Tiết tháo ở đâu?
Chương 182 : Tiết tháo ở đâu?
Sư thúc không biết xấu hổ (23)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hình Thiếu Ngôn mang con mồi ra suối nước xử lý sạch sẽ, sau đó cầm đến chỗ đống lửa bắt đầu nướng, Hạ Như Yên thấy hắn lấy các loại gia vị ra thì cảm thấy hắn như sắp bầy cả một quầy bán thịt nướng ở đây.
“Trong túi càn khôn của người rốt cuộc có bao nhiêu thứ vậy?” Hạ Như Yên hiếu kỳ hỏi.
Hình Thiếu Ngôn nghe vậy trực tiếp cởi túi càn khôn xuống ném cho nàng: "Nàng tự mình xem đi, đa số đều là đồ cần dùng đến khi ở bên ngoài, ta rất hay phải ra ngoài nên chuẩn bị cũng khá là chu toàn."
Hạ Như Yên không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp ném cho mình, trong lúc nhất thời lại có cảm giác như vợ kiểm tra ví tiền của chồng, nàng do dự không biết có nên xem hay không, Hình Thiếu Ngôn nhìn dáng vẻ này của nàng không khỏi cười nói: "Nha đầu, muốn xem còn ngượng ngùng cái gì? Lúc nàng gọi ta làm này làm kia nào có ngượng ngùng."
"Hừ, để người làm việc đó là phúc phận của người." Hạ Như Yên bĩu môi, dùng linh thức quét một vòng trong túi càn khôn, không khỏi giật mình với gia sản phong phú của Hình Thiếu Ngôn.
Chỉ mỗi thứ như ngân phiếu chất thành một đống trong góc, mấy món đồ quý trọng khi cần mới sử dụng như ngọc đều xếp đầy mấy rương lớn, càng khỏi nói các loại linh khí linh dược. Làm nàng dở khóc dở cười chính là bên trong túi còn có vài cái vỉ nướng được đặt gọn gàng, còn có cả đệm chăn và bát ăn, thậm chí còn có gạo với khoai tây, có cả đồ để đựng thịt giúp bảo quản đồ ăn! Thật không nghĩ tới Hình Thiếu Ngôn lại mang theo cả một căn nhà như thế.
Hạ Như Yên lấy hai cái mâm ra, lắc lắc túi càn khôn trong tay cười nói: "Người mang theo cả một căn nhà đấy à? Để nhiều đồ như vậy."
Hình Thiếu Ngôn xoay xoay thỏ nướng trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ta cứ thu được cái gì liền thả luôn vào bên trong, chẳng mấy khi dọn dẹp, sau đó lại thấy để ở đấy mai này mỗi lần ở bên ngoài lấy dùng cũng thuận tiện nên ta kệ luôn, đồ trong viện kia của ta lại không mang bên người nhiều lắm."
"Nói như vậy toàn bộ gia sản của chàng đều ở bên trong này?"
"Có thể nói như thế." Hình Thiếu Ngôn dừng một chút lại nói : "Chẳng qua là trong nhà còn có đồ sư phụ để lại cho ta, ta chưa bao giờ lấy ra dùng, chờ sau này về tông nàng đi xem xem, thấy cái gì hay có thể đem ra dùng, dù sao để không cũng phí.”
Hạ Như Yên cũng biết Hình Thiếu Ngôn là đệ tử cuối cùng được sủng ái nhất của tông chủ đời trước, đồ để lại cho hắn nhất định đều sẽ là thứ tốt, nàng cũng tò mò, không chút do dự đồng ý: "Được, vừa vặn thanh kiếm sư phụ đưa ta đã gãy rồi, để ta xem xem có thanh kiếm nào thuận tay hay không cũng tốt."
Hình Thiếu Ngôn nghe nàng nói thế mới nhớ tới thanh kiếm kia là sư huynh đã đưa cho Hạ Như Yên, nàng là kiếm khách, lúc này lại không có vũ khí, hành động nhất định không tiện, hắn cam kết: "Chờ bao giờ về tông môn ta nhất định sẽ đem bảo kiếm tốt nhất cho nàng, sư phụ để lại cho ta không ít linh ngọc cực phẩm, ta sẽ khảm lên thân kiếm cho nàng, bảo đảm thanh kiếm mới sẽ tốt hơn nhiều thanh trước của nàng.”
"Cái đó tạm thời không vội, thời gian của chúng ta không nhiều, trước vẫn nên tới phái Đồng Sơn mới quan trọng."
Hạ Như Yên nói xong lại mở túi càn khôn ra, thu dọn đống binh khí, từ bên trong lấy một cây đoản kiếm ra, thế giới trước nàng chuyên dùng chủy thủ, nguyên chủ ở đây lại dùng trường kiếm, tuy Hình Thiếu Ngôn không có trường kiếm, nhưng một cái đoản kiếm thì vẫn có.
Nàng nắm đoản kiếm khoa tay mấy lần trên không trung, chỉ thấy có hàn quang lóe lên, theo sau là tiếng gió bén nhọn, Hạ Như Yên thoả mãn gật gù: "Mượn người cái này dùng tạm."
"Nói cái gì mà mượn với không mượn, của ta chính là của nàng, muốn lấy cái gì cứ lấy.” Hình Thiếu Ngôn lấy một cái chân thỏ từ trên thân thỏ đã nướng kỹ xuống đưa cho Hạ Như Yên.
Hai người lấp đầy bụng xong nhìn sắc trời còn sớm, vì không để muộn ngày chúc thọ nên quyết định lập tức xuất phát tìm kiếm đường lên núi.
Sau khi đã xác định được quan hệ, Hình Thiếu Ngôn liền không giữ lại chút hình tượng nào, trong lúc hai người dò đường liền hết thỉnh thoảng sờ sờ eo Hạ Như Yên lại hôn nhẹ miệng nhỏ của nàng.
Tuy rằng trước đây hắn cũng làm như vậy, nhưng không rõ ràng như bây giờ, xưng hô một đường từ Yên nhi tăng lên thành vợ, cuối cùng còn gọi nàng là vợ nhỏ, thật muốn khiến Hạ Như Yên buồn nôn chết, nàng tát một cái vào người hắn trách mắng: “Tập trung tìm đường! Còn mò mẫm nữa trời cũng sắp tối rồi!"
Bây giờ Hình Thiếu Ngôn lại không sợ nàng, hắn ôm tiểu cô nương lại, trong tiếng kinh hô của nàng dùng sức mài mấy cọng râu lún nhún lên mặt nàng: "Tiểu Yên nhi của ta, như thế nào lại đáng yêu như vậy?"
Mặt của Hạ Như Yên non mềm, bị hắn mài liền thấy đau đớn, nàng tức giận đến mức đưa tay ra kéo tóc của hắn, trong miệng hô: "Hình Thiếu Ngôn! Người lại được voi đòi tiên nữa thì sau này đừng nghĩ tới chạm vào ta! ! !"
Nam nhân vừa mới khai trai sao có thể chấp nhận được việc không được động vào nữ nhân mình yêu chứ? Bị uy hiếp như vậy, Hình Thiếu Ngôn cuối cùng cũng coi như dừng tay lại một chút, nhưng hắn vẫn kéo tay Hạ Như Yên không thả, còn nói hợp lý là vì sợ nàng bị ngã, Hạ Như Yên hung hăn liếc hắn vài cái, nàng lại không phải con nít, sao có thể ngã được? Người này có thể nào tìm một cái cớ khác ra dáng hơn hay không?
Hai người cả một đường vật lộn, mắt thấy trời sắp tối, Hạ Như Yên chợt dừng bước cảnh giác nói: "Không đúng, vừa nãy không phải chúng ta cũng đã gặp cái cây kia rồi sao?"
Hình Thiếu Ngôn vừa nhìn theo tầm mắt của nàng, đăm chiêu gật đầu: “Thật giống như đã gặp.”
Nói xong, hắn buông tay Hạ Như Yên ra, nhanh chân đi tới nhặt một tảng đá lên khắc một dấu ấn bắt mắt ở trên thân cây, sau đó phủi phủi tay nói: "Chúng ta lại đi tiếp xem."
Lúc này hai người không tiếp tục phân tâm nữa, chăm chú ghi nhớ mỗi một cảnh vật ven đường, trước đó Hình Thiếu Ngôn bị Hạ Như Yên hấp dẫn toàn bộ tâm thần nên không để ý, bây giờ đã đem ý nghĩ đặt toàn bộ trên đường đi, rất nhanh phát hiện ra đầu mối.
Khi bọn họ lần thứ hai nhìn thấy cái cây có ký hiệu kia thì sắc mặt Hình Thiếu Ngôn có chút nghiêm túc: "Có thể chúng ta đã đi nhầm vào một trận pháp nào đó rồi."
Hạ Như Yên lấy làm kinh hãi, nhưng sau đó lại chợt thở phào nhẹ nhõm, là trận pháp cũng được, trước đó nàng còn tưởng là quỷ đánh tường đó, nếu thế thật thì có chút khiếp người, nhưng sau đó nàng lại lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ đây? Sư thúc người có biết phá trận không?"
(*) Quỷ đánh tường [鬼打墙]: Đại khái là cảm giác bị khoanh vùng trong một vòng tròn không thoát ra được, đây là hiện tượng có thật, đã từng có nhiều người gặp phải.
Hình Thiếu Ngôn lắc đầu một cái: "Ta cũng không nghiên cứu quá nhiều về trận pháp, chẳng qua nàng không cần gấp, trước tiên chúng ta cứ trở về đường cũ đã, sáng sớm ngày mai lại đi thêm một lần, những năm này ta cũng đã gặp qua tình huống tương tự, có lúc đánh bậy đánh bạ lại tìm ra mắt trận, có thể đi ra ngoài, có lúc chỉ cần đổi thời gian lại là sẽ gặp một cảnh ngộ khác."
Nghe hắn nói như vậy, lòng Hạ Như Yên an ổn không ít, lúc này nàng không tiếp tục chê Hình Thiếu Ngôn nữa, cầm ngược lại tay của hắn không nói gì, còn vô ý thức nhích thân thể lại gần hắn hơn. Nam nhân nhận ra được biến hóa có nàng, khỏi nói hài lòng tới mức nào, hắn dùng sức cầm tay nhỏ của nàng nói: "Yên nhi đừng sợ, có sư thúc ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hạ Như Yên ngạo kiều* hừ một tiếng nhưng không phản bác, sắc trời lúc này đã hoàn toàn đen kịt lại, trong đêm đen yên tĩnh chỉ có thể mượn ánh trăng để đi lại trong vùng rừng rậm này, tay của người đàn ông nóng lên, trong đêm lạnh như nước này đuổi đi một thân hàn ý của Hạ Như Yên. Nàng chăm chú dựa vào bên cạnh Hình Thiếu Ngôn, mặc hắn mang mình đi tiếp, khóe mắt nàng hơi cong, khóe môi giương lên, nhẹ nhàng nói với Hình Thiếu Ngôn: "Sư thúc, ta cảm thấy người lúc không nói chuyện có vẻ khá là đáng tin."
( *) Ngạo kiều: Ám chỉ chỉ ng bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo bên trong lại ngại ngùng xấu hổ và ôn nhu
Hình Thiếu Ngôn: "... ... . . . ."
Tuy rằng không đi ra ngoài được nhưng đường trở về cũng rất thuận lợi, hai người đi không bao lâu liền nhìn thấy cái dòng suối nhỏ kia, bên trên thảm cỏ còn có dấu vết đồ ăn của bọn họ ban nãy lưu lại, Hình Thiếu Ngôn nhìn chung quanh một chút, nói với Hạ Như Yên: "Chúng ta qua đêm trong rừng cây này thôi."
Hạ Như Yên không có kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn gì, nói cho đúng là không có công cụ hiện đại nàng trở nên thiếu hụt kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, nàng nhìn Hình Thiếu Ngôn dọn dẹp mấy tảng đá, ở chính giữa đốt đuốc lên, tiếp theo lấy ra đệm chăn từ trong túi càn khôn trải trên mặt đất, sau đó cởi áo khoác vén chăn lên chui vào, dùng tay vỗ vỗ trở nên vị trí trống không nói: "Vợ nhỏ, mau tới ngủ."
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương