Tiết tháo ở đâu?

Chương 197 : Tiết tháo ở đâu?

Sư thúc không biết xấu hổ (38)   Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   Nhóm người Hình Thiếu Ngôn được phái Đồng Sơn nghênh đón, bởi vì trong võ lâm Xích Dương tông nổi tiếng là một trong năm đại môn phái, hơn nữa Hình Thiếu Ngôn có địa vị trên giang hồ, nên bọn họ nhận được vô vàng sự tiếp đãi nhiệt tình.   Chưởng môn của phái Đồng Sơn tên là Trịnh Như Thọ, tuy lần này là sinh thần ba mươi chín tuổi của hắn ta, nhưng nhìn sơ qua hắn ta chỉ tầm khoảng ba mươi tuổi, hắn ta có dáng người cao to, ngũ quan cân đối, cùng chòm râu dày, nhìn có vẻ không giống chưởng môn của một phái lắm, mà giống như là một gã chạy việc. Đích thân hắn ra nghênh đón, ánh mắt khẽ lướt qua người Hạ Như Yên rồi không nhìn nàng nữa, ngược lại là tiến lên phía trước nói chuyện với Hình Thiếu Ngôn một cách thân thiện.   Trước đây Hình Thiếu Ngôn và Trịnh Như Thọ cũng chưa từng tiếp xúc qua, thấy hắn ta nhiệt tình như vậy, hắn cũng khách khí mà tiến lên đáp lại, hai người nói chuyện một lúc thì có người báo lại, nói là người của Ngũ Hành tông đã đến. Ngũ Hành tông cũng là một trong năm đại môn phái, Trịnh NhưThọ đương nhiên không thể thất lễ, vì vậy hắn ta nói với Hình Thiếu Ngôn thêm đôi câu khách sáo, thì kêu người dẫn bọn họ đi đến chỗ nghỉ ngơi đã được sắp xếp.   Bọn họ được phái Đồng Sơn sắp xếp ở chỗ có điều kiện rất tốt, là một chỗ góc sân riêng biệt với sự bố trí đầy đủ, tổng cộng có năm phòng, còn có thêm một phòng bếp, nếu khách mời có nhu cầu đặc biệt, thì có thể phân phó đệ tử tạp dịch đến phòng bếp mang nguyên liệu nấu ăn tới để bọn họ tự xuống bếp, điểm này phải cân nhắc vô cùng chu đáo.   Hạ Như Yên nhanh tay lẹ mắt chọn phòng cánh đông*, nàng kêu hổ đá đứng ở cửa ngăn không cho Hình Thiếu Ngôn đang muốn đi vào, trịnh trọng nói: “Sư thúc, chỗ này là môn phái của người khác, kính xin người hãy giữ thanh danh cho toàn bộ tông môn, người là trưởng bối theo lý thì nên ở nhà giữa, Tiểu Hổ theo ta ở phòng cánh đông, Thi Hữu Vi thì ở phòng cánh tây, cứ quyết định như vậy, hôm nay đi đường hơi mệt, cho ta nghỉ ngơi trước một lát.”   *Phòng cánh: là ngôi nhà ở hai bên của ngôi nhà chính; Phòng cánh đông là ngôi nhà bên phía đông.   Nói xong nàng lập tức đóng sầm cửa lại, hổ đá làm tròn bổn sự mà ngồi xổm trước cửa phòng, mặc cho Hình Thiếu Ngôn có uy hiếp thế nào cũng không dịch chuyển một bước, hắn tức giận đến mức trừng to mắt, thật ra hắn có thể một phát đá văng hổ đá, nhưng hắn vẫn còn nhớ lần trước hắn đánh hổ đá, đã bị Hạ Như Yên mắng một trận, từ đó về sau cũng không dám tuỳ tiện bắt nạt con hổ ngu xuẩn này nữa.   Ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi thì có người đưa cơm tới, lúc này Hạ Như Yên mới mở cửa phòng đi ra ăn cơm, vừa rồi nàng ở trong phòng ngủ, lúc này vừa tỉnh dậy, khuôn mặt ửng hồng, đôi con ngươi cũng đặc biệt ẩm ướt, thấy Hình Thiếu Ngôn rục rịch, bước tới gần sờ sờ bàn tay nhỏ bé làm bộ hỏi nàng có ngủ ngon hay không, Hạ Như Yên mặc kệ hắn, gắp ra một đĩa đồ ăn cho hổ đá trước, rồi mới cầm lấy đũa bắt đầu dùng cơm.   Hình Thiếu Ngôn vừa ăn đã không thích vì món ăn có vị rất tệ, Hạ Như Yên cũng đồng ý mà gật đầu, so với Hình Thiếu Ngôn thì tay nghề nấu ăn của phái Đồng Sơn đương nhiên là kém xa, sau khi ăn nam nhân vỗ bàn một cái, quyết định những lần sau sẽ mang nguyên liệu nấu ăn vào trong bếp, tự mình bắt tay vào việc nấu cơm, một mình hắn uỷ khuất thì không sao, nhưng cũng không thể để tiểu nha đầu uỷ khuất.   Hai người đã ăn cơm tối xong, Hạ Như Yên lôi theo Hình Thiếu Ngôn ra ngoài đi dạo cho tiêu thức ăn, thật ra là vì nàng muốn làm quen trước với địa hình, chuẩn bị một chút để làm thật tốt nhiệm vụ sắp tới. Hai người vừa ra tới sân, sân bên cạnh cũng có mấy tên nam tử trẻ tuổi vừa đi ra, dẫn đầu là một nam tử bộ dáng khôi ngô tuấn tú nhìn qua Hạ Như Yên, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó đi tới bắt chuyện với hai người họ cùng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.   “Tại hạ là Phương Toàn nhị đệ tử dưới Lưu trưởng lão của Ngũ Hành tông, không biết vị cô nương này là đệ tử của phái nào?”   Tục ngữ có câu ‘tay giơ không đánh người đang mỉm cười’, đối phương cười híp cả mắt còn chủ động tự giới thiệu như vậy, Hạ Như Yên cũng khách khí đáp lại, nói: “Hoá ra là Phương thiếu hiệp của Ngũ Hành tông, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta là Hạ Như Yên đệ tử thân truyền chưởng môn của Xích Dương tông, hạng thấp nhất……”   “Thì ra là Hạ cô nương!  Hạ cô nương tuổi còn trẻ đã trở thành đệ tử thân truyền của tiền bối Vân Dương Tử, đúng là tiền đồ vô lượng, không biết tại hạ có vinh hạnh đi dạo cùng cô nương đây không?”   Phương Toàn chỉ lo nói chuyện với Hạ Như Yên, hoàn toàn xem Hình Thiếu Ngôn như người tàng hình, vốn Hình Thiếu Ngôn có thể nhịn, không ngờ người này nói vài ba câu thì được nước tiến tới muốn đi theo cùng, lúc này hắn bắt đầu tức giận, đứng trước mặt Hạ Như Yên, lạnh lùng nói: “Thật ngại, ta và sư điệt của ta không có thói quen đi dạo với người lạ, kính xin vị tiểu hữu đây có thể hiểu cho.”   Hắn nói xong liền lôi Hạ Như Yên đi, Phương Toàn ở đằng sau vẫn còn bước theo hai bước muốn tiếp tục đến gần hai người họ, Hình Thiếu Ngôn ôm eo của tiểu cô nương thi triển khinh công, mới đó đã không thấy tăm hơi bóng người, Phương Toàn đứng tại chỗ trợn mắt hốc mồm mà nhìn phía trước không có một bóng người nào, hồi lâu sau mới nói với sư đệ bên cạnh: “Khinh công thật lợi hại, không biết vị tiền bối kia là nhân vật nào của Xích Dương tông.”   Sư đệ của hắn ta đã sớm biết sư huynh của mình một khi thấy mỹ nữ sẽ thể hiện ra bản chất thật, liếc mắt nói: “Sư huynh, đi ra bên ngoài huynh có thể đứng đắn hơn chút được không? Vị tiền bối kia gọi cô nương kia là sư điệt, cô nương kia lại là đệ tử thân truyền của Vân Dương Tử, có thể biết ngay hắn và Vân Dương Tử cùng vai vế, hơn nữa tướng mạo của hắn đường đường là nghi biểu bất phàm*, đệ đoán vị kia là Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Xích Dương tông, Hình Thiếu Ngôn.”   (*) Nghi biểu bất phàm: là ngoại hình đẹp một cách phi thường   Hai người họ rời đi tất nhiên sẽ không biết, sau khi người của Ngũ Hành tông đoán được thân phận của Hình Thiếu Ngôn đã vô cùng kinh ngạc và khen ngợi, bọn họ đi dạo một vòng trong phái Đông Sơn, gặp Hình Thiếu Ngôn vẫn đang ở đằng kia ăn dấm chua, Hạ Như Yên buồn cười giật giật ống tay áo của hắn nói: ”Chuyện này có cái gì chua? Ta lại không biết hắn, là chính hắn tới tìm ta nói chuyện, tóm lại ta không thể làm lơ với người ta, như vậy thật không có lễ độ.”   “Hừ, đối với loại người này thì cần gì lễ độ?” Khuôn mặt của Hình Thiếu Ngôn thối đần ra, tức giận nói: “Lần sau gặp phải loại người này, nàng cũng đừng để ý tới hắn, nguyên một đám da mặt dày không biết xấu hổ, nhìn thấy đã ghét!”   Hạ Như Yên suýt nữa đã cười thành tiếng, nàng liếc qua Hình Thiếu Ngôn nói: “Nếu nói đến người có da mặt dày không biết xấu hổ, thì người đứng thứ nhất không ai đứng thứ hai.”   Trước đây Hình Thiếu Ngôn nghe nàng nhạo báng vẫn sẽ có chút xấu hổ, nhưng hiện tại cũng đã quen với điều đó, hắn tiến lại sát Hạ Như Yên cười xấu xa nói: “Hắc hắc hắc, nếu ta nhận, tối nay Yên nhi có cho sư thúc vào phòng không?”   Khuôn mặt của Hạ Như Yên đỏ lên, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đang định mở miệng mắng, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người đi tới cách đó không xa, nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người đang đến không phải ai khác, mà chính là nhân vật nam chính Lạc Vũ Hàm và nhân vật nữ chính Tô Uyển Uyển.   “Hạ cô nương!”   Lúc này khi Lạc Vũ Hàm nhìn thấy Hạ Như Yên, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Tô Uyển Uyển bên cạnh hắn ta cũng nhìn về phía Hạ Như Yên, nhưng ánh mắt ngay tức khắc bị Hình Thiếu Ngôn bên cạnh thu hút, nét mặt do khiếp sợ của nàng chuyển thành xao động, lập tức nhấc chân muốn đi qua bên này, trong miệng còn gọi “Đại hiệp!”   Lời này của nàng ta vừa thốt ra, sắc mặt của Lạc Vũ Hàm liền thay đổi, thấy nàng ta muốn đi qua Hình Thiếu Ngôn ở bên kia, nhanh chóng đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng ta rồi kéo trở về.   Lúc này Hạ Như Yên cũng vừa mới bị Hình Thiếu Ngôn kéo trở lại bên cạnh, hai tiểu nữ hài cùng lúc bị nam nhân bên cạnh bắt được, đều không ngừng giằng co. Hạ Như Yên chẳng qua là có chút giãy giụa không nổi nữa, thấy Hình Thiếu Ngôn không buông tay nên cũng không còn cách, chỉ đành đứng bên cạnh hắn chào hỏi với Lạc Vũ Hàm.   Nhưng Tô Uyển Uyển lại khác, nàng ta không ngừng tách tay của Lạc Vũ Hàm ra, miệng còn hét lên: “Lạc Phong! Huynh buông tay đi, huynh biết đó là ai không? Đó là đại hiệp mà muội đã tìm lâu nay! Ân nhân cứu mạng của muội!”   Lạc Vũ Hàm nắm chặt cánh tay của nàng không buông ra, khẽ gật đầu với Hình Thiếu Ngôn, nói: “Tiền bối, đã lâu không gặp.”   Hình Thiếu Ngôn không thể không nghe thấy lời nói của Tô Uyển Uyển, nhưng hắn nào còn nhớ ra ai tên Tô Uyển Uyển như vậy, hắn nhìn thấy Lạc Vũ Hàm liền khẩn trương, sợ hắn ta muốn đoạt lấy tiểu nha đầu nhà mình, vì vậy hắn giống như gà mẹ hay bảo vệ đàn con, giấu Hạ Như Yên ra xa sau lưng, nhìn Lạc Vũ Hàm một cách cảnh giác nói: “Sao ngươi lại ở đây?”   Lạc Vũ Hàm một tay nắm lấy cánh tay Tô Uyển Uyển, một tay ôm eo của nàng, vững vàng giam nàng ở bên người, trên mặt vẫn kiên trì với dáng cười ôn nhu: “Ta thay gia phụ đến chúc thọ chưởng môn phái Đồng Sơn, không ngờ tiền bối và Hạ cô nương cũng tới, thật là trùng hợp.”   Hắn và Hình Thiếu Ngôn nói chuyện với nhau, Tô Uyển Uyển thì bị hắn ta ôm bên mình ở trước mặt của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã đỏ bừng lên, nàng ta căm phẫn đưa chân lên đá Lạc Vũ Hàm, trong miệng vẫn còn nhỏ giọng kêu la: “Lạc Phong! Huynh thả muội ra! Huynh làm cái gì vậy? Ở đây nhiều người như vậy……”   Lạc Vũ Hàm mặc cho nàng ta đá, lông mày cũng không di chuyển một chút, nói chuyện với Hình Thiếu Ngôn xong mới nhã nhặn nói với Hạ Như Yên: “Không biết tình trạng vết thương của Hạ cô nương đã khôi phục tốt chưa?”   Hạ Như Yên đang mải mê nhìn Tô Uyển Uyển và Lạc Vũ Hàm tác động qua lại, bỗng dưng bị hỏi, nàng sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Tốt rồi tốt rồi, đã sớm khôi phục tốt, đa tạ Lạc công tử quan tâm.”   Lạc Vũ Hàm nói chuyện với nàng, Tô Uyển Uyển mới đưa lực chú ý chuyển đến người Hạ Như Yên, nàng ta nhìn nàng vài lần, lại thấy dáng vẻ thân mật của nàng và Hình Thiếu Ngôn, quá kinh ngạc mà hét lên: “Ngươi! Ngươi ngươi ngươi! Nữ nhân kia! Ngươi có quan hệ gì với ân nhân của ta? Sao lại đứng sát nhau như vậy?”   Hạ Như Yên thề là nàng nhìn thấy gân xanh trên trán của Lạc Vũ Hàm nổi lên dữ dội, Lạc Vũ Hàm gật đầu với hai người họ rồi để lại một câu: “Tại hạ còn có việc sẽ không quấy rầy hai vị nữa.”   Sau đó kẹp lấy Tô Uyển Uyển nhanh chóng quay người rời đi, mặc kệ Tô Uyển Uyển có ầm ĩ đến cỡ nào, từ đầu đến cuối hắn ta đều không buông cánh tay của nàng ta ra, trong lòng Hạ Như Yên cảm thán nói: hiếm khi thấy tính tình của nữ chính nào như vậy, cũng chỉ có nam chính là được nhất.