Tiết tháo ở đâu?

Chương 189 : Tiết tháo ở đâu?

Sư thúc không biết xấu hổ (30) Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Hình Thiếu Ngôn càng ngày càng tới gần, hắn cũng không đi nhanh, giống như một con báo đang chậm rãi tiếp cận con mồi của mình. Hắn từ từ tiếp cận Hạ Như Yên, đưa hết mọi cử động của nàng vào trong tầm mắt. Hạ Như Yên bị hắn nhìn như vậy, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ: “Nguy rồi”. Nam nhân đi đến phía sau nàng rồi cũng không lập tức ra tay, mà là nhìn nàng chằm chằm, Hạ Như Yên trông thấy hắn đứng yên bất động, trong lòng còn ôm một chút may mắn cuối cùng, cẩn thận từng li từng tí kêu lên: “Hình Thiếu Ngôn?” Dường như giọng nói của nàng có chút tác dụng, con ngươi đỏ hồng của Hình Thiếu Ngôn hình như có hơi chút chần chờ, Hạ Như Yên lấy hết can đảm gọi thêm một câu: “Hình Thiếu Ngôn, sư thúc, ta là Hạ Như Yên đây.” Ánh mắt Hình Thiếu Ngôn lấp lóe, toàn bộ màu đỏ hồng trong mắt có chút dấu hiệu biến mất dần, Hạ Như Yên vô cùng vui mừng, không ngừng cố gắng nói: “Sư thúc, ta là Yên nhi, người quên ta rồi sao?” Nàng vừa nói vừa đánh liều sờ thử lên tay Hình Thiếu Ngôn, nhưng vừa mới chạm đến da hắn thì đã bị nhiệt độ nóng bỏng đến kinh người làm cho giật mình rụt tay lại. Không ngờ Hình Thiếu Ngôn đã kịp trở tay một cái nắm lấy cổ tay của nàng, đôi mắt hắn lại một lần nữa biến thành màu đỏ, giọng nói khàn khàn thô ráp gọi: “Yên nhi?” Cổ tay Hạ Như Yên bị hắn giữ lại thật chặt, nàng cảm thấy chỗ xương cổ tay của mình cũng sắp bị hắn bóp nát tới nơi rồi, nàng nhịn lại cơn đau nhức, giọng nói run rẩy trả lời: “Vâng, sư thúc, ta là Yên nhi, người không nhớ gì cả sao?” Hình Thiếu Ngôn không trả lời nàng, sau khi đánh giá nàng từ trên xuống dưới xong, thì đột nhiên kéo nàng vào ngực mình, Hạ Như Yên lảo đảo ngã nhào vào trong ngực hắn, nàng vừa ngước mắt đối diện với ánh mắt của nam nhân, thì thấy trong đôi mắt đỏ ngầu kia đang phản chiếu hình bóng của nàng, nam nhân nhăn mày thật chặt, cũng không có động tác gì tiếp, hình như đang ngẫm nghĩ về lời nói của nàng. Hạ Như Yên nuốt một ngụm nước bọt, chủ động dùng một tay khác để xoa lên ngực hắn, nàng cố gắng không để ý tới nhiệt độ nóng bỏng kia, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn. “Sư thúc, ta là Yên nhi đây.” Một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước này của nàng khiến con ngươi của Hình Thiếu Ngôn co lại, hắn cũng không động đậy, nhưng cũng vẫn không buông tay Hạ Như Yên ra. Đúng vào lúc Hạ Như Yên cảm thấy tay mình sắp gãy tới nơi rồi, thì hắn đột nhiên túm lấy eo Hạ Như Yên, thân thể hai người lập tức dán sát vào nhau không một khe hở. Trong miệng hắn không ngừng gọi đi gọi lại: “Yên nhi… Yên nhi…” Lúc này tay của Hạ Như Yên đã được buông lỏng ra, nhưng nàng cảm thấy eo của mình thì sắp bị cắt đứt đến nơi rồi! Nhiệt độ cơ thể nóng hổi cả nam nhân xuyên thấu qua quần áo của nàng, truyền đến da thịt, nàng thậm chí còn cảm nhận được cây côn thịt kia của hắn đang giương nanh múa vuốt chống lên bụng nàng! Trong lòng Hạ Như Yên bối rối, không biết rốt cuộc là Hình Thiếu Ngôn muốn như thế nào, nàng không nhịn được mà vươn tay ra đẩy hắn, run rẩy kêu: “Sư thúc, người, người thả ta ra trước đã…” Hình Thiếu Ngôn không để ý đến sự kháng cự của nàng, hắn lại gọi tên Yên nhi một lần nữa, giống như đang cố gắng nhớ xem Yên nhi rốt cuộc là ai, thân thể nhỏ nhắn của Hạ Như Yên giãy dụa muốn thoát ra hỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng không cẩn thận lại hơi nhấc chân chạm nhẹ phải nơi phồng lên giữa hai chân nam nhân một chút. Vừa mới chạm phải nơi đó, trong lòng Hạ Như Yên đã thầm kêu không ổn, nàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trong mắt Hình Thiếu Ngôn lại càng có thêm mấy phần nguy hiểm, nàng vừa âm thầm mắng Hình Thiếu Ngôn luyện cái công phu quái quỷ gì, chỗ yếu hại bị đánh trúng cũng không đau không ngứa, lại vừa giả vờ nhút nhát nói: “Ta, ta không cố ý…” Hình Thiếu Ngôn nhìn xuống nàng từ trên cao, không nói một lời, khi trái tim của Hạ Như Yên sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, giữ chặt lấy gáy nàng, hung hăng cắn lên môi nàng. Những nụ hôn điên cuồng ập xuống môi Hạ Như Yên, nàng bị hắn giữ chặt trong ngực, không thể động đậy một chút nào, quần áo ít ỏi tính cả áo choàng bị Hình Thiếu Ngôn xé tan ra thành từng mảnh trong nháy mắt, hắn đẩy nàng ngã trên mặt đất, nằm đè lên người nàng gặm cắn lung tung, Hạ Như Yên bị hắn dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc, căn bản là nàng không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển thành ra như thế này. Hình Thiếu Ngôn ghé vào hai núm vú của nàng trắng trợn bú liếm, kéo đầu vú của nàng ra vừa đau vừa ngứa, Hạ Như Yên không thể đẩy hắn ra nổi, nàng chen chân vào giữa hai chân hắn định đẩy ra, nhưng lại bị hắn túm được mắt cá chân. Nàng nhìn vào đôi mắt đỏ kì lạ của Hình Thiếu Ngôn, lập tức cảm thấy không ổn. Quả nhiên, nam nhân nắm lấy hai chân của nàng, kéo sang hai bên, dùng cây côn thịt đã sớm cởi hết để trần bên ngoài nhắm ngay tiểu huyệt của nàng mà cắm vào. “A!” Hạ Như Yên bỗng nhiên mở to hai mắt, nàng không nhịn được mà hô lên, nàng còn chưa chuẩn bị kĩ càng, lại đột nhiên bị tiến vào khiến nàng không thể thích ứng nổi. Miệng huyệt chặt khít truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, côn thịt của nam nhân thô bạo xé mở tiểu huyệt, cho dù tiểu huyệt khô khốc hông dễ dàng để đưa vào, nhưng chỉ cần nửa đoạn thôi đã khiến nàng không thể chịu nổi. “Sư thúc! Sư thúc! Người đừng… Hu hu hu đau quá… Người nhẹ nhàng một chút có được không…” Hạ Như Yên biết là mình không chạy thoát được, chỉ có thể khóc lóc cầu xin hắn buông tha, nhưng hình như nam nhân không nghe thấy được lời nàng nói, trong hai đôi mắt đỏ ngầu vẫn mang theo sát khí nồng đậm, đồng thời còn có tình dục trần trụi, hắn vừa cắn vừa liếm cổ Hạ Như Yên, da thịt mềm mại sao có thể chịu nổi sự đối xử thô bạo này của hắn, chẳng mấy chốc đã có vài chỗ bị cắn nát da, nếm được vị máu tươi, hắn càng hưng phấn thêm, côn thịt dưới thân lại to thêm một vòng, không quan tâm cái gì khác, cứ thế mà nhét vào tiểu huyệt của thiếu nữ. Hạ Như Yên bị nam nhân chơi đùa tới mức nước mắt chảy ròng ròng, nàng cắn chặt môi, cố gắng điều động dục vọng của mình, muốn mau chóng ướt át. Cũng may là không tốn quá nhiều thời gian, thân thể mẫn cảm của nàng vì bị Hình Thiếu Ngôn mút lấy đầu vú một lần nữa mà nhanh chóng có cảm giác. Trong lúc bị cọ sát, dâm dịch dần dần chảy ra càng ngày càng nhiều, sau mấy chục lần ma sát thì cuối cùng Hình Thiếu Ngôn cũng có thể đi vào dễ dàng hơn, hắn không hề do dự mà tăng nhanh tốc độ, tinh thần hăng hái đâm xuyên vào thân thể của Hạ Như Yên.  Côn thịt to lớn mở rộng miệng huyệt ra, tiểu huyệt đã bị mở rộng đến hết cỡ, côn thịt màu đỏ tía dùng tốc độ đáng sợ ra ra vào vào trong đó, dâm thủy thuận theo khe mông trắng nõn của nữ hài nhi mà rơi xuống, trên mặt đất hiện ra những vệt nước đọng lấm tấm. “Ừm… ưm… sư thúc… sâu, sâu quá… ưm a… Nhẹ, đụng nhẹ… Thôi…” Hai gò má Hạ Như Yên đỏ hồng, đôi mắt đẹp mơ màng, giao hoan kịch liệt khiến nàng không tự chủ được mà mở hai chân ra càng to hơn, quy đầu to lớn của nam nhân đã sớm chạm đến miệng tử cung, gân xanh chằng chịt trên côn thịt như lưỡi đao nghiền nát vách thịt, vừa xót vừa tê, dùng lực vừa nhanh vừa hung ác ma sát, dường như muốn làm nàng đến mức cơ thể phải co rút. Hạ Như Yên chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, hai người cứ như thế này, làm tình ở một nơi toàn là độc trùng và xương cốt, lưng của nàng bị mặt đất mài tới mức đau rát, bụng nhỏ bị côn thịt của nam nhân nhét đến căng đầy, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, mặc sức chiếm lấy nàng, vừa làm tiểu huyệt của nàng vừa gặm cắn lung tung trên người nàng. Bởi vì tác dụng của sát khí, nên ham muốn của Hình Thiếu Ngôn tăng vọt kinh người, sau khi hắn bắn một lần xong lại lật người Hạ Như Yên lại, túm lấy cái mông nàng, tiến vào từ phía sau lưng, khuỷu tay và đầu gối của Hạ Như Yên không ngừng bị ma sát trên mặt đất, nhưng lúc này nàng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, khoái cảm mãnh liệt khiến toàn bộ thân thể nàng đều bị dục vọng điều khiển, nàng cao giọng thét chói tai, không ngừng run rẩy trong những lần được đưa lên cao trào, cho tới tận khi đã hoàn toàn kiệt sức mà ngất đi. -Lời tác giả - Hừ, tôi còn tưởng rằng là sẽ không có ai đoán được tình tiết truyện sẽ phát triển thành như thế này, kết quả là hôm qua lại có Bảo Bảo đoán trúng, sao lại thông minh như vậy chứ?