Tiểu bảo bối ba tuổi
Chương 37 : Tiểu bảo bối ba tuổi
Chương 36: Gặp cô giáo
Editor: Mộc Hinh
Tháng 9, mặc dù thời tiết đã mát mẻ hơn, nhưng mà trên thực tế cũng không mát mẻ hơn mấy, cây cối ở A thành còn chưa biến đổi thành màu vàng.
Ngày đi học đầu tiên, từ sáng sớm, Tần Thư Vân đã kéo bọn nhỏ rời giường, chuẩn bị đi học.
Ở trường, hơn tám giờ đã vào học, cho nên hơn bảy giờ Khương Khương đã phải thức dậy.
Nhưng mà bình thường, mặc dù có nhiều lúc dậy sớm, nhưng mà đa số thời điểm là tỉnh lúc nào thì đi lúc đó.
Cho nên lúc mẹ kêu cô dậy, mẹ gọi lần đầu tiên cô bé ngồi dậy, một lúc sau, lại “ Phịch” xuống lập tức, vừa giống như một con động vật nhỏ mềm mềm không có xương, té ngã xuống giường rồi lại ngủ tiếp, chẳng được bao lâu lại ôm chiếc chăn thơm ngào ngạt ngủ luôn.
Khương Khả thức dậy.
Mang giày xong quay đầu nhìn, em gái lại ôm chăn màu hồng nhạt, cuộn mình thành một cục tròn nhỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng trắng, cả người rất giống một chú mèo con mới sinh.
Trông rất mềm mềm dễ thương, làm cho người khác dao động một phen.
Nhưng mà…
Khương Khả nhíu nhíu mày.
Hôm nay là ngày đến trường, vậy mà con heo nhỏ lười nhác này còn chưa chịu rời giường.
Cô vội vã kêu em gái thức dậy.
“ Em gái, dậy mau.”
Nhưng Khương Khương lại hoàn toàn không có nghe được, cả người ngủ siêu thoải mái, đôi chân nho nhỏ từ trong chăn lộ ra.
Khương Khả liền chạy đến một bên khác, trèo lên, quỳ ở trên giường, sau đó đẩy đẩy vai của em gái.
“ Dậy mau lên !”
Sau đó đẩy đẩy thêm vài cái, Khương Khương mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt to tròn mông lung nhìn chị gái.
“ Em ngủ tiếp thêm một phút nữa thôi.”
Lại nhắm mắt.
Khương Khương ngủ tiếp thêm một phút, khả năng tiếp theo còn nhiều thêm vài cái một phút nữa.
Vì thế Khương Khả lấy luôn chăn của Khương Khương.
Nhưng Khương Khương cũng chưa thức dậy.
Khương Khả ở tại chỗ nhìn cô bé một lúc, sau đó quay đầu đi về phía cửa, thôi, đợi lát nữa để mẹ kêu em ấy.
Tần Thư Vân đi chọn áo quần cho hai đứa nhỏ quay lại, sao đó bảo bối nhỏ Khương Khương còn nằm trên giường ngủ ngon lành. Cô buông quần áo xuống, sau đó vội vàng kéo Khương Khương đứng lên.
“ Bảo bối, dậy thôi nào !”
Khương Khương lại ngủ say, lúc mẹ kêu cô bé, cô bé cũng không muốn đứng lên, mắt cũng không thèm mở.
Sau đó lại làm nũng: “ Mommy, mẹ lại cho con ngủ thêm một phút nữa thôi, chỉ một phút được không ?”
Âm thành mềm mại giòn giòn, nhũn ra, như một bé thỏ nhỏ vậy.
Tần Thư Vân vừa không biết làm sao lại vừa buồn cười.
Ngày hôm qua nghe nói mình được đi nhà trẻ, bảo bối nhỏ cao hứng chạy khắp nơi. Phảng phất như muốn nói với cả thế giới là mình được đi nhà trẻ.
Lúc này, lại không muốn thức dậy.
“ Thật là.” Tần Thư Vân không thể làm gì, lắc đầu. Đi rửa mặt cho Khả Khả trước. Chờ Khả Khả rửa mặt xong đi ra, bé nhỏ vẫn đang ngủ.
Lại không thức dậy nữa thì sẽ muộn mất.
Tần Thư Vân lại vội vàng kêu Khương Khương dậy.
Nhưng bé nhỏ Khương Khương vẫn là không muốn nhúc nhích.
Mẹ đứng ở một bên, nhân tiện nói: “ Bảo bối, con mà còn không thức dậy, chị gái sẽ đi luôn.”
Khương Khương vừa nghe thấy như vậy, lập tức tỉnh giấc, đôi mắt còn nhắm, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, không quá vui vẻ nói: “ Mommy, mẹ nói chị gái chờ con với !”
Sau đó lập tức ngồi dậy.
Nhìn thấy chị gái vẫn còn ở trong phòng, Khương Khương yên tâm, vội vàng nhảy xuống giường, lạch bà lạch bạch chạy về hướng toilet.
“ Mommy, nhanh lên !” Lần này đến phiên cô bé thúc giục người khác.
Cô bé gấp đến mức giống như Phong Hỏa Luân.
Nhưng Tần Thư Vân cho cô đánh răng xong, lại cẩn thận chậm rãi lau mặt cho cô bé, lúc này mới chải đầu thay quần áo cho bé.
Kiểu tóc cùng quần áo hôm nay của hai bạn nhỏ không giống nhau.
Ngày đầu tiên đi học, hai đứa nhỏ lại cùng lớp, hai người cao gầy thấp béo không khắc biệt lắm, chỉ có người quen biết mới nhìn ra, Khả Khả yên tĩnh hơn một chút, Khương Khương hoạt bát hơn một chút.
Hôm nay là lần đầu tiên đi, Tần Thư Vân lo lắng các giáo viên nhận sai hai đứa nhỏ.
Cho nên hôm nay Khương Khương mặc váy nhỏ có hình dưa hấu, còn Khả Khả là váy màu vàng.
Váy trơn kiểu vai trần, phần eo có chút co rút lại, hình thành nếp gấp xinh đẹp. Vạt áo là vải mỏng, lưu loát đẹp đẽ, làm cho hai bé nhỏ nhìn như nhưng cô tiểu thư nhỏ.
Mẹ làm cho chị gái kiểu tóc buộc lên một nửa, một nửa thả xuống với tóc mái thưa. Mà Khương Khương là buộc tóc hai bên.
Chuẩn bị xong balo, thay xong quần áo, ăn xong quần áo, mẹ lái xe đưa hai bảo bối nhỏ đi học.
Bọn họ học trường mầm non Tiểu Thanh Đình, là trường tốt nhất ở A thành.
Có chuồn chuồn nhỏ được vẽ trước tường, rất nhiều màu sắc.
Lúc Khương Khương đến, giáo viên đang chờ các bạn nhỏ ở trước cửa.
Xuống xe, cô liền tò mò đánh giá trường học mới.
Nhìn qua rào chắn màu vàng, có thể nhìn thấy khu vui chơi bên cạnh trường mầm non, trong khu vui chơi hình như có cầu tuột hình xoắn ốc, có đoàn tàu nhỏ trên đường ray, có cả bập bênh nữa.
Ngôi trường này có vẻ rất vui nha.
“ Khương Khương !”
Âm thanh trong trẻo của bé trai nhỏ, cắt đứt suy nghĩ của Khương Khương. Cô vừa quay đầu, thì nhìn thấy Hứa Vọng, cậu đeo balo màu xanh, mặc bộ đồ màu lam, đi tới, khuôn mặt non nớt sạch sẽ trắng mịn, rất giống một bức tranh xinh đẹp.
Cậu đang vui vẻ vẫy tay với cô bé, trên mặt mang theo nét cười.
Tuy rằng có đôi lúc Khương Khương và Hứa Vọng sẽ nháo lên và có mâu thuẫn, nhưng là Khương Khương vẫn cảm thấy Hứa Vọng nhìn rất đẹp mắt, lúc cười lên trên mặt giống như mang theo cả bầu trời sao.
Lúc Hứa Vọng chạy tới, mẹ của cậu ở phía sau bất đắc dĩ nhìn cô.
Cậu giống như một trận gió, chạy đến trước mặt Khương Khương.
Trực tiếp nhận ra Khương Khương.
Cậu đã từng nói, cậu phân biệt được Khương Khương, cho nên Khương Khương rất nghi ngờ, cô và chị gái giống nhau như vậy, vì sao lần nào Hứa Vọng cũng nhận ra cô một cách chính xác.
Cô cũng từng hỏi qua Hứa Vọng, nhưng mà cậu lại cứ cố ý thừa nước đục thả câu.
Cực kỳ kiêu ngạo, bắt cô đoán, không nói cho cô biết.
Đến trước mặt cô xong rồi Hứa Vọng cười hì hì, nói với chị gái: “ Tớ học cùng trường với các cậu, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng lớp đó.”
Khương Khương cũng không biết mình cùng Hứa Vọng không chỉ là học cùng trường, mà còn là bạn cùng lớp, lập tức bắt đầu kinh ngạc.
“ Làm sao cậu lại biết ? Vì sao tớ không biết a ?”
Hứa Vọng: “ Mẹ tớ nói.”
Khương Khương nhìn về phía mẹ mình, nghi hoặc hỏi: “ Mommy, là thật sao ?”
Tần Thư Vân không chú ý đến cái này, lắc đầu: “ Mommy không rõ, đợi lát nữa gặp giáo viên con sẽ biết.”
“ Vậy vì sao dì ấy lại biết nha ?” Khương Khương mù mờ.
Lâm Ưu cười đi tới: “ Bởi vì lúc ghi tên, dì có nhìn qua, thấy được tên của Khương Khương và chị gái con.”
Khương Khương đã hiểu: “ Thì ra là như vậy.”
Lâm Ưu lúc này mặc đồ đi làm, nhìn rất lưu loát thuần thục. Đưa con trai đến trường xong, cô phải đi làm.
Tần Thư Vân nhìn thấy Lâm Ưu như vậy, cũng bắt đầu suy nghĩ, sau này bọn nhỏ đi học rồi, cô không cần phải chăm sóc, phải tìm chút việc gì đó để làm.
Lâm Ưu rất thích đôi chị em này, thậm chí hận không thể đem con trai của mình đổi lấy. Lúc này gặp hai chị em, cô vội vã đi qua rồi khen lấy khen để.
“ Ai nha, hôm nay hai bảo bối nhỏ thật xinh đẹp.”
Được mẹ của Hứa Vọng khen nhứ thế, Khương Khương cười tươi, thanh âm ngọt ngào.
“ Dì Ưu Ưu hôm nay cũng rất xinh đẹp.”
Cái miệng nhỏ nhắn còn ngọt hơn mật, Lâm Ưu cười nắm chặt tay nhỏ của các cô, sau đó đem các cô vào trong nhà trẻ.
“ Đi thôi, các bảo bối, giáo viên đang đợi các con đó.”
Tay của Lâm Ưu ấm áp mềm mại, giọng nói cũng rất ôn nhu.
Khương Khương đi theo cô đến gặp giáo viên.
Cô giáo Ninh biết trong lớp có một cặp song sinh, bởi vậy lần này các cô bé đi theo Lâm Ưu tới, cô liền biết, hai cô gái nhỏ dễ thương xinh xắn này chính là Khương Khương cùng Khương Khả.
Cô đi tới, cười hỏi: “ Đây là bạn học Khương Khương và bạn học Khương Khả sao ?”
Khương Khương lập tức gật đầu: “ Đúng vậy cô giáo, con là Khương Khương, người kia là chị gái, cô đừng nhận sai nha.”
Vốn dĩ Khương Khương còn muốn mặc đồ giống nhưu đúc với chị gái, nhưng mà mẹ nói, ngày đầu tiên gặp mặt thì giáo viên và các bạn nhỏ sẽ không phân biệt được. Cho nên cô chỉ có thể nghe theo mẹ, mặc đồ cùng kiểu với chị gái nhưng khác màu.
Lúc này, bởi vì nhớ kỹ lời nói của mẹ, sợ cô giáo vẫn nhận sai bọn họ, cho nên Khương Khương lại nhắc nhở thêm lần nữa.
Bạn nhỏ có vẻ ngoài khá giống mẹ, lớn lên đáng yêu xinh đẹp, hơn nữa được chăm sóc kỹ càng, cô giáo Ninh yêu đến mức chịu không được.
Sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, thân thể hơi cong xuống, cô giáo Ninh cười nói: “ Bạn nhỏ Khương Khương, chào con. Cô là chủ nhiệm lớp con, cô giáo Ninh.”
Đôi mắt Khương Khương cong cong, ngẩng đầu, học giọng điệu giống cô giáo: “ Chào cô, cô giáo Ninh.”
Bé nhỏ cười một tiếng, trong mắt giống như đều lóe lên ánh sao, rất đẹp.
Cô giáo siêu siêu thích.
Cô lại nhìn về phía chị gái, chị gái lễ phép chào cô: “ Chào cô ạ.”
Yên tĩnh đứng ở một bên.
Cô giáo thầm nghĩ: Xem ra trong hai bạn nhỏ, chị gái điềm tĩnh hơn một ít.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
102 chương
122 chương
10 chương
118 chương
10 chương