Tiết tháo ở đâu?
Chương 2 : Đầu tường xuân ( 2 )
Chương 2 : Đầu tường xuân (2).
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên chăm chú quan sát gương mặt này trước bàn trang điểm. Khuôn mặt trứng ngỗng hơi nhọn, da như mỡ đông, lông mày như lá liễu, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, khóe mắt hơi vểnh lên, bên trái điểm xuyến bằng một nốt ruồi nhỏ, tóc đen nhánh, là một tiểu cô nương rất xinh đẹp. Bộ ngực của cơ thể này dậy thì rất tốt, một đôi ngực căng đầy, vòng eo thon mà một tay cũng có thể ôm hết được đai lưng bó sát vào, mông tròn bị khóa trong làn váy, khi bước đi lại khiến người rung động, nàng mới mười sáu tuổi mà đã mang nét quyến rũ kì lạ.
“Nguyên chủ rất xinh đẹp đó, nhưng thoạt trông có vẻ không biết an phận.” Hạ Như Yên ngẩng tới ngẩng đi lui rồi tán thưởng người đẹp.
“Nói chung thì tiêu chuẩn của nữ phụ phản diện chính là vậy.” Hệ thống nghiêm túc bàn chuyện với nàng.
Quen thuộc với vẻ ngoài của cơ thể này, Hạ Như Yên mới bắt đầu cân nhắc xem tiếp theo mình nên hành động như thế nào.
“Hệ thống, bây giờ tôi đang ở giai đoạn nào của cốt truyện vậy?”
“Người mới, theo cốt truyện thì hôm nay là ngày mà nguyên chủ biết được mình bị Hạ Trí Viễn hứa hôn cho Trấn quốc công.”
Hạ Như Yên hết hồn hết vía, lúc mình tới thật đúng là hiểm, nếu chậm một bước nữa thì thứ đợi nàng chính là lửa giận và lệnh cấm túc của Hạ Trí Viễn.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…”
Hạ Như Yên mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe nha hoàn bẩm báo ngoài cửa: “Tiểu thư, lão gia mời người đi đến thư phòng một chuyến.”
“Ta biết, ngươi đến nói một tiếng với phụ thân là sau đó ta sẽ đến ngay.” Được rồi, Hạ Như Yên âm thầm lên tinh thần, có thể nói mình gần như hoàn toàn chẳng biết gì về thế giới này, lát nữa nhất định phải cẩn thận, không được để lộ sự thật.
Đến khi tới thư phòng, quả nhiên nàng nghe thấy tin Hạ Trí Viễn đã hứa hôn nàng với Trấn quốc công. Khuôn mặt Hạ Như Yên tỏ ra vẻ bất ngờ, ngay sau đó lại tỏ vẻ vui sướng rồi cúi đầu ngượng ngùng nói: “Nữ nhi, nữ nhi đều nghe phụ thân…”
Hạ Trí Viễn thấy con gái lớn lần này không cãi lời nên trong lòng ông ta rất thoải mái. Sau này nàng đã trở thành quốc công phu nhân, nói thế nào thì mình cũng nên đối xử tốt với nàng một chút, thế nên ông ta bèn ôn hoà nói: “Con hiểu chuyện là được rồi, phụ thân sẽ không hại con, Trấn quốc công này có thân thể khỏe mạnh cộng thêm khuôn mặt tuấn lãng. Quốc công phủ không có trưởng bối, không nhiều người lớn, con vừa qua là thành đương gia chủ mẫu, trên đầu lại không có ai gây áp lực với con, chẳng phải là thoải mái sao?”
Hạ Như Yên cúi đầu xoắn vạt áo, giọng nói mang theo sự vui mừng, “Nữ nhi cảm tạ phụ thân.” Sau đó nàng lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Có thể cho nữ nhi thêm một chút của hồi môn không, không thể để con mất mặt vào hôm xuất giá được.”
Hạ Trí Viễn bị cứng họng câu này, đến một lúc sau vẫn nói không nên lời, khóe miệng giật giật vài cái rồi ông ta mới nói: “Phụ thân đều có kế hoạch cho việc này, sẽ không để con chịu thiệt đâu, mấy ngày nay con cứ thêu hỷ phục cho tốt đi, không cần nhọc lòng mấy chuyện đó.”
Hạ Như Yên vừa nghe là phải thêu hỷ phục thì lập tức đau khổ nói: “Phụ thân, kĩ thuật thêu của con không phải người không biết, nếu lúc đó thêu ra xiêm y mà con lại mặc để xuất giá thì chẳng phải là vứt hết mặt mũi phủ chúng ta sao?”
Hạ Trí Viễn vừa nghe cũng thấy vậy, tay chân của con bé này không khéo léo, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, tiểu thư khuê các biết làm thì nàng lại chẳng biết cái gì, chỉ biết cả ngày đua đòi hiếu thắng nên ông ta tức giận nói: “Vậy thì để tú nương thêu, cuối cùng thì con hạ thêm mấy kim, tóm lại là đã được rồi chứ?”
Lúc này mặt mũi Hạ Như Yên mới vui vẻ, sau đó lại lấy lí do vì mình phải xuất giá nên cần phải chăm sóc bản thân thật tốt, xin ngân phiếu hai trăm lượng của Hạ Trí Viễn, nhìn người cha cặn bã bị nàng làm phiền đến không chịu nổi thật là sảng khoái. Tuy nguyên chủ chẳng ra gì, nhưng chuyện này cũng liên quan đến sự giáo dục của gia đình nàng. Thê tử đã chết mà mình còn không chịu dạy dỗ hài tử lại còn đối xử bất công, nguyên chủ không ra oai mới là lạ!
“Được rồi, phụ thân còn có việc, con về đi, mấy ngày này không được tùy tiện ra đường, ở nhà cứ chuẩn bị xuất giá cho tốt.” Hạ Trí Viễn vẫy tay để nàng đi.
Khuôn mặt Hạ Như Yên hiện lên vẻ suy sụp, tại sao vẫn bị đối xử như bị cấm túc vậy? Nếu mình không ra khỏi nhà thì biết nghĩ cách nào để giải quyết việc hôn nhân này?
Sau khi cướp ngân phiếu từ người cha cặn bã kia, Hạ Như Yên rầu rĩ quay về tiểu viện của mình, nhưng vừa mới đến hoa viên thì nàng đã thấy một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi đi đến. Vẻ ngoài của nàng yêu kiều đáng mến, có vài nét giống như nguyên chủ nhưng có vẻ hồn nhiên đơn thuần hơn nhiều.
Nhưng mà lời nói của nàng lại không hồn nhiên: “Khụ, đây không phải tỷ tỷ tốt sắp phải làm quốc công phu nhân của ta sao? Thật chúc mừng nhé.”
Hạ Như Yên dừng bước chân rồi hất đầu nhìn ả: “Hừ, tin tức nhạy bén đấy.”
Chẳng trách được Hạ Như Yên dùng loại thái độ này với nàng ta, vì người đến là kẻ địch trước khi nguyên chủ xuất giá, Hạ Như Cẩm. Nàng ta là con gái của La thị, từ nhỏ đã lớn lên trong sự nuông chiều, bản thân nguyên chủ không có mẹ mà cha cũng không yêu quý, khỏi nói nàng có bao nhiêu ghen ghét. Mà Hạ Như Cẩm lại vì từ nhỏ đã thấy trưởng tỷ nói năng vô lễ với mẫu thân mình nên cũng ghét nàng, hai người như nước với lửa, ngày nào chạm mặt là sẽ gây ra xung đột. Đôi khi La thị sẽ vì mặt mũi mà quát lớn con gái mình, khiến nguyên chủ càng đắc ý, sau đó càng tỏ ra xấc xược trước mặt Hạ Như Cẩm. Nhiều khi nàng quá đáng thì Hạ Như Cẩm sẽ bẩm báo với Hạ Trí Viễn và nguyên chủ sẽ bị Hạ Trí Viễn trách phạt. Chuyện như vậy cứ nối tiếp mãi không ngừng, Hạ Trí Viễn cũng ngày càng không ưa nổi con gái lớn này. Nguyên chủ đổ tất cả mọi thứ lên đầu Hạ Như Cẩm rồi cáo trạng, phiền phức tìm đến chỗ nàng lại càng nặng thêm. Lặp lại như vậy không dứt, nên nguyên chủ trải qua cuộc sống khuê các cào cấu không ngừng với Hạ Như Cẩm.
Trong mắt Hạ Như Yên, đây chẳng qua chỉ là tiểu nữ hài bị nuông chiều đến kiêu căng. Ngay từ đầu nàng ta nhắm vào nguyên chủ chỉ là lòng bất bình thay cho mẫu thân, ngược lại không phải lựa chọn sai lầm gì nên thật ra Hạ Như Yên cũng không gây chuyện với nàng ta, nhưng nàng cũng không thể đột nhiên đổi tính khiến người ta nghi ngờ, nên bèn trả lời một câu vô thưởng vô phạt định bỏ qua.
Hạ Như Cẩm thấy sắc mặt của Hạ Như Yên không dễ nhìn nên đắc ý, nàng ta che miệng cười nói: “Sau này tỷ tỷ không nên nói phụ thân không thương tỷ. Khi tỷ gả đến đó, chẳng phải có thêm phụ thân yêu thương tỷ hàng ngày sao?”
Hạ Như Yên định thu lại ý nghĩ vừa nãy của mình, miệng của nha đầu này thật đê tiện, chiếm hết sự yêu thương của người cha cặn bã kia mà còn nói được lời chọc vào nỗi đau của người khác, khó trách nguyên chủ xem ả ta như kẻ thù.
Hạ Như Yên tỏ vẻ thẹn thùng: “Đáng ghét, nha đầu chết tiệt này, biết rõ tỷ tỷ thích tuổi lớn mà còn giễu cợt người ta, hừ, không chơi với muội, tỷ tỷ phải về phòng thêu hỷ phục.”
Nói rồi nàng còn đấm vào bộ ngực nhìn như nhẹ mà thật ra rất nặng nề của Hạ Như Cẩm rồi giẫm chân chạy như bay. Hạ Như Cẩm bị nàng đánh khiến thiếu chút nữa đã không kìm được vẻ mặt vặn vẹo. Đây đúng lúc dậy thì của ả, vốn bộ ngực đã sưng đau mà bị nàng đấm vậy, đau đến mức ả ta trào cả nước mắt.
Nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình đứng nhe răng trợn mắt tại chỗ, bèn sốt ruột hỏi thăm có chuyện gì không, Hạ Như Cẩm ngừng trong chốc lát rồi mới nghiến răng nói: “Không có gì, chúng ta đi, lúc này không đôi co với thứ không biết xấu hổ.”
Hạ Như Yên quay về phòng, nhốt nha hoàn ở ngoài cửa rồi mắng chửi Hạ Trí Viễn và Hạ Như Cẩm với hệ thống một trận, sau đó bèn bắt đầu sầu lo rằng mình phải làm sao để thoát khỏi số phận gả cho lão già goá vợ Giải Phương Thành. Nhưng nàng lại chưa giải khóa cốt truyện, chẳng biết cái gì về thế giới này cả, ngay cả cơm chiều mà nàng cũng không nghĩ ra thực đơn.
Không thể không nói, La thị đối xử với nguyên chủ vẫn khá được, đồ ăn vô cùng phong phú, Hạ Như Yên ăn đến căng tròn bụng nhỏ, nàng đỡ bụng rồi nghiêng qua giường mỹ nhân, thấy hai nha hoàn Xuân Mai, Hạ Hà bên cạnh bận rộn khắp nơi, nàng cũng không biết các nàng đang vội làm gì, chán chết nên nàng mở miệng: “Hai người các ngươi nói chút chuyện thú vị gần đây để ta nghe một chút.”
Xuân Mai và Hạ Hà liếc nhìn nhau, chần chờ một lát rồi Hạ Hà tiến lên một bước, nói: “Bẩm tiểu thư, gần đây có chuyện này, không biết có tính là thú vị hay không. Ở Thành Đông có thôn trang suối nước nóng của một nhà phú hộ đào ra mấy rương vàng trong hai tháng nhưng khi ấy lại để nhị phòng nhà hắn trộm lấy. Gần đây chuyện mới bị lộ, xé ra rất lớn, còn lên cả công đường…”
Hạ Như Yên nghe thấy hơi thiếu hứng thú, nhưng bởi vì đã lâu không đi suối nước nóng nên nàng ngáp rồi thuận miệng hỏi: “Nhà chúng ta có thôn trang suối nước nóng không?”
“Có chứ, tiểu thư quên rồi sao? Năm người mười tuổi đã đi thăm, kết quả lại đánh nhau với nhị tiểu thư bên kia, nhị tiểu thư tức giận rồi lại chạy ra thôn trang, người trong phủ tìm đến tối thì mới tìm được nàng, báo hại người bị lão gia giận dữ trách phạt một trận, sau khi người quay về thì nói không đi thôn trang kia nữa…” Hạ Hà vừa nói xong thì mới phản ứng được rồi nhanh chóng che miệng lại, tại sao không nói cái hay, lại nói cái dở, hôm nay tiểu thư còn bị nhị tiểu thư chọc vài câu, bây giờ lại nhắc chuyện cũ, mình thật đãng trí.
“À, như vậy hả… Ta quên mất rồi…”
Hạ Như Yên híp mắt nhìn hoa văn cổ tay áo, như lơ đãng nhớ lại thôn trang ở chỗ nào. Hạ Hà cho rằng tiểu thư thật sự quên rồi, nên nói hết những thứ mình biết. Hóa ra thôn trang kia ở ngoại ô, nếu ngồi xe ngựa thì không đến nửa canh giờ, Hạ Như Yên như đang nghĩ điều gì, mình ở cũng rảnh rỗi, nếu vậy thì thử cách để người cha cặn bã kia cho nàng đi tắm suối nước nóng? Tốt xấu gì cũng là nhà mình, làm sao ông ta không đồng ý được, đến khi ra khỏi phủ thì nhìn xem có cơ hội trốn thoát nào hay không. Nghĩ là làm, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống rồi chạy về phía chính phòng, không quan tâm Xuân Mai và Hạ Hà đang gọi nàng từ phía sau, nhanh như chớp đến chủ viện.
Lúc này Hạ Trí Viễn mới ăn cơm xong, đang đùa ghẹo với La thị. Vừa nghe con gái lớn đến, vẻ mặt bèn tối tăm xuống: “Đã trễ thế này, nàng tới làm gì?”
La thị dịu dàng nói: “Có lẽ do mới vừa biết chuyện hôn sự nên lòng dạ không yên, muốn thân thiết hơn với lão gia.”
“Hừ, có gì mà không yên, hồi chiều đã dám đề cập chuyện của hồi môn với ta, không học được chút dịu dàng lương thiện, thấu hiểu lòng người của nàng, biết rồi còn nói khiến ta bí bách.”
La thị lại khuyên vài câu thì ông ta mới để nha hoàn gọi Hạ Như Yên vào.
“Phụ thân! Nữ nhi có một chuyện cầu xin ngài!”
Hạ Như Yên vừa vào đã mở miệng kêu ầm lên, Hạ Trí Viễn nghe thấy thì cũng nhíu mày.
“Chuyện gì? Không phải hồi chiều đã cho con hai trăm lượng sao?”
“Ui chao, sao phụ thân toàn nghĩ đến tiền thế?”
Ngụm trà của Hạ Trí Viễn thiếu chút nữa đã sặc, người đòi tiền ông ta chính là nàng, người đề cập của hồi môn với ông ta cũng là nàng, sao bây giờ lại thành ông ta toàn nghĩ đến tiền?
“Vậy con còn có thể có chuyện gì à?” Hạ Trí Viễn tức giận nói, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc nhìn nàng một chút.
“Người nhìn nữ nhi đi, khuôn mặt của nữ nhi trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn! Người thấy không?”
Hạ Như Yên bước lên giơ mặt cho Hạ Trí Viễn xem, khiến Hạ Trí Viễn tức giận đến mức đập mạnh vào bàn: “Lộn xộn! Con nhìn con lớn bao nhiêu rồi mà còn không quy củ như thế hả! Giống cái gì hả!”
Hạ Như Yên bĩu môi, tiếp tục nói mình: “Dù sao thì gần đây khuôn mặt của nữ nhi rất không tốt, tháng sau là phải xuất giá mà lúc đó xấu xí thì gặp người khác sao được?”
Sao Hạ Trí Viễn có thể hiểu mấy chuyện đó, nên ông ta mất kiên nhẫn nói: “Vậy rốt cuộc con muốn thế nào?”
Lúc này La thị xen vào nói: “Da mặt của Yên nhi có thể thoa chút thuốc dán, lát nữa ta sai Hồ ma ma đưa một chút qua cho con.”
Ngược lại Hạ Như Yên lại không từ chối, gật đầu đáp, “Được, người đừng quên đó.” Sau đó nàng lại quay đầu nói về Hạ Trí Viễn, “Nữ nhi nhớ chẳng phải nhà ta có thôn trang suối nước nóng sao? Nước ở đó rất tốt với da thịt và thân thể, nữ nhi muốn tĩnh dưỡng thật tốt ở đó đến khi xuất giá, có thể trang điểm bản thân cho xinh đẹp.”
Nói rồi nàng lại thẹn thùng cúi đầu: “Rốt cuộc thì sau này nữ nhi chính là quốc công phu nhân, không trang điểm bản thân cho đẹp một chút thì khác gì vứt hết mặt mũi nhà chúng ta và phủ quốc công.”
Vốn Hạ Trí Viễn còn muốn mắng nàng nhiều chuyện, nhưng nghe câu này của nàng thì lại nuốt mấy lời này xuống bụng. Nhìn nàng có vẻ rất là quan tâm đến mối hôn sự thì ông ta cũng không nghi ngờ, nghĩ thầm, nha đầu này ở nhà cũng chỉ gây lộn cả ngày với Cẩm Nhi đến mức gà bay chó sủa, chi bằng đi thôn trang thì còn yên tĩnh một chút, mình phái thêm vài hộ vệ trông coi nàng là được, nên ông ta gật đầu nói: “Được rồi, con đi giải khuây mấy ngày cũng được, muộn nhất là phải về trước ngày thành thân một tháng. Sửa tính nóng nảy này của con đi, để khỏi khiến quốc công gia chê bai khi gả qua.”
“Haizz, nữ nhi đều nghe người, chắc chắn nữ nhi để đọc sách tập viết để tu thân dưỡng tính hàng ngày.” Được, Hạ Như Yên mỉm cười từ sâu trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
194 chương
40 chương
20 chương
20 chương
89 chương
20 chương
37 chương