẽ sau khi mình tháo chạy thì đã quyết định rồi. Khuôn mặt của Đường Long đang đắc ý, bỗng buồn thiu. Đường Long bất giác nghĩ đến nếu như bọn họ sau khi vâng lệnh của mình lại đánh úp kẻ địch lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ giữ chân địch, có khả năng cùng mình quay trở lại đây không? Đáng tiếc là bọn họ nghĩ rằng mình lừa bọn họ, cự tuyệt tiếp nhận mệnh lệnh của mình, hơn nữa còn quay lại truy sát mình nữa, đã vứt bỏ đi cơ hội sống duy nhất. Quả thực chuyện mình lừa bọn họ cũng là chuyện cực chẳng đã, nếu không như vậy, hiểu rõ lực lượng của hai bên, đồng thời cũng lờ mớ đoán được đất nước đã từ bỏ mình, có thể khi quân tiên phong của Đế quốc xuất hiện, những người đang hỗn loạn như mình sớm đã bị tiêu diệt rồi. Nếu như lúc đó mình nói rõ ý định của mình cho bọn họ biết, có lẽ bọn họ sẽ theo mình chăng? Mình không làm như vậy, ngược lại còn lừa bọn họ làm theo kế hoạch của mình. Chính vì mình sợ bọn họ không tin tưởng mình, từ đó lỡ mất cơ hội chiến đấu? hay là kết quả mà mình vô ý sử dụng những thói quen được hình thành trong quá trình chơi trò chơi “Chiến tranh”? Trong trò chơi vì để chiến thắng, thường yêu cầu một số chiến hạm của người chơi đảm nhận nhiệm vụ vật hi sinh, nhưng những người chơi kia vì điểm số của mình, thường không chịu đảm nhận. Mình vì thắng lợi, đành phải lừa bọn họ, khiến bọ họ chiến đấu trong tình trạng không biết. Sau đó mặc dù bị bọn họ trách mắng, nhưng xin lỗi, rồi cũng chẳng có gì. Nhưng trong chiến đấu thực tế, đi sai một bước là sẽ bị tiêu diệt, mình cho dù muốn xin lỗi, cũng không thể tìm được đối tượng để xin lỗi. Nghĩ đến đây, Đường Long đột nhiên phát hiện ra mình dường như rất máu lạnh, bởi vì lúc đó nhìn thấy những đồng đội kia đến truy sát mình kia chết đi, mình lại không có một cảm giác bi thương nào. Mình như vậy, không phải vì sau khi bọn họ đầu hàng nghe lệnh của người chủ mới truy sát mình, hai bên đã là kẻ địch, mới không có cảm giác bi thương đối với cái chết của bọn họ. Bởi vì đđã phản bội Liên Bang, nếu bọn họ muôn sống chỉ có cách là phục tùng mệnh lệnh, có thể nói bọn họ làm sao nỡ nhẫn tâm rat ay với những người cách đây không lâu là đồng đội của mình, nhưng ban đầu vì sự sống mà từ bỏ đi danh dự của người lính, vì vậy giây phút đó còn nói chi đến tình cảm đồng đội nữa cơ chứ? Mọi người đã trở thành kẻ địch của nhau rồi. Nhưng điều này vẫn chưa đủ để là lý do khiến mình không đau lòng, cho nên ngoài máu lạnh ra, Đường Long cũng không nghĩ ra được những lý do khác. Nhưng tại sao trong lòng mình lại không công nhận cái từ máu lạnh này. Bản than mình mặc dù không rõ tại sao tất cả binh lính đều chọn đầu hang, nhưng mình lại biết nếu như mình không biết những cấm vệ quân kia than mang nhiệm vụ cơ mật, mình cũng sẽ lựa chọn đầu hang. Mình thật không muốn mình còn trẻ như thế này mà phải chết đi, bởi vì mình vẫn còn rất nhiều nguyện vọng phải thực hiện, tin chắc rằng những binh sỹ kia cũng giống như mình mỗi người đều có ước mơ của mình. Mặc dù lúc đó mình rõ rang nói với bọn họ, Đế quốc sẽ không tiếp nhận sự đầu hàng của bọn họ. Nhưng đúng lúc đó bọn họ nhận được tin chiêu hang của Đế Quốc, mình đã lừa bọn họ một lần, đương nhiên sẽ khiến cho bọn họ tưởng rằng mình không muốn bọn họ đầu hàng, lại lân nữa lừa bọn họ. Lúc này mình có giải thích thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng sẽ không tin. Hài, đều do lỗi của mình ban đầu không nói sự thật với họ mà ra. Đường Long đột nhiên nghĩ đến, nguyên nhân mình đối diện với cái chết của hang vạn người mà không có chút cảm giác đau lòng nào, đó chính là vì mình hoàn toàn không nhìn thấy cảnh máu đổ đầu rơi bi thảm dị thường nào, cho nên không có cái cảm giác rung động đó. Lúc đó mình nhìn thấy những chiến hạm kia phát nổ, cũng giống như cảnh những chiến hạm bị bắn nổ trong trò chơi, khiến ình hoàn toàn không sản sinh ra cảm giác tội lỗi khi giết người. Đây có lẽ chính là hậu di chứng của trò chơi chân thực, khiến cho con người không phân biệt được đâu là thực tế đâu là trò chơi. Mặc dù mình còn có thể phân biệt được mình đang ở trong thực tế, nhưng trong tiềm thức đã biến chiến trường kia thành trò chơi. Nghĩ đến đây, Đường Long mặc dù biết mình không phải là kẻ máu lạnh, nhưng vẫn lắc đầu bi thương. Bởi vì nếu như mình mà không thoát khỏi hậu di chứng của trò chơi chân thực, có thể cả đời này sẽ xem mọi thứ như là trò chơi, từ đó trở thành kẻ xem thường mạng sống của người khác, là kẻ máu lạnh thật sự. Đường Long lần đầu tiên hiểu ra lý do các sỹ quan huấn luyện người máy nhắc nhở mình không nên chìm đắm vào trò chơi chân thực. Tâm trạng buồn bã, Đường Long nằm cong người ở góc giường, lặng lẽ nhìn cái ga giường trắng tinh, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, đó chính là bây giờ thì hắn đã hiểu, cho dù thăng quân hàm một cấp, đều là do sự hi sinh tính mạng của hàng ngàn người đổi lại. Mặc dù người chết là kẻ địch, nhưng đồng thời cũng có sự hi sinh của người mình. Hơn nữa lẽ nào mạng sống của địch không phải là mạng sống ư? Mình mới làm trung uy thôi mà đã có mấy chục vạn binh lính của cả địch lẫn ta chết, từ đó mà suy đoán, vậy muốn trơ thành nguyên soai, không phải là chết ….. Đường Long rùng mình vì con số không thể tưởng tượng, bởi vì hăn hiểu rõ khát vọng trở thành nguyên soái của mình, chỉ là cảm thấy nguyên soái là sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội, mới xem nó là mục tiêu của mình. Nói như vậy, thì giống như mình xem vị trí nguyên soái này như là sự chứng minh việc vượt qua các cửa trong trò chơi. HU, lại là trò chơi. Lúc mình hi vọng có thể xem đời người giống như trò chơi, từ đó cứ dựa dẫm vào chị gái máy tính suốt ngày giúp mình. Bây giờ lại phát hiện lý tưởng từ trước đến nay của mình, lại cũng bị mình xem như một trò chơi. Đường Long buồn bã ôm đầu lẩm bẩm, bởi vì hắn đột nhiên hiểu ra vị trí nguyên soái mà mình theo đuổi này là một chuyện thật buồn cười. Vì mục tiêu này mà mình đã hi sinh hơn mấy chục vạn đồng đội, mấy chục vạn lính Đế quốc, thậm chí xuýt chút nữa cũng đã hi sinh luôn những đồng đội làm theo lệnh của mình. Bây giờ lại còn liên lụy khiến họ phải ngồi tù, khiến cho bọn họ phải chờ đợi một ngày mai không rõ tương lai thế nào trong đau khổ. “Có lẽ, ý nghĩ trở thành một quân nhân của mình là sai, đặc biệt là cái ý nghĩ trở thành một nguyên soái chịu trách nhiệm cho tất cả mọi người trong quân đội, thì lại càng sai, càng xa rời thực tế, bởi vì mình ngay cả sinh mạng của một người còn gánh không nổi nữa là.” Đôi mắt đo đỏ, Đường Long tự nói một mình. Ngẩng đầu lên một cách vô thức nhìn thấy bên ngoài đã tối, Đường Long bất giác cúi đầu nói: “Muốn về nhà quá đi, muốn vô tư đi dao phố cùng chị gái máy tính quá đi.” Lời nói vừa dứt, giọt lệ trong khóe mắt của Đường Long từ từ đi vào quê hương của giấc mơ. Đường Long đang ngủ say đột nhiên bị một thau nước lạnh dội tỉnh, Đường Long hắt xì hơi run lạnh hét lớn: “Là kẻ nào thất đức vậy!” Đường Long vừa hét ra lời này, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra 1 tháng trước, vội bật dậy đứng tư thế đề phòng. Người đứng ở trước cửa không phải là người trong mộng của Đường Long, mà là hai tên cảnh ngục lúc trước thường đến làm thân với mình. Nhìn thấy dáng vẻ vô tình của bọn họ, Đường Long bất giác sững người, nhưng hắn cũng ngay lập tức biết được có chuyện không hay. Đường Long lau những giọt nước trên mặt, chau mày nói: “Hai vị huynh đệ, sao lại chơi tôi như thế?” Lúc suy nghĩ vớ vấn trong vòng 1 tháng này, Đường Long biết mình không thể giống như trước nữa vừa mở miệng ra chửi mắng người. Hơn nữa bây giờ Đường Long không muốn làm quân nhân, cho nên chuẩn bị sẵn sàng khi thẩm vấn kết thúc, mình sẽ xin xuất ngũ. Vì giây phút đó, đành phải nhẫn nhịn. Hai tên cảnh ngục kia lạnh lùng hừ một tiếng, mở cánh cửa song sắt sớm đã ngắt nguồn điện, dùng gậy điện gõ gõ vào song sắt, lạnh lùng nói: “Ra đây, cái thằng lừa đảo kia!” “Ơ, được …..Hở? Lừa đảo? lừa đảo cái gì?” Vốn định vâng lời đi ra, nghe thấy câu sau kia bất giác sững người. “Hừ, ngươi biết mà. Không cần nói nhiều, nhanh ra đây!” Một tên cảnh ngục mở nguồn điện của gậy điện, đưa cái gậy sắt đáng lóe lên tia lửa điện ra trước mặt Đường Long để thị uy. “Ơ, muốn tôi đi đâu?” nhìn thấy sắc mặt của tên cảnh ngục không có chút thiện cảm nào, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng cũng không thèm hỏi nhiều, để tránh khỏi gặp phải tai họa. Bị giam một tháng, đồng thời cũng bị những ý nghĩ vớ vẩn của mình chiếm hết sự tư duy, tâm hồn bắt đầu trở nên yếu đuối. “Đổi phòng mới cho ngươi” Sau khi Đường Long đi ra khỏi, tên cảnh ngục đeo còng tay vào cho hắn nói lời này rồi không nói nữa, kẻ trước người sau áp giải Đường Long đi qua những căn phòng giam trống không. Đường Long lấy làm lạ, tại sao lại phải thay phòng giam? Sao lần này lại không ngồi xe vận chuyển kia? Vốn nghĩ là cảnh ngục thấy phòng giam của mình quá đẹp nên muốn đổi ình cái phòng bình thường, nhưng lại phát hiện mình bước đi đã rời khỏi cái tòa lầu ười tầng kia, đi xuống hầm. Hai tên cảnh ngục kia mãi không lên tiếng, dẫn Đường Long đi qua hành lang tối thui đi vào 1 căn phòng, sau khi đi vào Đường Long mới phát hiện thì ra đây là một cái thang máy. Tên cảnh ngục ấn nút, thang máy từ từ di chuyển xuống phía dưới. Không biết bao lâu, cửa thang máy mở, đập vào mắt là một con đường xi măng không khí bị ô nhiễm. Vừa bước ra khỏi thang máy, Đường Long liền cảm thấy nhiệt độ có chút lành lạnh, mới nãy bị tát ướt hết quần áo, khiến hắn bất giác rụt rụt cái cổ giống như tên cảnh ngục đi phía trước. Đường Long xem xét cái con đường này, phát hiện trên bức tường lại xuất hiện rêu xanh, hơn nữa cái đèn cảm ứng ở bên kia cứ chớp nháy liên tục, hình như năng lượng không đủ, âm u kỳ lạ. Đường Long nhìn thây tình hình có gì đó kỳ lạ, bất giác bắt đầu âm thầm giới bị. Tên cảnh ngục dẫn đường đi đằng trước cuối cùng đã dừng trước cánh cửa sắt đóng kín, tên cảnh ngục phía sau đẩy Đường Long, khiến Đường Long đứng ngay phía trước cánh cửa, Đường Long đứng chính giữa hai tên cảnh ngục. Tên cảnh ngục đứng phía bên trái ấn một cái nút bên cạnh cửa, sau khi phát hiện bị hư, mắng thầm: “Mẹ nó, cái đồ mấy trăm năm, mới cách có mấy năm không dùng đã bị hư rồi.” Hắn vừa mắng vừa dùng cậy gậy gõ vào phía trên cái nút mọc đầy rêu, hình như tìm thấy cái gì, sau khi cạo sạch rêu kia, lộ ra một tấm sắt bị rỉ. Hắn dùng cậy gậy gõ mạnh vài cái, khiến cho tấm sắt bị rỉ nứt ra, sau đó dùng tay gỡ mấy miếng sắt kia ra, bên trong lộ ra một thứ giống như cái cán. Tên cảnh ngục này ra sức kéo cái cán xuống, bên bề yên lặng bỗng vọng lại tiếng ken két, Đường Long phát hiện theo tiếng ken két kia thì cánh cửa từ từ mở ra. Sau khi cánh cửa sắt mở ra, một cơn gió lạnh từ trong thổi ra, khiến cho ướt từ đầu đến chân như Đường Long bất giác run lên. Bên trong cánh cửa sắt tối om không một chút ánh sáng, cái gì cũng không nhìn thấy. Lúc này Đường Long bị một tên cảnh ngục dùng gậy giữ lại, còn tên kia thì tháo còng tay cho Đường Long. Đường Long vừa lắc lắc cổ tay, vừa nhìn cảnh tối thui trước mắt hỏi: “Đây là …” Đường Long còn chưa nói hết, thì đột nhiên cảm thấy bên hông bị điện chích mạnh một cái, khiến hắn kêu thảm một tiếng ngã xuống đất. Một tên cảnh ngục dùng chân đã Đường Long lăn vào trong cánh cửa sắt, đồng thời nói: “Đây chính là phòng giam mới của ngươi.” Đường Long toàn thân tê dại dùng sức bò dậy, trừng mắt giận dữ nhìn tên cảnh ngục đó. Tên cảnh ngục nhìn thấy ánh mắt của Đường Long, toàn thân run lên, hắn che mắt của Đường Long nói: “Đừng trách ta, đây là lệnh của giám ngục trưởng.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Đây là con đường ngầm khai thác khoáng sản vào thời kỳ khai phá hành tinh Hài Khả, mặc dù dưới này có rất nhiều đường hầm, nhưng ngoài lối ra này thì không còn lối nào khác, cho nên đây cũng có thể nói là phòng giam lớn nhất để giam những tên phạm tội nặng. Yên tâm, đến lúc nào chúng ta muốn thả ngươi thì cái vòng cổ kia của ngươi sẽ giúp chúng ta tìm thấy ngươi, đương nhiên nếu vậy thì tòa án quân sự phải nhớ đến ngươi trước cái đã.” Nói xong, hắn móc trong túi ra hai vật gì đó vứt bên cạnh Đường Long nói: “Kia máy chế tạo nấm ăn và nước uống, mặc dù là loại nhỏ nhưng có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày của ngươi.” Lúc tên này định nói gì nữa, thì tên cảnh ngục bên kia không đợi được nữa nói: “Được rồi, nói nhiều với cái tên lừa đảo này làm gì, đi nhanh thôi, chờ thêm chút nữa là tôi sẽ bị cảm lạnh đấy.” Tên cảnh ngục kia nghe thấy lời này, đành gật đầu nói: “Đóng cửa thôi.” Trong khoảnh khắc cửa đóng, Đường Long chỉ nghe thấy hắn nói: “Hi vọng lần gặp tới chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài.” Bốn bề liền chìm vào bóng tối yên lặng. Đã hết bị tê, Đường Long ngồi dậy, vừa mò tìm hai cái máy duy trì cuộc sống sau này, vừa lầm bầm nói: “Hài, tại sao đột nhiên lại giam ta ở nơi này? Còn nữa tại sao bọn họ cứ nói ta là kẻ lừa đảo? Ta nhớ đâu có lừa bọn họ đâu, ta chỉ nói với bọn họ ta tiêu diệt 2000 chiến hạm của Đế quốc, ta đâu có khoa trương, rốt cuộc là chuyện gì đây?” Đường Long mò thấy liền nhét hai cái máy vào túi, cái thứ này mà mất đi, ở cái nơi xòe 5 ngón tay ra còn không thấy nữa là nói đến chuyện tìm lại. Đường Long phát hiện lâu thế này mà mình vẫn không nhìn thấy thứ gì, biết rằng nơi này không có bất cứ ánh sáng nào, xem ra mình đành phải làm người mù thôi. Đường Long lắc đầu bắt đầu mò xem địa hình xung quanh, hắn không muốn cứ ở mãi nơi này, họ đã nói sẽ tìm thấy mình, vậy thì không lo mình sẽ bị lạc. Ở trong hoàn cảnh lạ lẫm tối tăm, khiến cái ý thức sinh tồn trong nghịch cảng do sỹ quan huấn luyện người máy khắc trong đầu của Đường Long bắt đầu hoạt động. Hắn mò thấy cái thứ gì đó dài dài giống như kim loại, nhớ đến trong mình xem thấy, liền biết đây là đường ray điện dùng để vận chuyển khoáng sản. Đường Long ấn ấn cái đường ray điện, nhìn xung quanh tối thui, bất giác cười: “Nếu như mình trước đây ở trong một nơi như thế này, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, nói không chừng là bị điên luôn. Nhưng trải qua sự huấn luyện của những vị sỹ quan khác người, trong hoàn cảnh như thế này cũng giống như đi dạo trong vườn nhà mình vậy?” Đường Long bắt đầu nghĩ đến 5 vị sỹ quan huấn luyện người máy giống nhau, một lúc sau hắn mới than thở: “Hài, lúc mới rời khỏi binh đoàn 23, còn lớn tiếng nói với bọn họ lần gặp mặt sau bọn họ phải kính lễ với mình. Bây giờ khó khăn lắm mới lên làm trung úy, nhưng mình bây giờ không còn có ý nghĩ muốn thăng quan tiến chức như ngày xưa nữa. “Hài, trước khi xuất ngũ đi gặp mặt bọn họ vậy, nếu không thì không thể tìm thấy phi thuyền dân dụng có thể bay đến căn cứ huấn luyện binh đoàn 23. Không biết sau khi các sỹ quan huấn luyện biết được binh lính mà bọn họ cực khổ đào tạo muốn xuất ngũ, có có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Có lẽ con mắt điện tử sẽ đỏ đến hư mất? Khà khà, đến lúc mình không làm lính nữa, thì là một nhà thám hiểm cũng được, để khỏi phải lãng phí cái bản lĩnh này của mình.” Khi Đường Long chuẩn bị bắt đầu cuộc mạo hiểm nơi không thấy mặt trời này, thì hai tên cảnh ngục kia đã về đến phòng của giám ngục trưởng. Giám ngục trưởng ngồi trên cái ghế to rộng nhìn bọn họ, hỏi: “Nhốt hắn vào rồi à?” “Vâng ạ” Cảnh ngục gật đầu nói. “Đó là một tên rất khủng khiếp, lại có thể khiến một tên thích thù dai như Thẩm Tiến lúc còn nằm trên giường bệnh, thì đã nhờ vào quan hệ điều hắn đến hành tinh này.” Giám ngục trưởng nhìn lên trần nhà nói. “Ơ, vậy ngài vẫn ……” Tên cảnh ngục cho Đường Long hai cái máy cảm thấy kỳ lạ hỏi, ngài đã cảm thấy cái tên Đường Long kia rất khủng bố, vậy tại sao còn nhốt hắn vào trong đó? Lẽ nào không sợ hắn sau khi bị thẩm vấn trở lại báo thù sao? Hoặc là giám ngục trưởng biết hắn không dễ dàng gì được thả ra?” “Nếu như không phải là lệnh của cấp trên, ta cũng không muốn đắc tội với cái tên đó.” Giám ngục trưởng sau khi xoa xoa huyệt thái dương nhẹ nhõm thở tiếp tục nói: “Kỳ thực cũng không lo lắng, dù gì thì hắn cũng không thể bị thẩm vấn.” “Là lệnh của trung tướng Sách Tư sao?” Tên cảnh ngục kia hứng thú nói. Giám ngục trưởng lắc đầu: “Không phải, là lệnh của một người chức vụ còn cao hơn sỹ quan chỉ huy tập đoàn quân hành tinh Cổ Long Vân.” Nói đến đây, ông ta nghiêm túc nhìn hai tên cảnh ngục nói: “Được rồi, hãy quên hết những chuyện có liên quan đến Đường Long đi, nhớ kỹ không được nói chuyện này với bất kỳ ai, nếu không ta cũng không thể bảo vệ các ngươi.” Nhìn thấy tia lạnh kỳ lạ trong mắt của giám ngục trưởng, hai tên giám ngục bất giác run lên, vội gật đầu. Khi không khí trở nên trầm lắng, màn hình ti vi lập thể từ nãy giờ vẫn mở đột nhiên vọng lại một giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên: “Mời mọi người xem, đứng ở phía dưới chiến hạm vẫy tay với chúng ta chính là người anh hùng của chúng ta, thiếu úy Đường Đặc Lôi Tư, người tiêu diệt 2000 chiến hạm của Đế quốc! Wa, xin lỗi, phải là trung úy Đường Đặc Lôi Tư mới đúng!” Giám ngục trưởng nhìn thấy người trên màn hình, bất giác hừ một tiếng, ấn cái nút chuyển kênh.