Tiết tháo ở đâu?

Chương 32 : Đầu tường xuân ( 32 )

Chương 32: Đầu tường xuân (32) (H nặng) Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   Đại khái là hiệu quả của thuốc trị thương và bổ huyết hoàn của hệ thống thật sự rất tốt, vẫn chưa đến một tháng, Giải Vanh đã khỏe như vâm rồi, ban đầu Hạ Như Yên còn lo lắng nội thương của hắn chưa lành, nhưng Tùy An xem mạch cũng nói vết thương của chủ nhân rất tốt. Hạ Như Yên rất vui mừng bảo nha hoàn thưởng không ít tài sản cho người bên dưới, trong nhất thời từ trên xuống dưới biệt viện đều vui sướng.   "Ta muốn đi ngủ." Hạ Như Yên bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ở mãi trong phòng nàng không đi, bá đạo nằm mất một bên giường của nàng, còn không biết xấu hổ vỗ vỗ vị trí còn trống ra hiệu nàng lên nằm.   "Ừ, ta cũng buồn ngủ, mau đi ngủ thôi." Vạt áo trước ngực Giải Vanh mở rộng, lộ ra cơ ngực khêu gợi, hai mắt híp lại, tóc xõa tung trên vai, lười biếng mê người không nói hết lời.   Vừa nãy khi Hạ Như Yên tắm rửa, hắn đã cố tình ở lại, bị nàng lấy lý do thùng tắm quá nhỏ không chứa được hai người đuổi hắn ra ngoài. Ai ngờ nàng vừa mới tắm xong, người này lại thừa dịp khi đám người hầu đi đổ nước để chuồn vào, lần này muốn đuổi hắn ra sẽ khó khăn rồi, Hạ Như Yên thậm chí có thể từ trong con ngươi của hắn nhìn ra quyết tâm nhất định phải có bằng được.   "Yên Nhi, mau đến đây, ngủ thôi." Người đàn ông vén chăn lên, áo lót lỏng lẻo mặc trên người hắn, giữa háng nhô lên một độ cong nổi bật.   Gương mặt của Hạ Như Yên lại không tự chủ được đỏ lên, tại sao người này lại không giờ phút nào không phát tình như vậy? Nàng đang vắt hết óc tìm cớ đẩy người đàn ông đi, đột nhiên trên eo căng thẳng, tiếp theo đó trời đất quay cuồng.   Giải Vanh nhìn cô gái nhỏ sống chết không muốn đi tới, dứt khoát xuống giường trực tiếp bế ngang nàng lên, ba chân bốn cẳng bế lên giường, đặt Hạ Như Yên lên giường, sau đó nghiêng người nằm lên.   Môi người đàn ông nóng rực mà mạnh mẽ, nuốt hết tất cả những lời oán giận mà Hạ Như Yên còn chưa mở miệng nói ra được vào miệng, hương vị ngọt ngào mềm mại của nàng có nếm đến thế nào cũng không đủ, hai mươi mấy ngày cũng không dễ chịu đựng như vậy. Thời gian Giải Vanh chữa trị vết thương này, Hạ Như Yên chỉ cho hắn ăn hai lần, còn lại đều là lấy tay giải quyết cho hắn, hắn muốn giả vờ đáng thương, lại bị cô gái nhỏ lấy lý do nàng ở bên trên quá tê chân phản bác lại, được rồi, hắn cũng đau lòng Yên Nhi của hắn, chỉ có thể ngượng ngùng yên tĩnh lại.   "Lần này sẽ không để nàng tê chân nữa..." Vừa hôn xong, Giải Vanh thấp giọng thì thầm bên tai thiếu nữ, hơi thở nóng rực phả qua tai nàng, khiến Hạ Như Yên mềm đến mức toàn thân nổi da gà.   "Vết thương của ngươi..." Hạ Như Yên vội vàng nói.   "Tùy An đã nói là khỏe hẳn rồi."   Không còn lý do từ chối, đầu ngón tay linh hoạt của người đàn ông lật mở vạt áo của nàng, da lông mềm mại trắng nõn, hắn cúi đầu cười: "Yên Nhi không mặc yếm này... Vì đang đợi ta sao?"   Hạ Như Yên xấu hổ đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng thổn thức nói: "Không, không phải..."   "Lừa người... Rõ ràng đang đợi ta..."   Người đàn ông cúi đầu bắt lấy một viên ngọc châu trong đó tinh tế nhấm nháp, nụ đào mềm mại thơm ngát dưới môi lưỡi của hắn dần dần nở rộ, lưỡi của hắn quấn chặt lấy đầu vú này lặp đi lặp lại trêu chọc nhiều lần, đôi môi lại ngậm chặt quầng vú mút vào nhấm nháp. Trong nhất thời Hạ Như Yên bị hắn ăn đến mức thân thể mềm nhũn, nhưng lại không tự chủ được nâng cao nửa thân trên đẩy phần đầy đặn vào sâu hơn nữa trong miệng người đàn ông. Trong mắt xẹt qua một nụ cười, Giải Vanh lại càng ra sức liếm, cô gái nhỏ của hắn cũng muốn hắn, sao có thể để cho nàng thất vọng được chứ?   Thay phiên đùa giỡn hai đầu vú đến mức vừa đỏ vừa sưng, không tha mút một ngụm cuối cùng, sau khi nghe thấy tiếng hút không khí, khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, môi lưỡi một đường đi xuống theo da thịt mềm mại, quần áo của thiếu nữ đã bị hắn cởi sạch không còn một mảnh từ lâu, toàn thân trần trụi nằm dưới người hắn mặc hắn giày vò.   Nhẹ nhàng tách hai chân ngọc của nàng ra, hoa huyệt đầy đặn trong trắng có hồng lại hiện lên rõ ràng trước mặt hắn, Giải Vanh cúi đầu, đầu lưỡi linh hoạt chui vào hai cánh hoa, khều chồi non giấu sâu bên trong đó ra để chơi đùa một trận.   Hạ Như Yên chỉ cảm thấy chỗ kia vô cùng tê xốp, từng tia luồng điện hỗn loạn, kích thích cho xuân huyệt của nàng hương thơm tràn trề. Nàng uyển chuyển làm nũng, cầu xin người đàn ông yêu thương nàng nhiều hơn, Giải Vanh bù đắp lời cầu xin của người trong lòng như thế nào? Môi lưỡi hắn cố gắng dùng sức, mút chồi non đã dần dần sưng đỏ này đến mức vang lên tiếng chậc chậc, thiếu nữ rên rỉ giống như khúc nhạc cao vút, đột nhiên lại thấp hẳn xuống, một lớp mật dịch từ trong huyệt phun ra ngoài, bị người đàn ông ăn hết vào miệng.   Ăn sạch chất mật mà hoa huyệt phun ra không thừa một giọt nào, Giải Vanh liếm liếm môi, lại đến gần hôn lên miệng Hạ Như Yên, đẩy mùi vị của nàng sang, mơ hồ không rõ nói: "Yên Nhi nàng nếm thử đi... Rất ngọt..."   Vừa mới trải qua một lần cao trào, Hạ Như Yên toàn thân mềm nhũn, ngoan ngoãn nếm mùi vị của mình, lại bị người đàn ông chèn ép hung dữ hôn một lần. Cuối cùng Giải Vanh cũng không đợi được nữa, vừa hôn vừa đưa dương vật lớn nhắm thẳng vào chân tâm của thiếu nữ, trượt lung tung mấy lần rồi đâm vào bên trong. Mật huyệt này thật sự giống như quả đào da mỏng nhiều nước, vừa mới bị người đàn ông ăn sạch sẽ, lúc này dương vật lớn đâm một cái, lập tức lại chảy ra không ít dâm dịch, thịt trai đầy đặn non mềm bao bọc từng tấc từng tấc dương vật nuốt vào bên trong, thịt mềm tầng lớp trập trùng lập tức nhiệt tình xông ra quấn quýt với nó.   "Yên Nhi... Nàng chặt quá... Sắp bị nàng cắn đứt rồi..." Tiếng thì thầm của người đàn ông từ giữa kẽ răng bật ra, dương vật to lớn chín nông một sâu đâm vào bên trong, Hạ Như Yên bị đâm đến mức rùng mình, không còn chút sức lực nào leo lên thân thể hắn tìm kiếm chỗ dựa.   "Trướng quá..."Trong mắt thiếu nữ tràn đầy nước mắt trong suốt, dục vọng trong ánh mắt dường như muốn quyến rũ cho ham muốn của người đàn ông càng sâu sắc hơn, cuối cùng Giải Vanh không đè nén được, hạ thấp eo xuống, toàn bộ cây cự vật hoàn toàn bị đưa vào bên trong.   "A.. Ừm ôi..." Lông mi run rẩy dữ dội, giọt nước mắt kia lăn xuống, Hạ Như Yên bị đâm đến mức toàn thân run rẩy, cây thô to thẳng tắp kia chèn vào cửa cung của nàng, tê dại bủn rủn đến mức không lời nào có thể hình dung được, nàng cúi đầu thở hổn hển, mang theo tiếng khóc nức nở oán giận người đàn ông: "Tại sao ngươi không nói tiếng nào đã... Sâu quá, ngươi đi ra ngoài một lát đi."   "Được, ta đi ra ngoài một lát."   Sau khi người đàn ông lùi về sau, rút hết cả cây ra ngoài, nhất thời tiểu huyệt lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, Hạ Như Yên cắn môi ánh mắt do dự, không dám nhìn hắn, nàng gập hai chân lại nhẹ nhàng vuốt ve bên eo người đàn ông, ý tứ ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết. Giải Vanh càng muốn trêu chọc nàng thêm nữa, vừa hôn lên cổ nàng vừa nói: "Bây giờ đi ra ngoài có khá hơn chút nào không?"   Cổ của Hạ Như Yên vô cùng nhạy cảm, bị hắn gặm hôn khiến toàn thân mềm nhũn, nàng nức nở muốn hắn tiếp tục đi vào, nhưng ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, trong tiểu huyệt càng ngày càng ngứa ngáy hơn nữa, nước xuân ào ào tràn ra bên ngoài, chỉ trong giây lát, thế mà nàng đã sốt ruột đến mức bật khóc. Giải Vanh vừa thấy cô gái nhỏ khóc, vội vàng đến gần dỗ dành nàng, cũng không dám trêu chọc nàng nữa, hạ thấp eo xuống đẩy cây gậy lớn đi vào trong một lần nữa. Trong nhất thời gió lật sóng dồn, mưa xuyên qua tâm hồn, tiếng khóc của người đẹp không nhưng chưa ngừng lại mà càng ngày càng lớn hơn, pha lẫn với tiếng thở dốc của người đàn ông cùng với tiếng thân thể va chạm, mùi vị trong đó một lời khó nói hết.   Cứ làm như vậy được chốc lát, đợi Hạ Như Yên lại tiểu ra một lần nữa, Giải Vanh lại gập hai đùi ngọc của nàng lên ngực, từ trên cao đi xuống cắm vào, mông eo của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, giống như máy đóng cọc vừa nhanh vừa độc, chất mật bị giã đến mức văng ra tung tóe, nửa thân dưới của hai người nhanh chóng trở nên ẩm ướt.   "A~ Đừng, đừng mà ~ Nhanh quá ~ A..." Hạ Như Yên mắt chứa đầy lệ liều mạng co rút hoa huyệt, muốn chèn cho hung khí khiến người ta sợ hãi này lui ra một chút, những động tác nhỏ này của nàng chẳng những không có chút tác dụng nào, ngược lại khiến người đàn ông càng đỏ mắt hơn nữa.   Cơ bắp căng trướng vì dùng sức, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống thân thể mềm mại của thiếu nữ, nóng bỏng rất nhỏ này thấm vào da thịt trong nháy mắt, cùng với dục vọng đang tăng nhanh trong cơ thể nàng hòa hợp lại với nhau. Hạ Như Yên không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết mình đã tiểu ra bao nhiêu lần, nàng khóc nức nở nghẹn ngào, toàn thân đều run rẩy, hai mép thịt trai mềm đầy đặn bị cắm đến mức ứ máu sưng lên, thấm đầy dâm dịch trong suốt, khoái cảm đã đánh tan toàn bộ lý trí của nàng, nàng chỉ có thể chìm nổi trong cơn thủy triều tình dục này rất lâu không nhìn thấy điểm tận cùng.   Cuối cùng, một tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng thét chói tai dồn dập của thiếu nữ vang lên, trong phòng cuối cùng cũng trở về yên lặng, Giải Vanh chống đỡ chặt chẽ ở miệng đào nguyên, tưới đầy tinh hoa không thừa một giọt nào vào bên trong. Hạ Như Yên bị nóng đến mức run rẩy, giờ phút này nàng không có chút sức lực nào, mềm nhũn nằm trên giường, thái dương hơi ướt, hai mắt đẫm lệ, hai gò má kiều diễm như hoa đào. Người đàn ông nhìn một lát lại động lòng, nghiêng người mút nhẹ hôn khẽ, Hạ Như Yên bị hắn trêu chọc đến mức không thở được, gắt lên: "Đứng dậy đi, nặng chết được..."    Nàng chưa nói hết câu đã bị người đàn ông lật một nhát ôm lên người, nàng kêu khẽ một tiếng, vội vàng ôm chặt hắn đề phòng mình bị ngã xuống đất. Giải Vanh sợ nàng cảm lạnh, kéo chăn sang đắp kín, cô gái nhỏ nũng nịu mềm mại nằm sấp trên lồng ngực hắn, khiến người yêu thương không nói hết lời, hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, trong lời nói tràn đầy yêu thương: "Yên Nhi, ta rất vui."   Hạ Như Yên hơi ngượng ngùng, lại có chút ngọt ngào, hừ nhẹ nói: "Chiếm hết tiện nghi đương nhiên vui vẻ rồi."   Người đàn ông nghe vậy cười đến mức lồng ngực rung lên, lại ôm nàng thật chặt nói: "Chiếm tiện nghi của nàng cả đời có được không?"   Hạ Như Yên im lặng nằm sấp, không nói một lời, trái tim của Giải Vanh trong nháy mắt treo hẳn lên cổ họng, hắn biết có lẽ bây giờ mà nói đến chuyện này còn quá sớm, nhưng vừa nãy không hiểu tại sao lại hỏi ra miệng.   Nghe thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh giống như đang nổi trống của Giải Vanh, Hạ Như Yên im lặng thở dài, khẽ ừ một tiếng.   Người đàn ông không nghe rõ, ngẩn ra một lúc lâu, mang theo run rẩy hỏi: "Yên Nhi, vừa nãy nàng có đồng ý hay không?"   Hạ Như Yên không để ý đến hắn, mà chỉ vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ theo đường ngực của hắn, thân hình cao lớn của Giải Vanh chấn động, vừa xoay người đã đè nàng xuống dưới người mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: "Đừng nghĩ đến chuyện dời lực chú ý của ta, Yên Nhi, vừa nãy nàng có đồng ý hay không hả?"   Ánh mắt Hạ Như Yên nhìn đi lung tung, cũng không nhìn hắn, người đàn ông chỉ cho rằng nàng đang xấu hổ, hung hăng đẩy phân thân vẫn luôn chôn trong hoa huyệt về phía trước, cô gái nhỏ nhất thời ôi chao một tiếng, sau đó hai tay hai chân đập loạn muốn giãy ra, loại chuyện này đương nhiên càng cử động càng nguy hiểm, Giải Vanh nhanh chóng bị nàng khơi lên một ngọn lửa nóng, ngăn chặn Hạ Như Yên bắt đầu ôm ấp vuốt ve.   "Nói mau, có đồng ý hay không hả?" Người đàn ông hung hăng chọc về phía trước.   "Ừm a~"   "Có đồng ý không?" Gậy thịt lại chậm rãi rút ra bên ngoài.   "Ô ừm... Ngươi, ngươi mau đi vào đi..."   "Có đồng ý hay không?" Quy đầu đẩy nhẹ vào miệng huyệt.   "Đồng ý đồng ý! Ngươi nhanh lên một chút... A..."   Thương dài vào động, công thành chiếm đất, trong giọng nói của người đàn ông mang theo bá đạo và vui mừng như điên:   "Đã đồng ý rồi thì không cho nuốt lời, đời này đừng nghĩ đến chuyện ta buông tha cho nàng."