Tiểu bảo bối ba tuổi

Chương 31 : Tiểu bảo bối ba tuổi

Chương 30: Thẩm Mân Diêu - Thẩm Tây Triệt Editor: Tiểu Mộc Hinh Mặc dù hình như làm tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của Hứa Vọng, nhưng mà từ trước đến giờ Khương Khương đều chưa từng lo lắng đến cảm nhận của Hứa Vọng, huống hồ, trong tay cô còn que kem có vị mà cô thích ăn, lực chú ý của cô liền bị que kem hấp dẫn. Que kem lành lạnh, ở trong thời tiết nóng như vậy, coi như chỉ là cầm trong tay thôi thì cũng cực kỳ thoải mái. Cầm kem trong tay đưa cho chị gái, Khương Khương đưa que kem của mình cho ba: “ Daddy, giúp con mở ra.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khương Hành đem cần câu gác qua một bên, xé lớp vỏ gói ngoài que kem ra cho con gái, sau đó nhìn thoáng qua hướng mà Hứa Vọng chạy đi, lại liếc mèo nhỏ tham ăn nhà mình một cái, một bên đã bóc xong que kem cho con gái, một bên cười hỏi: “ Hứa Vọng cố ý đưa kem cho con, không muốn đi cảm ơn thằng bé sao ?” Khương Khương vươn ra đầu lưỡi nhỏ giống mèo con, nhẹ nhàng liếm một ngụm kem lạnh ngon lành, vừa hưởng thụ hương vị ngọt ngào, vừa nói: “ Chờ ăn xong kem rồi con đi cảm ơn cậu ấy.” Khương Khương nói xong, trực tiếp ngồi trên cỏ, đôi chân tinh tế ngắn ngủn bắt chéo lên nhau, nhìn hồ nước gợn sống lấp lánh dưới ánh mặt trời. Que kem được cô liếm liếm, tầng chocolate bao quanh bên ngoài bị tan rất nhanh, ở trên miệng cô, chỉ chốc lát sau đã có một vòng màu nâu nhạt. Mà bé nhỏ nghịch ngợm vẫn không hay biết, còn đang ăn ngon lành. Chị gái nhìn thấy Khương Khương ngồi trên bãi cỏ ăn kem, cũng cảm thấy đứng rất mệt, lúc này, đã ngồi ăn cùng với em gái trên bãi cỏ. Tốc độ ăn của cô so với em gái nhanh hơn một chút, que kem trong tay lúc này còn ít hơn của em gái rất nhiều. Rất nhanh cũng đã ăn xong. Ăn xong, Khương Khả đem rác trong tay vứt bỏ, sau đó lại muốn đi toilet rửa tay.  Nhưng cô rất lùn, căn bản không với tới chậu rửa tay. Mới nhíu mày một cái thì đã có một dì nào đó đột nhiên ôm cô dậy, dò hỏi: “ Bạn nhỏ là muốn rửa tay sao ?” Cái dì này có tóc xoăn xinh đẹp, mặc váy màu cà phê, móng tay được đắp hình cánh hoa, khóe mắt trang điểm nhẹ, siêu quyến rũ. Khương Khả bị sắc đẹp của người phụ nữ làm giật mình một chút, vội vàng mở mắt, gật gật đầu nhỏ. Vì thế dì xinh đẹp ôm cô, mở vòi nước ra cho cô rửa tay. Bạn nhỏ xoa xoa bàn tay của chính mình, xoa xoa thật sạch sẽ. Thẩm Mân Diêu càng xem càng thấy đáng yêu, tròng lòng thích đến mức không kháng cự được. Khương Khả rửa xong tay nhỏ, sau đó cúi chào dì tốt bụng. “ Cảm ơn dì.” Tay nhỏ trắng trắng mềm mềm giơ giơ, một lúc sau, bước nhỏ chạy đi, giống như một chú thỏ nhỏ nhảy nhót. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thẩm Mân Diêu cực kỳ thích, đợi lát sau con trai sáu tuổi từ nhà vệ sinh bên cạnh đi ra, cô hứng thú bừng bừng nói với con trai. “ Con trai, mẹ sinh cho con một em gái được không, vừa rồi mẹ thấy một bạn nhỏ cực kỳ xinh đẹp lại đáng yêu, lại ngoan lại còn mềm mềm dễ thương.” Bạn nhỏ Thẩm Tây Triệt lớn lên giống cô đến năm sáu phần, dung mạo giống như một món đồ thủ công được chạm khắc tinh xảo. “ Mẹ, mẹ có xác định được đứa tiếp theo không phải là con trai không ?” Thâm Mân Diêu lập tức bị lời nói của con trai đâm vào lòng. Cô mang thai lần thứ nhất muốn có con gái, kết quả lại là con trai. Sợ lần thứ hai vẫn là con trai nên cô không dám sinh thêm lần nữa. Vừa rồi nhìn thấy cô bé đáng yêu, cô nhất thời bị ma quỷ ám, lúc này bị con trai oanh tạc, tạt thẳng một chậu nước lạnh, cô tỉnh táo lại, vội vàng vẫy tay. Bả vai run lên một chút, nói: “ Thôi, một mình con đã đủ phiền, lại thêm ba của con mà mẹ đã muốn thăng thiên.” Thẩm Tây Triệt: “….” Đây là mẹ ruột. Khương Khương ăn xong que kem trong tay, nói với chị gái. “ Chị gái, chúng ta đi rửa tay đi.” Vừa quay đầu. “ A, chị gái đâu.” Không thấy chị gái, Khương Khương đem que kem còn một ít liếm sạch, sau đó tự mình đi tìm phòng rửa tay. Đi một vòng nhỏ, lúc này mới tìm được toilet. Nhưng mà không nhìn thấy chị gái. Cô gái nhỏ giống như một cơn gió chạy tới, Thẩm Mân Diêu dẫn con trai đi ra bên ngoài, nhìn thấy bạn nhỏ quay lại, rất là kinh ngạc. Đem con trai ra ngoài, liền quay lại, đuổi theo, có chút ôn hòa hỏi Khương Khương: “ Bạn nhỏ, sao con lại quay về rửa tay tiếp vậy ?” Khương Khương nhìn thoáng qua dì xinh đẹp, nghi ngờ một hồi, sau đó nói cho dì ấy biết: “ A di, vừa rồi là chị gái của con a.” Chị gái ? Thẩm Mân Diêu quan sát Khương Khương từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện, bạn nhỏ này với bạn nhỏ lúc nãy quần áo không giống nhau đâu. Chính là hai đứa nhỏ lớn lên rất giống nhau, cho nên cô cũng có chút lẫn lộn. Thẩm Mân Diêu rất chua*. (* Ý là bả ghen tị đó.) So với ăn chanh còn chua hơn. Tiểu bảo bối nhà người ta, đáng yêu thì thôi đi, lại còn là một cặp song sinh, còn cô, ngay cả vận khí sinh con gái còn không có. Cô tràn ngập oán niệm quay đầu nhìn con trai nhà mình một chút. Khương Khương muốn rửa tay, nhưng là cô quá lùn, đi vòng vòng bên cạnh chậu rửa tay một lúc, nhìn thấy dì xinh đẹp còn ở đây, cô vội vã đi qua xin giúp đỡ, ngón tay nhỏ móc móc, có chút xấu hổ. “ Dì ơi, con muốn rửa tay, dì có thể giúp con một chút không ?” Thâm Mân Diêu đương nhiên vui vẻ, cười híp mắt nói: “ Được nha.” Ôm lấy Khương Khương, để cho tay của cô bé duỗi ra vòi rửa tay tự động. Nước ào ào xuống, một lúc sau, bàn tay dính dính đã được rửa sạch. Cảm thấy sạch sẽ, Khương Khương liền nói với Thẩm Mân Diêu: “ Dì ơi, con rửa xong rồi.” Bạn nhỏ vừa thơm lại vừa mềm, Thẩm Mân Diêu hận không thể ôm thêm một lúc, nghe cô bé nói rửa xong, cô lưu luyến không rời đặt cô bé xuống. Bé nhỏ sau khi rửa tay xong, liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói tạm biệt với cô: “ Cảm ơn dì, hẹn gặp lại.” Ai nha, hai chị em thật là đáng yêu. Thẩm Mân Diêu hận không thể đem hai đứa nhỏ bắt về nhà. Lão Lục hôm nay mời nhiều khách đến như vậy, không biết cô bé nhỏ này là của nhà nào. Đợi lát nữa hỏi một chút đi. Thẩm Mân Diêu cũng sung sướng vẫy vẫy tay với cô bé. Khương Khương nhảy nhót rời đi. Thẳng đến lúc Khương Khương rời đi, đôi mắt của Thẩm Mân Diêu vẫn dính vào cô bé như cũ, Thẩm Tây Triệt hết nói nổi: “ Mẹ, nếu không thì mẹ lại sinh thêm lần nữa đi.” Thẩm Mân Diêu lúc này lại thanh tỉnh, vỗi vàng xua tay. “ Thôi, nếu như là con trai thì cũng không thể ném đi được. Vẫn là tiểu cô nương nhà người ta đáng yêu. Đợi lát nữa mẹ đi hỏi đây là bạn nhỏ của nhà ai, rảnh thì qua lại một chút.” Thẩm Tây Triệt: “ ….” Mẹ vui vẻ là được. Sau khi Khương Khương trở về, chị gái cũng đã trở về. Vừa đến bên hồ, cần câu trong tay ba liền động. Ba đem cần câu trong tay nhấc lên, vung một cái, một con cá lớn nặng mấy cân liền bị câu lên, dãy dụa trên thảm cỏ. “ Cá lớn !” Khương Khương kinh ngạc hô to chạy tới. Đứng ở bên cạnh, muốn tới gần. Nhưng mà con cá này nảy lên rất cao, thân dính đầy cỏ, cô sợ cá đánh vào người mình, nên không có tới quá gần. Chỉ vào cá, chỉ huy ba: “ Daddy, ba đem con cá bỏ vào trong thùng, không thì lát nữa nó lại nhảy xuống nước mất.” Nhìn cách nảy của con cá này, Khương Khương thật sự lo lắng nó sẽ thoát khỏi lưỡi câu nhảy xuống nước. Khương Hành ngược lại không nhanh không chậm, dễ dàng bắt lấy con cá. Sau đó liền bỏ nó vào trong thùng nước. Khương Khương lập tức chạy tới, chỉ vào cá lớn trong thùng, trên mặt đắc ý, âm thanh cũng đắc ý. “ Tối hôm nay con sẽ có cá ăn.” Nếu đã ra ngoài một chuyến, Khương Hành chắc chắc sẽ không có khả năng chỉ đơn thuần câu cá. Câu cá ước chừng một tiếng sau, bạn bè liền kêu bọn họ đi lên đánh mạt chược. Một đám người mênh mông đi lên lầu, chốc lát sau liền mở bàn mạt chược. Khương Khương có chút khát, yên tĩnh ở tren sô pha uống nước trái cây, nhìn xem ba và một đám người chơi mạt chược. Về phần chị gái, vừa rồi mới kết giao được một người bạn mới, lúc này đã bị người bạn kia kéo đi chơi. Thẩm Mân Diêu đã biết hai đứa nhỏ là con nhà ai. Lúc đi vào, nhìn thấy Khương Khương ngồi trên sô pha uống đồ uống, đi tới, hỏi cô bé: “ Bạn nhỏ, con tên là gì a ?” Khương Khương nhớ đây là dì xinh đẹp nhiệt tình, uống một ngụm nước quýt mát lạnh xong, nói: “ Con tên là Khương Khương, tên Khương, họ Khương. Chị gái con là Khương Khả, bọn con là sinh cùng một lúc.” Cô mới hỏi một câu, bạn nhỏ liền tiết lộ cho cô không ít thông tin, Thẩm Mân Diêu cảm thấy Khương Khương thật là đáng yêu. Sờ sờ đầu nhỏ đen nhánh của cô bé, nói với cô: “ Dì biết. Nhưng mà, bạn nhỏ, tên của con không thể tùy tiện nói cho người xa lạ biết nha.” Khương Khương lại uống một ngụm nước trái cây, chớp chớp đôi mắt to, nói: “ Nhưng dì không phải là người xa lạ nha, vừa rồi dì ôm con rửa tay.” Thì ra con bé đã chấp nhận cô. Thật là bé con thông minh ! Thẩm Mân Diêu vui vẻ sờ sờ đầu của cô bé. Hỏi: “ Chị gái của con đâu ?” “ Hồ rồi !” Một tiếng cười to vang lên, bên chỗ của ba lập tức ồn ào lên. Khương Khương nghe được âm thanh, có chút hưng phấn theo, trả lời câu hỏi của Thẩm Mân Diêu: “ Chị gái đi chơi rồi.” Rồi sau đó vui vẻ chạy tới, chạy đến bên chân của ba, muốn ba ôm. “ Daddy, Khương Khương muốn xem !” Khương Hành đem con gái ôm lên đùi, Khương Khương vừa uống nước trái cây, vừa tò mò nhìn sang, mắt to rực rỡ. Ném quân bài vào giữa, Thẩm Lạc - một người trẻ tuổi và hướng ngoại, nhìn thấy đôi mắt của bé con Khương gia sáng lên, liền giễu cợt Khương Hành. “ Bé con nhà các cậu còn nhỏ như vậy mà đã có hứng thú với mạt chược, bồi dưỡng một chút, sau này sẽ tung hoành trên bàn mạt chược giống Lâm Tư a!” Lâm Tư đang đợi chia bài, ngồi tựa vào ghế, nghe thấy Thẩm Lạc giễu cợt cô, khóe miệng kéo kéo: “ Như nhau thôi, cậu cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu.” Cô tầm 25-26 tuổi, mặc sườn xám thanh lịch, khuôn mặt tươi đẹp, chưa kết hôn. Là Lâm gia tiểu thư, trong nhà sự nghiệp giàu có, mỗi ngày cô không cần làm gì, liền đi mua sắm, đi tới các loại tiệc tùng giết thời gian. Cơ bản mỗi lần đánh bài, thì Lâm Tư đều có mặt. Nghe vậy, Khương Hành lắc đầu: “ Trẻ con chưa thấy qua mà thôi, tự nhiên sẽ tò mò.” Bài rất nhanh đã được chia xong. Khương Hành ôm Khương Khương trong ngực, bắt đầu lấy bài. Đồ uống của Khương Khương đã uống hơn một nửa, nhìn thấy bài trong tay ba đang cầm đặc biệt rất thú vị, cô liền vươn tay muốn lấy. Khương Hành tùy tiện lấy một cái mạt chược cho cô chơi. Khương Khương cầm trong lòng bàn tay, nhìn hình vẽ trên mạt chược, tò mò hỏi ba. “ Dad, đây là cái gì ?” Đến lượt của mình, Khương Hành cúi đầu liếc một chút, ngón tay thon dài như bạch ngọc lấy ra một quân bài, vừa nói với con gái: “ Là nhị ống.” “ A.” Khương Khương lại cầm qua lăn lộn một chút. Lại nhìn về phía các cô chú. Bọn họ lần lượt ra bài, xem đến rất thú vị nha. Khương Khương cũng nóng lòng muốn thử, cầm mạt chược trong tay, nói với ba: “ Daddy, đợi lát nữa ra cái này có được hay không ?” Khương Hành sờ một quân bài, là tán bài. Nhị ống cũng là tán. Nghe thấy lời nói của con gái, anh cân nhắc một chút, ra cái nào cũng có thể. Nên cũng không có phản đối. “ Được.” Vì thế liền ra nhị ống. “ Ai za, hồ !” ( Tui cũng không biết mạt chược, đoạn này ai muốn hiểu thì lên GG search nha.) Thẩm Lạc ở đối diện nhấc chân lên, chậm rãi ung dung cầm lấy viên kẹo đặt ở bên cạnh, bên môi mang theo một vòng cười đắc ý: “ Tôi sẽ chờ quân bài kia trong tay của con gái cậu.” Khương Hành: “….”