Đến chiều, Lâm Mạn Ninh gọi điện về cho tài xế của nhà mình đến đón cô, trong lúc chờ đợi cô đứng nói chuyện cùng Tiểu Á. Tiểu Á vừa cầm theo gói bánh vừa nói. - "Tiểu Ninh, cậu với người đó thế nào rồi?" Lâm Mạn Ninh lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, nói:"Cũng bình thường thôi, Tiểu Á, sắp tới định sang châu Âu thật sao?" - "Phải, nhưng tớ không muốn đi cùng gia đinh." Tiểu Á buồn bã nói, gia đình cô tình cảm vốn không tốt, thêm việc từ nhỏ đã không còn bố, lần này sang châu Âu là vì mẹ cô muốn cả gia đình có chuyến du lịch để gắn kết mối quan hệ. Tiểu Ninh xoa đầu Tiểu Á:"Gác lại chuyện đó, ba ngày nữa là kì thi học kì, thi cho tốt rồi muốn đi đâu thì đi, nghe rõ chưa?" - "Rõ rồi." Tiểu Á nói. Chiếc xe của Lâm gia đỗ lại trước cổng trường, Lâm Mạn Ninh nói. - "Được rồi, đi vào kí túc xá đi, tớ về đây, tối ngủ ngon nhé!" Vừa nói cô vừa mở cửa xe. Tiểu Á vẫy tay chào tạm biệt, chiếc xe rời đi dừng lại trước cổng Lâm gia. Lâm Mạn Ninh đi vào trong. - "Cha, mẹ, con về rồi ạ." Mẹ Lâm đi xuống, nhìn cô đầy ngạc nhiên:"Hả? Sao con lại về đây? Vừa rồi Tiểu Lam gọi cho ta, ta tường hai đứa đi cùng nhau rồi chứ?" Lâm Mạn Ninh bĩu môi:"Mẹ, đây là cảm xúc vốn có của một người mẹ khi thấy con mình về nhà sau hai ngày sống ngoài đường sao?" - "Tiểu Lam tốt như vậy sẽ không để con sống ngoài đường đâu, mau lên phòng thay quần áo để ăn cơm đi." Lâm Mạn Ninh hỏi:"Mẹ, cha đâu rồi?" - "Ông ấy đi gặp đối tác rồi, chắc đến khuya mới về, đã về rồi mau xuống ăn cơm cùng ta." Lâm Mạn Ninh đi lên phòng, thay quần áo rồi xuống nhà. Ngoài cổng lúc này có tiếng chuông, một người giúp việc đi ra ngoài mở cửa cổng. - "Cháu chào cô ạ." Hắc Bạch Lam đi vào trong nhà, cúi đầu chào mẹ Lâm. Mẹ Lâm thấy anh, hai mắt liền sáng lên, miệng cười không khép lại được:"Tiểu Lam? Sao con đến giờ này? Ăn tối chưa? Nào, nào, ngồi xuống đây ăn tối cùng ta đi." Hắc Bạch Lam gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạn Ninh. Cô véo mạnh lên đùi anh, rảnh rỗi quá sao? - "Tiểu Lam đến đây tìm Tiểu Ninh sao? Hai đứa tình cảm quá nhỉ?" Hắc Bạch lam cười, đang cố chịu đau, anh nói:"Cháu đã chọn đến sớm hơn không ngờ vẫn làm phiền cô dùng cơm." - "Không phiền, không phiền, người đâu? Lấy thêm bát đũa đi, bày thêm đồ ăn nữa." Lâm Mạn Ninh nói:"Mẹ, anh ấy không ăn nhiều đâu, thêm bát đũa là được rồi." - "Nhưng cháu chưa ăn tối, chắc sẽ ăn nhiều lắm." Hắc Bạch Lam vội lên tiếng cho bản thân. Mẹ Lâm cười:"Không sao, con rể tương lai muốn ăn cái gì thì ta sẽ sai người làm, nào ăn đi." Bữa cơm trôi qua một cách êm đềm, ngoài việc đùi anh có thêm mấy vết thâm tím thì còn lại tất cả đều ổn. Mẹ Lâm ngồi nói chuyện miên man không ngừng. "Bình boong..bính boong.." Ngoài cửa lần nữa vang lên tiếng chuông, mẹ Lâm nhìn người giúp việc. - "Mau ra mở cửa đi, chắc là lão gia về rồi đấy." Lúc này Hoắc Thuyến đi vào bên trong, anh ta cúi đầu chào mẹ Lâm. - "Cháu chào cô."  Mẹ Lâm mỉm cười:"Hoắc Thuyến đấy à, ăn tối chưa? Mau ngồi xuống đây ăn cùng chúng ta luôn đi. Hôm nay đông vui quá." - "Đông vui gì chứ?" Lâm Mạn Ninh nói, miệng lẩm bẩm, tay thì gắp một miếng thịt. Hoắc Thuyến nhìn chằm chằm vào Hắc Bạch Lam đnag ngồi bên cạnh Lâm Mạn Ninh, mẹ Lâm liền nói. - "Tiểu Thuyến, thấy thế nào? Đây là con rể tương lai của ta, con thấy nó thế nào?" Hắc Bạch Lam quay ra nhìn Hoắc Thuyến bằng ánh mắt nửa viên đạn, Lâm Mạn Ninh, em cũng đâu có kém cỏi gì, để đàn ông khác tìm đến tận nhà trước mắt anh. Tim của Hoắc Thuyến trùng xuống, mẹ Lâm đã công nhận tên này là con rể luôn rồi sao? Vậy anh là gì? Bao nhiêu năm anh chăm sóc, bảo vệ cho Tiểu Ninh đến cuối cùng không nhận được gì sao? Không thể nào. - "Tiểu Thuyến? Sao vậy? Ngồi xuống ăn cơm cùng chúng ta đi." Mẹ Lâm hỏi lại. Hoắc Thuyến cười gượng:"Cháu ăn rồi, cháu lên nhà đợi mọi người." - "Được." Mẹ Lâm nói. Kết thúc bữa cơm, cả ba người lên phòng khách ngồi cùng Hoắc Thuyến. Mẹ Lâm nói. - "À, phải rồi, quên giới thiệu với con, đây là Hắc bạch Lam, con rể tương lai của ta." Lâm Mạn Ninh nói:"Mẹ, con đã nói con và tên này chỉ là bạn bè bình thường." - "Bình thường cái gì? Tiểu Lam đã nói với ta hai đứa không đơn giản chỉ là bạn bè." - "Cái gì?" - "Cái gì?" Hai tiếng đồng thời vang lên, Lâm Mạn Ninh và Hoắc Thuyến cùng đồng thanh hỏi. Hắc biến thái, chú lại nói năng xằng bậy chuyện gì? Họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà không đơn giản là bạn bè. Hoắc Thuyến đứng dậy:"Cô, cháu có việc xin về trước đây ạ." - "Về sớm vậy sao? Vậy được, hôm khác đến chỗ ta chơi nhé!". Hoắc Thuyến lái xe đến quán bar Ảo cư, Mạn Ninh của anh, cô đến cuối cùng không thuộc về anh, tim anh đau quá! Tình cảm anh giành cho cô đã có từ lúc họ còn nhỏ, anh đợi cô lớn lên để nói cho cô biết anh yêu cô thế nào, nhưng bây giờ... Hắc Bạch Lam đứng dậy nói:"Cô, cháu xin phép lui trước." - "Hả? Về sớm vậy sao? Tiểu Lam, ở chơi thêm một lát nữa." Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Khi nào rảnh cháu sẽ đến." - "Vậy được." Mẹ Lâm tiếc nuối nói. Lâm Mạn Ninh lên phòng, cô mở cửa quần áo ra để lấy đồ đi tắm. "Cạch" "Phù" Tiếng cửa vang lên, rồi một bóng lên lao vào trong phòng cô. - "Hắc biến thái, ai chó chú leo vào đây." Hắc Bạch Lam nhún vai, Lâm Mạn Ninh nghiến răng nhìn anh, thì ra tên này thích leo cửa sổ đến vậy.