Tiết tháo ở đâu?
Chương 172 : Tiết tháo ở đâu?
OSư thúc không biết xấu hổ! ( 13 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
“Kỳ lạ, sao vết thương này của ngươi lại khôi phục chậm như vậy?”
Hình Thiếu Ngôn cau mày buông cổ tay Hạ Như Yên ra, từ ngày hai người chuyển vào viện nhỏ đến nay đã qua bảy ngày liên tiếp, dựa theo một ngày hắn hầm dược thiện ba lần cho nàng ăn, sáng tối hai lần thuốc cũng chưa từng bỏ, mỗi buổi tối còn đích thân vận công trị thương cho tiểu cô nương, theo lý vết thương kia phải được hồi phục rất nhanh, nhưng vừa rồi kiểm tra mạch của nàng hình như chậm hơn so với dự định của hắn rất nhiều.
Hạ Như Yên vô tội chớp mắt mấy cái: “Thật sao? Tại sao lại như vậy?”
Vừa nói xong nàng đột nhiên nói một cách hốt hoảng: “Có khi nào dược thiện của sư thúc người có vấn đề không? Nói thật mỗi lần ta ăn xong đều cảm thấy vô cùng buồn nôn muốn ói, ngực cũng đau một hồi lâu, nguyên nhân chắc hẳn là do chỗ dược thiện này.”
“Nói hươu nói vượn!” Hình Thiếu Ngôn nghiêm mặt nói: “Công thức này là sư huynh cho ta, lúc trước ta từng ăn rồi tại sao lại không có chuyện gì? Ngươi không được tìm cớ trốn thoát dược thiện này, ngày nào còn chưa khoẻ thì phải ăn ngày nấy, đừng mơ tưởng lừa được sư thúc ta.”
Hạ Như Yên thấy chiêu này không dùng được, quyết xoay mặt đem miệng qua một bên, Hình Thiếu Ngôn thấy nàng mất hứng, sợ giọng điệu vừa rồi của mình không tốt, ho hai tiếng lại đi dỗ dành nàng: “Ngươi cố chịu cái này trước đã, chờ ngươi khoẻ rồi, muốn đi chỗ nào chơi sư thúc đều dẫn ngươi đi, có được không?”
Hạ Như Yên liếc hắn, trận này nàng thay đổi không ít cách để làm khó dễ hắn, nhưng nam nhân này cũng không biết tại sao lại như vậy, khác một trời một vực so với miêu tả trong cốt truyện ban đầu, mỗi lần chịu oán trách cũng chỉ lầm bầm vài ba câu, nhưng chỉ cần nàng giận dỗi là xem như xong, hắn sẽ không một câu oán hận. Cho nên nàng thường cân nhắc trong lòng, Hình Thiếu Ngôn này không phải là một người tự bạo đấy chứ?
Thấy tiểu cô nương không trả lời, Hình Thiếu Ngôn cho rằng nàng tức giận thật, liền lấy ra một đống đồ chơi nhỏ từ túi càn khôn đẩy tới trên mặt bàn, ra vẻ vô ý nói: “Hôm qua ra đường ta trông thấy một bà cụ rất đáng thương, nên đã mua hết đồ của bà ấy, ta là một đại nam nhân cũng không dùng, ngươi còn nhỏ tuổi, cho ngươi chơi.”
Thỉnh thoảng hắn thích mua một ít thứ về cho Hạ Như Yên, chỉ là người này chết vẫn sĩ diện, mỗi lần như vậy lại tìm đủ loại cớ, dù thế nào cũng không nhận là đặc biệt mua cho nàng. Hạ Như Yên một tay nâng má, lựa chọn từ bên trong ra, miệng nói nhớ: “Cái này lần trước đã mua, cái này lần trước cũng đã mua, sư thúc, người đúng là một người… Vừa tốt vừa nhiều tiền mà~”
Dường như vì để làm nổi bật mấy chữ ‘người vừa tốt vừa nhiều tiền’ trong miệng của nàng, thì đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Hình Thiếu Ngôn nghe tiếng lập tức đi ra mở cửa, đại nương đứng ở cửa, bà vừa nhìn thấy Hình Thiếu Ngôn đã kích động tiến lên phía trước rồi hô lên: “Ân nhân! ! !”
Hình Thiếu Ngôn giật mình: “Đại nương, có phải người nhận lầm người hay không…..”
“Không! Ta không nhận lầm! Ân nhân! Ta có thể gặp được ngài rồi! ! !”
Đại nương bắt đầu một chút nước mắt một chút nước mũi rồi khóc lóc kể lể, thì ra mấy ngày trước bà ấy mang theo chút tiền đi mời đại phu chữa bệnh cho nhi tử, kết quả là vô ý bị cướp trộm túi tiền. Gã cướp đó chạy trốn rất nhanh, bà ấy chạy ở đằng sau vừa hô vừa đuổi theo, khi thấy sắp mất dấu, thì đúng lúc này Hình Thiếu Ngôn đột nhiên xuất hiện dũng cảm làm việc nghĩa, nắm lấy cổ áo của gã cướp nhấc bổng lên, rồi đấm một quyền ngay mặt gã ta, gã cướp đó lập tức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Hình Thiếu Ngôn làm việc tốt không để lại tên, đánh người ngất xong thì liền đi, lúc đại nương đến chỉ kịp thấy bóng lưng của hắn dần dần đi xa.
“Ân nhân! Thật sự rất cảm tạ ngài! Nếu không phải ngài đánh ngất gã cướp kia để cho ta lấy lại túi tiền, thì con của ta cũng chỉ có nước chờ chết!” Đại nương lau nước mắt rồi lôi thiếu nữ ở sau lưng ra, đẩy đến trước mặt Hình Thiếu Ngôn, “Ân nhân, đây là con gái của ta, khuê nữ của ta đây rất tài giỏi và xinh đẹp, nếu ngài không chê, ta sẽ gả nàng cho ngài, xem như lời cảm tạ ngài đã cứu mạng này của con ta!”
Từ lúc mở cửa viện đã xảy ra cảnh buồn cười này của đại nương, Hình Thiếu Ngôn muốn chen miệng vào cũng không chen được, hắn kiên nhẫn nghe hết lời bà ấy nói, vốn cho là chỉ cần một câu nói cảm ơn là được, không nghĩ tới bà ấy còn ngỏ lời như vậy.
Hình Thiếu Ngôn lui về sau một bước, khuôn mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn mà khoát tay một cái rồi nói: “Không cần đâu, tiện tay mà thôi không cần nói thế, đại nương ngươi nói quá lời rồi.”
“Ân nhân, đối với ngài là tiện tay, nhưng đối với ta mà nói là cả một cái mạng của nhi tử, người xem con gái ta đây, giỏi giang việc bếp, ngài……. Ân nhân! Ân nhân! Sao ngài lại đóng cửa? Mở cửa… Mở cửa ra! ! !”
Thừa dịp lúc đại nương đang thao thao bất tuyệt, Hình Thiếu Ngôn đóng cửa viện sầm một cái, khoá luôn chốt cửa, sau đó bước vào phòng, nâng chung trà lên uống một ngụm, mặt vừa thối vừa nghiêm nói: “Bệnh thần kinh, đúng là phiền chết người…….”
Hạ Như Yên ở phía sau nhìn thấy suýt chút nữa đã phun hạt dưa, nàng trêu chọc nói: “Đại hiệp, cô nương người ta xinh đẹp như thế, sao người nỡ lòng cự tuyệt?”
Hình Thiếu Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục uống trà: “Có xinh đẹp ta cũng không hứng thú.”
“Vậy người hứng thú với thứ gì?” Hạ Như Yên thắc mắc hỏi, trong nội dung cốt truyện ban đầu cũng không nhắc đến bất kỳ nữ tử nào bên cạnh Hình Thiếu Ngôn, ngược lại nàng có chút tò mò nữ nhân tốt thế nào mới lọt được vào mắt của hắn.
Hình Thiếu Ngôn nghe xong, lỗ tai ngay lập tức nóng bừng lên, hắn lén liếc nhìn Hạ Như Yên, nhưng không ngờ lại trúng tầm mắt của nàng, hắn vội vàng dời ánh mắt, giọng nói thô bạo hỏi: “Ngươi hỏi những thứ này làm gì?”
“Hiếu kỳ quá đó~ sư thúc người cũng ba mươi rồi nhỉ? Những người khác ở cái tuổi này đã sớm lấy vợ sinh con, sao thúc vẫn còn lẻ loi một mình? Đừng nói là… Thúc thích nam nhân đó nha?” Hạ Như Yên nhìn hắn một cách nghi ngờ.
Hình Thiếu Ngôn nghe vậy liền phát nổ, hắn nặng nề đem tách trà để xuống trên bàn, tức giận nói: “Nói bậy bạ gì vậy! Sao ta có thể thích nam nhân được! Ta thích nữ nhân! Là thích nữ nhân đó! ! !”
Bộ dạng này của hắn thật sự có chút mắc cười, Hạ Như Yên suýt chút nữa đã phun ra, nàng cố hết sức nhịn cười rồi trấn an hắn: “Được được, ta biết sư thúc thích nữ nhân rồi, vậy kiểu nữ nhân mà sư thúc thích là thế nào?”
Hình Thiếu Ngôn vốn đang xù lông, khi nghe được câu hỏi của nàng giống như bị tạt nước, cơn giận cũng lập tức biến mất tích, hắn dùng nắm đấm chống bên miệng, hắng giọng nói: “Ta, ta thích… Người trẻ tuổi một chút…”
“À…” Thì ra là thích dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, Hạ Như Yên gật gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Dáng vẻ… Có linh khí, như mèo con vậy…”
Hình Thiếu Ngôn lén liếc nhìn nàng, Hạ Như Yên không phát hiện ánh mắt của hắn, tiếp tục gật gật đầu: “Ừ, xem ra là kiểu xinh đẹp đó, nói tiếp đi.”
“Ừ, có làn da trắng, tuổi, tuổi cũng nhỏ một chút…….”
Nghe đến đó, Hạ Như Yên cảm thấy có chút hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói chỗ nào không đúng, hỏi tiếp: “Tính cách thì sao? Sư thúc thích tính tình thế nào?”
“Cái này…” Hình Thiếu Ngôn do dự một lúc rồi mới ấp a ấp úng nói, “Yêu kiều, mỏng manh một chút, không dễ hầu hạ, còn có chút đại tiểu thư nóng tính…….”
Hạ Như Yên càng nghe càng cảm thấy không đúng, càng nghe càng cảm thấy sự miêu tả này rất quen tai, nhưng vào lúc này Hình Thiếu Ngôn đột nhiên đứng lên nói: “Ta đi hầm dược thiện! Tự ngươi chơi đi!”
Nói xong hắn lập tức như một cơn gió xông thẳng ra ngoài, Hạ Như Yên ngồi trong phòng, nhìn qua cửa ra vào trong sững sờ, vừa rồi hắn nói những thứ… Đặc biệt kia… Là nàng nhớ lầm rồi ư? Tại sao lại giống với con người nàng như vậy?
Lúc Hình Thiếu Ngôn chạy đến phòng bếp thì mặt đã đỏ bừng, hắn sinh ra đã được ba mươi năm, nhưng đây là lần đầu hắn cảm thấy mình vô dụng, ở trước mặt tiểu cô nương cứ nói lắp, ngại ngùng khi nói ra kiểu mình thích . Sau khi chán ghét bản thân một phen, Hình Thiếu Ngôn lại bắt đầu thấp thỏm không yên, không biết vừa rồi hắn nói lộ ra những điều đó… Có để cho nha đầu đoán được người mình nói chính là nàng hay không? Đoán không được thì không sao, nhưng nếu như, nếu như đoán ra được… Không biết nàng sẽ đối xử với mình như thế nào đây?
Nàng sẽ có ác cảm, hay là thẹn thùng? Hoặc là… có thể nàng cũng có chút ý đó với mình? Hình Thiếu Ngôn càng nghĩ đầu óc càng loạn, cuối cùng lau mặt rồi nói: “Hầm dược thiện trước đã!”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
32 chương
56 chương
36 chương
18 chương
48 chương