Tiết tháo ở đâu?

Chương 24 : Đầu tường xuân ( 24 )

Chương 24: Đầu tường xuân (24) Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   “Người người người người mới! Giải Phương Thành đến!” Bất ngờ giọng nói hoảng sợ của hệ thống vang lên.   Mà giờ phút này, Hạ Như Yên đã sợ tới mức không rảnh để trả lời lại hệ thống, trong đầu nàng giờ chỉ quanh quẩn có hai chữ: Xong rồi.   Giải Phương Thành giận dữ nhìn Giải Vanh, bước từng bước một đến chỗ hắn, sau đó hung hăng tát một cái lên mặt hắn: “Súc sinh!”   Giải Vanh bị tát đến nghiêng mặt sang bên một, một tia máu chậm rãi tràn ra từ khóe miệng. Giải Phương Thành đánh xong vẫn chưa hết giận, lại lấy một chân đá lên bụng hắn: “Tại sao ta lại dạy ra một tên nghiệt tử như ngươi!?”   Mà cước này đá không hề nhẹ, Giải Vanh quỳ một gối trên mặt đất, chậm chập duỗi tay ra lau đi vết máu trên khóe miệng, gằn từng chữ từng chữ một nói: “Tất cả đều là nhi tử sai, là nhi tức áp bức bức mẫu thân, hơn nữa còn vũ nhục nàng. Phụ thân tức giận thì mời người cứ việc trút lên người nhi tử.”   “Ngươi vẫn còn mặt mũi nói được à!”   Giải Phương Thành tức giận đến mức không thể kiềm chế được, lại đá thêm hai cước nữa. Sau đó lớn tiếng kêu gã sai vặt chuẩn bị gia pháp. Vốn dĩ Hạ Như Yên còn cảm thấy vui sướng khi người gặp họa khi thấy Giải Vanh bị đánh, nhưng nghe thấy gia pháp thì lập tức hoảng hốt mà đứng lên. Giải Phương Thành có thể xuống tay với nhi tử của mình như thế này, vậy sau đó sẽ trừng trị nàng như thế nào?   Giải Phương Thành hung hăng thở hắt ra, rồi lại quay đầu nhìn về phái Hạ Như Yên, thấy nàng co rúm lại thì đáy mắt hiện lên sự áy náy nồng đậm. Ông hạ thấp giọng nói với Hạ Như Yên: “Phu nhân, là nhà chúng ta thật có lỗi với nàng. Nàng đi cùng đi, ta muốn nàng tận mắt nhìn thấy ta thực hiện gia pháp với tên nghiệp chướng này.”   Hạ Như Yên: “...” Chuyện này, chuyện này không cần nàng đi đâu…   Tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện nhưng Hạ Như Yên vẫn đi theo Giải Phương Thành đến từ đường. Đêm hôm khuya khoắt ở trong từ đường thật âm u, nàng sờ sờ cánh tay của mình, cảm giác hơi hoảng sợ.   Giải Vanh để trần nửa người trên quỳ gối trước bài vị tổ tiên. Giải Phương Thành cầm cành mận gai hung hăng quất xuống sống lưng của hắn. Mỗi một lần cành mận gai rơi xuống, thì trên lưng hắn lập tức xuất hiện một vệt máu đỏ tươi. Mặc dù như vậy nhưng Giải Vanh không rên lấy một tiếng, ánh mắt u ám, thân thể quỳ thẳng tắp, dường như không hề cảm nhận được chút đau đớn nào.   Tâm trạng của Hạ Như Yên rất phức tạp, vừa cảm thấy hả giận, lại vừa cảm thấy hơi sợ hãi. Hơn nữa còn có chút mờ mịt, nàng không biết sau khi Giải Phương Thành biết được chuyện này thì con đường về sau của nàng sẽ như thế nào. Thoạt nhìn thì thấy Giải Phương Thành không trách tội nàng, nhưng đối mặt với một thê tử tái giá thông dâm với nhi tử của mình, chỉ sợ không có một nam nhân nào có thể dùng sự ôn hòa để đối đãi hết?   Ước chừng Giải Phương Thành đánh tầm ba mươi roi, lúc này phần lưng của Giải Vanh đã là da tróc thịt bong máu tươi đầm đìa, tình trạng vô cùng thê thảm. Hạ Như Yên hơi không đành lòng đưa mắt nhìn sang một bên. Giải Phương Thành thở hồng hộc rồi vứt bỏ cành mận gai, chỉ thẳng vào Giải Vanh mà tức giận mắng: “Nghiệt tử, ngươi tự kiểm điểm thật tốt cho ta!” Sau đó kéo theo Hạ Như Yên trở về chính phòng.   “Phu nhân, là Giải gia chúng ta có lỗi với nàng.” Ánh mắt của Giải Phương Thành đau đớn kịch liệt. Mặc dù Hạ Như Yên chỉ là thế thân để ông nhớ đến biểu muội của mình, những cũng là nữ tử đàng hoàng. Thế mà đến nhà ông lại gặp phải chuyện kinh khủng như này, nếu là người có tính tình hơi mềm yếu chút thì chỉ sợ đã dùng một dải lụa trắng chấm dứt tính mạng từ lâu.   Thật ra Hạ Như Yên cũng hơi chột dạ, ngập ngừng không biết nên nói cái gì cho đúng. Giải Phương Thành nhìn dáng vẻ này của nàng thì thở một hơi thật dài rồi nói: “Là nhà chúng ta thiếu nợ nàng, cũng không biết phải trả như thế nào. Nàng cứ suy nghĩ thật kỹ về dự định sau này rồi nói với ta, ta sẽ cố gắng làm theo lời nàng.”   Hạ Như Yên gật gật đầu, rũ mắt xuống không nhìn Giải Phương Thành nữa. Giải Phương Thành cho rằng nàng có oán hận đối với mình thì lại thở dài một tiếng: “Nàng yên tâm, miệng của những người bên cạnh ta đều rất kín, ta tuyệt đối không cho phép bọn họ để lộ chuyện này ra ngoài.”   Nói xong Giải Phương Thành vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy tiếp tục: “Hôm nay ta sang thư phòng ngủ, nàng ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, nếu có ý gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta.”   Hạ Như Yên đưa Giải Phương Thành đi ra ngoài, lúc này mới thấy Xuân Mai và Hạ Hà nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.   “Không có việc gì, các ngươi đi ngủ đi, không cần lo lắng đâu.” Hạ Như Yên trấn an các nàng bằng mấy câu rồi cũng tắt đèn lên giường.   “Người mới, Giải Phương Thành rất hiểu phải trái, không hề giận chó đánh mèo với ngài.” Hệ thống không kịp chờ đợi mà trò chuyện với Hạ Như Yên.   “Ồ, nhưng chắc hẳn trong lòng vẫn có khúc mắt đấy, nếu không thì làm gì phải đi thư phòng. Nhưng mà cũng tốt, như vậy ta cũng được yên tĩnh.” Hạ Như Yên nằm ở trên giường, đôi mắt mở lớn lên: “Hệ thống, ngươi nói xem sau này ta phải làm sao bây giờ?”   “Chắc chắn Giải Phương Thành sẽ giữ kín chuyện này. Dù sao loại chuyện này thật sự khiến cho phủ Quốc công bọn họ bị tổn hại danh dự rất lớn. Giải Phương Thành không muốn giữ kín cũng không được, hay là ngài để ông ta tìm một thiên viện cho ngài ở, ngài ở đó qua ba năm là được rồi không phải sao?”   “Được… Cũng là một cách tốt, tuy nhiên… Ta không muốn tiếp tục ngây ngốc ở trong phủ Quốc công…” Hạ Như Yên lẩm bẩm nói, sống ở trong phủ này làm cho nàng cảm thấy cực kỳ áp lực. Có khúc mắc với Giải Phương Thành đã đành, còn có mối quan hệ một lời khó nói hết với Giải Vanh. Nàng muốn đến một chỗ không có bọn họ, tự do tự tại sống nốt ba năm này.   Trong căn phòng mờ mờ tối, Giải Vanh nằm yên trên giường, giờ phút này lưng của hắn đã được băng bó kỹ càng. Nhưng người lại cứ sốt cao không giảm, miệng không ngừng nói mê sảng, một chốc là “Yên Nhi, thật xin lỗi…” Một chốc lại là “Yên Nhi, đừng hận ta…” Khiến cho gã sai vặt Hồ Dung hầu hạ hắn gấp đến mức xoay vòng vòng, may mắn thay ám vệ của Giải Vanh có y thuật rất cao siêu. Sau khi xử lý ổn thỏa miệng vết thương cho hắn, thì lại viết một phương thuốc rồi kêu người hầu hạ bên dưới đi sắc thuốc. Mà từ đầu đến cuối Giải Phương Thành cũng không đến liếc mắt nhìn con mình lấy một lần.   “Lão gia cũng quá nhẫn tâm rồi, làm sao có thể ra tay nặng như vậy được?” Vẻ mặt Hồ Dung như đưa đám nói, hắn ta cũng biết được loáng thoáng một ít về chuyện của Giải Vanh và Hạ Như Yên. Nhưng ở trong mắt hắn ta mà nói thì đều là do Hạ Như Yên không biết kiềm chế, chủ tử của mình chỉ là trong chốc lát tuổi trẻ khí thịnh hơi xúc động mà thôi. Cho dù muốn trừng phạt thì cũng phải trừng phạt Hạ Như Yên mới đúng, tại sao tất cả đều đổ lên trên người chủ tử nhà mình.   “Chuyện của chủ tử, ngươi ít lắm miệng thì hơn.” Một ám vệ đang giúp Giải Vanh hạ nhiệt độ lạnh lùng nhìn sang, Hồ Dung ngượng ngùng mà ngừng lại không nói nữa.   Lúc này Giải Vanh đang mê man, một lúc thì mơ thấy lần đầu hắn và Như Yên gặp nhau, một lúc lại mơ thấy đêm mình hồi phủ không phân trắng đen mà trách tội nàng, một lúc lại mơ thấy dáng vẻ Như Yên quyến rũ xinh đep ở dưới người mình, một lúc lại mơ thấy nàng nói “Giải Vanh, ta hận ngươi”. Giọng nói, dáng điệu, từng nụ cười như tuyết rơi của Như yên đang bay tán loạn trong đầu hắn. Nhưng hắn muốn bắt lấy một cái cũng không được, cuối cùng chỉ có hai bàn tay trống không, chỉ còn lại sự khủng hoảng vô hạn.   Hồ Dung thấy dáng vẻ hôn mê bất tỉnh này của chủ tử thì trong lòng càng hận Hạ Như Yên hơn. Chỉ là ngoài miệng không dám nói ra, âm thầm cầu nguyện sau đó lão gia có thể hưa nữ nhân kia là tốt nhất.   ————————————————————————————————————   Suy nghĩ của những người như Hồ Dung không bình thường à?   Hình như có hơn trăm trân châu rồi, chờ bình luận cũng hơn một trăm thì sẽ thêm một chương! Cảm ơn mọi người đã kiên trì ủng hộ, moah moah!