Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương

Chương 5 : Yêu mị nữ nhân (H)

Đã ba ngày trôi qua. Triệu Tử Dương vẫn bất tỉnh không có dấu hiệu xấu và đương nhiên là dấu hiệu tốt vẫn chưa xuất hiện. Cùng lắm chỉ là hơi thở đều đặn hơn trước. Hắn không chịu tỉnh làm Hà Diễm cũng phải chịu khổ, bị giam lỏng phía sau hậu cung không cho phép bước ra khỏi Các viên nửa bước. Các viên được biết là nơi dành cho khách hoàng cung. Khốn kiếp. Khách mà bị nhốt như tù nhân thế này. Hà Diễm ngồi bên hòn sơn giả trong Các viên. Trong lòng phát sinh buồn bực nên không khách khí ngắt gần hết hoa ở đây. Đang định đá hòn sơn giả cho đỡ tức thì một thái giám công chạy tới, mặt mũi hớt hải như tào tháo rượt. "Hà cô nương. Bệ hạ...bệ hạ..." Bệ hạ? Gì mà nói không ra hơi? Đừng bảo hắn chết rồi a. "Nói nhanh. Hoàng thượng sao rồi?" Thái giám công nuốt nước miếng lấy hơi, bàn tay run run dơ giữa không trung. "Bệ hạ tỉnh rồi." "Thật hảo a. Tỉnh rồi. Mau. Dẫn ta đến xem." Thoắt cái đã đến Đài Vũ Môn, đang định bước tiếp thì bước chân bị chặn lại. "Kẻ nào cả gan...a..a...ngươi là Hoàng Đế?" Hà Diễm tròn mắt nhìn kẻ suýt chút bị nàng đá cho vài cước. Lập tức tên thái giám đứng bên Triệu Tử Dương gào lên mang theo giọng điệu ái nam ái nữ khiến người nghe có chút chói tai. "To gan. Dám xưng hô với hoàng thượng ngang hàng." "Hà công công. Không phải việc của ngươi. Lui ra." Hắn cao cao tại thượng, hai tay chắp sau lưng, giọng nói trầm thấp mà uy lực khiến Hà công công khép nép cúi người lui ra phía sau. Gì chứ? Sao hắn họ Hà? Sao cùng họ với nàng? Đừng nói họ hàng mấy nhìn năm nha. À không. Hắn là thái giám, tuyệt không có con cháu. Ta tuyệt không có họ hàng với loại người lắm chuyện. Hừ một tiếng. Hà Diễm bước về phía Triệu Tử Dương đưa tay cầm lấy tay hắn bắt mạch trước con mắt trợn tròn của những người ở đó. Hắn cũng sau khắc ngạc nhiên liền rút tay về lại bị kẻ không biết điều nào đó giữ chặt bắt mạch. Còn sợ chưa đủ loạn bồi thêm một câu. "Ngươi yên một chút ni." Vốn là kẻ đứng đầu thiên hạ, nói một là một hai là hai, chưa từng có ai dám bất tuân. Liền hôm nay lại bị nữ nhân này làm mất mặt. Hắn đanh lại sắc mặt, quanh người toả ra hàn khí khiến nàng bất giác rùng mình ngẩng đầu. Nhìn thấy hàng mày lưỡi mác nhíu lại đến có thể kẹp chết hai con ruồi thì Hà Diễm chột dạ nhận ra mình vừa ngồi nhổ lông trên đầu cọp, liền lộ ra nụ cười rạng rỡ tặng kèm hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Hai tay nhanh chóng thu về phía sau ngốc nghếch cười. "Ổn ổn. Bệ hạ quả là long thể trời ban. Phục hồi thật thần tốc. Haha...haha.." Hắn không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi thẳng lưng bước về phía Đại Điện. Gì chứ, làm như ta quan tâm lắm. Cái ta quan tâm là mạng của ta thôi a. Hà Diễm bĩu môi rồi xoay người rảo bước về Các viên mà không biết phía sau Triệu Tử Dương đang nhìn nàng. Nàng ta rốt cuộc là cái nữ nhân loại gì? Sao có thể biết Đông Tử có loạn? Sao ngự y trong cung đều bó tay thì nàng lại chữa trị được cho ta? Chẳng lẽ đúng như Doãn Đình Tống phán đoán, nàng chính là thần y Hà Tuyệt Hy mà thiên hạ đồn thổi? Nếu vậy...hẳn nàng ta phải có thứ đó. Thứ mà ta cần. ***___ ___ Trăng đêm cổ đại thật tròn thật sáng. Hà Diễm đi dạo quanh Các Viên đã một canh giờ, tâm hồn vẫn treo cao trên ngọn trăng kia. Đang mông lung suy ngẫm về cái gì khiến nàng rơi vào cổ đại này thì một bóng đen vút qua trên nóc thành. Nhanh như gió biến mất khỏi tầm mắt nàng. A..cái này trong tivi gọi là khinh công a. Nàng phải đi theo hắn xin học hỏi, khi nào về hiện đại khoe nãi nãi mới được. Nghĩ là làm, nàng chạy về hướng bóng đen vừa bay tới. Thật là làm người khác mệt chết đây mà, nàng chạy theo đến thở không ra hơi rồi. Tên hắc nhân kia như gió cứ bay bay, vút một tiếng lại một tiếng là đã đi từ nóc nhà này tới nóc nhà kia. Dường như cũng cảm nhận đực có kẻ đang đuổi theo mình, hắc y nhân liền một đao phóng thẳng về phía Hà Diễm khiến nàng hốt hoảng mà hét toáng lên, báo động toàn bộ người trong cung. Thị vệ cũng theo tiếng hét mà chạy lại, nhìn lên bóng đen đằng xa. "Có thích khách. Có thích khách. Người đâu. Bắt lấy hắn." Lập tức trong cung hỗn loạn một cảnh. Hoàng đế cao cao tại thượng cũng đích thân đi tới. Hắn mặc long bào, thêu hình chín con rồng đang uốn lượn như đang hô phong hoán vũ, hiên ngang, cuồng ngạo. Hắn bước tới, bao bọc thân hắn là một cỗ hàn khí khiến kẻ khác không rét mà run. Liếc thấy Hà Diễm đang ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt thất thần vì sợ hãi nhìn tiểu đao đang hùng vĩ cắm trên mặt đất cách ngón tay nàng không quá nửa phân. Triệu Tử Dương lại nhìn về phía bóng dáng màu đen gần như chỉ còn là một điểm xuyến ở phía rạng đông. Trong tâm nổi lên một dự cảm không lành. ***________ Từ sau khi Triệu Tử Dương tỉnh dậy, triều chính đại sự trong ngoài đều trở lại ngăn nắp vốn có. Nhưng là trong lòng hắn lại hỗn độn không rõ nguyên nhân. Lại một buổi tối trăng sáng. Triệu Tử Dương đi dạo quanh hậu hoa viên. Ánh mắt mờ mịt nghĩ về quốc sự đang ngày đêm giày xéo hắn đến nổ tung cái đầu thì gặp nữ tử một thân y phục lụa trắng, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc yêu kiều diễm lệ tựa hồ hoa buổi sớm, không trang sức đá quý, chỉ đơn giản mái tóc đen dài được buộc đơn giản hờ hững trên vai. Dường như là trời sinh nàng một khí chất thanh cao, khi bỏ đi lớp trang phục quái dị lần đầu gặp mặt mà khoác lên bộ trang phục này, quả thực khiến ai nhìn vào cũng phải nín thở. Bàn tay ngọc nhỏ nhắn, trắng nõn vươn lên hái một cành hoa mẫu đơn, hít hà ngửi một hơi. "Ngươi bỏ xuống." Hà Diễm giật mình nhìn người kia, là tên hoàng đế chết bầm. Có một nhành hoa mà cũng phải keo kiệt hét lên với nàng như thế. Hừ... Dù sao thì cũng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không nhẫn. "Ta..." Nhưng hai từ "xin lỗi" chưa kịp thoát ra thì nàng chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, sức lực dường như bị rút cạn mà ngã xuống. Gì đây? Sao cơ thể nhẹ bẫng thế này? Sao còn có cảm giác nóng bừng toàn thân. Nóng quá. Còn có...sao lại có lực đạo ôm mình mạnh bạo thế này? Hà Diễm ý thức mơ hồ, không nhận ra nàng đang được vương của một nước ôm trên tay trước sự há hốc của toàn thể thái giám cung nữ ở đó. Đặt Hà Diễm lên giường của nàng ở Các viên. Triệu Tử Dương nhìn nữ nhân xinh đẹp đang vì thân thể nóng bừng mà bứt rứt, da dẻ trắng nõn lộ ra một mảng ửng đỏ mê người cũng không tự chủ được mà tim đập mạnh hơn. Hắn vốn dĩ là vua một nước, không có chuyện vô sỉ ở đây lợi dụng một nữ tử không có ý thức. Nhưng là, nàng hít phải phấn hoa Hà Bách, nó giống như là xuân dược, còn hơn cả xuân dược ở chỗ trong vòng bốn canh giờ mà không có chuyện phát sinh sẽ tử vong. Hơn nữa...hắn không nghĩ sẽ cho nàng với một cái nam nhân khác phát sinh. Hà Diễm đã không chịu nổi sự dày vò của phấn hoa Hà Bách mà dần dà nới lỏng y phục. Lộ ra da thịt óng ánh trong suốt nhẵn nhụi như da trẻ con, lại như kích thích bản tính đàn ông của hắn mà thở dốc. Nàng mơ màng nhìn thấy một nam nhân tuấn tú đứng cách đó không xa. Bước chân xuống giường đi đến, bàn tay vụng về chạm vào hắn khiến toàn thân hắn có chút cứng nhắc. Lòng bảo đi ra ngoài ngay mà đôi chân như đóng định tại chỗ không chịu di chuyển. Ngón tay thon dài lục lọi trước ngực hắn, cởi từng lớp từng lớp áo lụa màu vàng. Như vậy, không thể được. Hắn dơ tay đè lên cái tay không ngoan ngoãn kia thở ra một hơi thật sâu, nhưng một khắc sau liền hô hấp chợt dừng lại. Nữ nhân kia đã tự trút bỏ hết y phục từ lúc nào, đang dán chặt vào người hắn. Da thịt trơn bóng không tì vết, dưới ánh đèn vàng nhạt hiện lên như trân châu, đôi ngực, eo thon, cái mông, chân dài, mỗi phân mỗi tấc đều như một toà thiên nhiên hùng vĩ đến quên cả hít thở. Tóc dài đen bóng xoã xuống ôm trọn bọ ngực nửa hở nửa che, từng sợi đen nhánh làm nổi bật làn da trắng như tuyết, gương mặt trái xoan, đôi mắt như nước nổi lên một lớp sương mù. Yêu mị vô cùng. Nữ nhân này, trời sinh là để quyến rũ người mà.