Tiết tháo ở đâu?
Chương 161 : Tiết tháo ở đâu?
Sư thúc không biết xấu hổ! ( 2 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Bởi vì Tô Uyển Uyển bỏ trốn nên trong nhà náo loạn đến nỗi người ngã ngựa đổ, mẫu thân nàng ta lập tức phái người ra ngoài tìm kiếm tung tích của nàng, phụ thân nàng ta còn đang định mấy ngày nữa sẽ gửi một phong thư cho thành chủ Lạc Thành, trong thư ngỏ ý thỉnh tội xin được hủy bỏ hôn ước, không bao lâu sau đối phương cũng hồi âm lại tỏ vẻ đồng ý.
Tô Uyển Uyển không hề biết mình đã được hủy bỏ hôn ước, trên đường tìm kiếm ý trung nhân nàng lại gặp phải nam chủ Lạc Vũ Hàm, bởi vì hành tẩu giang hồ nên hai người đều dùng tên giả, cho nên vẫn luôn không biết đối phương chính là vị hôn phu (hôn thê) cũ của mình. Thật ra Lạc Vũ Hàm đã nhận được tin tức của phụ thân gửi đến, báo cho hắn rằng hôn ước đã bị hủy bỏ, đối với vị hôn thê chưa từng gặp mặt hắn cũng không bận tâm gì nhiều, chỉ cười trừ mà bỏ qua chuyện này.
Ấy thế mà trời xui đất khiến hai người lại đụng phải nhau, tính cách Lạc Vũ Hàm vốn ôn hòa thiện lương, còn tính tình của Tô Uyển Uyển lại có chút không thích bị ràng buộc, hoạt bát hướng ngoại, cho nên sau khi kết giao hai người đồng hành dọc đường bất tri bất giác bị đối phương hấp dẫn, sau này lại biết rõ thân phận của nhau, bọn họ thuận lý thành chương ở bên nhau.
Mà nguyên chủ của Hạ Như Yên ở trong cốt truyện này lại vào vai một người tùy hứng kiêu ngạo, nói đến thân phận của nguyên chủ trước hết cần nhắc tới cơ sở giả thiết của thế giới này. 《 Con đường đào hôn của giang hồ 》 là một tiểu thuyết giang hồ, nhưng giang hồ này lại có điều khác với giang hồ bình thường, mang theo giả thiết tu tiên khác biệt, trong thế giới này tuổi thọ của người luyện võ bình thường có thể đạt tới hai trăm tuổi, mà nếu muốn luyện võ, trước hết cần có được linh mạch, mà linh mạch được chia làm hai loại thiên địa, trong đó thiên linh mạch ưu việt hơn, còn địa linh mạch xếp thứ hai. Cho nên thiên linh mạch thuộc loại tư chất thượng đẳng, còn địa linh mạch chỉ là tư chất tầm thường, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như nam chủ Lạc Vũ Hàm của chúng ta, hắn mang trong mình địa linh mạch, nhưng tư chất thiên bẩm vô cùng thông minh, hơn nữa lại nghiêm túc khắc khổ rèn luyện, vì vậy tuy là địa linh mạch nhưng cuối cùng lại đạt được thành tựu cũng không thua kém gì một người xuất chúng trong thiên linh mạch. Còn Tô Uyển Uyển tuy là thiên linh mạch, nhưng lại tương đối lười, biếng nhác với việc tu luyện, cho nên thành tựu sau này kém xa Lạc Vũ Hàm.
Nguyên chủ Hạ Như Yên thuộc một trong những môn phái lớn nhất võ lâm là Xích Dương Tông, nàng là một đệ tử chân truyền nhỏ tuổi nhất của trưởng môn Vân Dương Tử của Xích Dương Tông, bởi vì nàng là người được Vân Dương Tử nhặt về khi đi du ngoạn bên ngoài, không cha không mẹ, thân thế đáng thương, cho nên từ nhỏ được nhận hết yêu chiều của trưởng môn, tính tình cũng được nuông chiều nên có chút tùy hứng, trong môn phái bình thường cũng không có mấy người dám trêu chọc nàng.
Đồng thời nàng là dị nhân trong môn phái, lại là đệ tử chân truyền là phàm nhân trong Xích Dương Tông, nên cũng không ngoại lệ là thiên linh mạch, mà nguyên chủ lại là địa linh mạch, nhưng bởi vì nàng là người đích thân Vân Dương Tử nhận về giống như một đứa con gái, cho nên không người nào dám có dị nghị. Linh mạch của nguyên chủ cũng không thích hợp để tu luyện chưởng môn tuyệt học chân truyền của Xích Dương Tông, nhưng Vân Dương Tử cực kỳ yêu thương nàng, cũng không muốn để nàng tu luyện công pháp trung phẩm của đệ tử ngoại môn, trùng hợp Vân Dương Tử từng được một người bạn cũ tặng cho hắn một thanh kiếm phổ, thanh kiếm này không câu nệ linh mạch, cho dù là thiên hay là địa đều có thể tu luyện. Hơn nữa người bạn cũ kia còn từng nói, thanh kiếm pháp này không so đo thiên linh mạch chuyên tu luyện công pháp thượng phẩm, vì vậy chỉ cần luyện tập tốt, cho dù là địa linh mạch cũng sẽ có ngày nổi danh.
Vì thế vào ngày sinh nhật sáu tuổi của nguyên chủ, Vân Dương Tử trao thanh kiếm pháp này cho nàng, dặn dò nàng nhất định phải nghiêm túc tu luyện, đồng thời còn tặng cho nàng một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, nhưng lúc ấy nguyên chủ còn quá ít tuổi, cho nên đến tận năm mười hai tuổi mới thật sự bắt đầu sử dụng thanh bảo kiếm này.
Con đường tu luyện của Xích Dương Tông là rèn cho bản thân mạnh mẽ, trong môn phái cũng không có ai sử dụng vũ khí tấn công trực tiếp, nhiều lắm là đeo linh khí hỗ trợ tấn công như ngọc bội, vòng cổ, nhẫn đeo tay, vòng tay..., duy nhất chỉ có nguyên chủ sử dụng kiếm, cho nên ở trong tông nàng là một người rất đặc biệt, hơn nữa vì nàng dùng kiếm, nên trong tông không ai có thể hướng dẫn nàng tu luyện, chỉ có Vân Dương Tử dựa theo cơ sở tu tập của nàng mà truyền cho một ít chỉ đạo.
Cũng may tuy rằng nguyên chủ được nuông chiều, nhưng tu luyện vẫn chưa từng xuống cấp, chỉ là có đôi khi nàng hơi vô lý, võ công lại yếu ớt, nên trong tông vẫn luôn có một số người không thích nàng, ví dụ như sư thúc của nàng, Hình Thiếu Ngôn.
Nói đến Hình Thiếu Ngôn, thì không thể không nhắc đến thân phận của hắn ở trong truyện, đầu tiên hắn là đệ tử của chưởng môn tiền nhiệm, căn cốt rất tốt, tốc độ tu luyện so với những người khác cũng nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa hắn khắc khổ tu luyện, nên tiến bộ cực nhanh. Tuy rằng chưởng môn tiền nhiệm đã đi về cõi tiên lúc hắn mới mười tuổi, nhưng nhóm sư huynh sư tỷ đều rất thương yêu hắn, có tài nguyên gì tốt đều sẽ chủ động tặng cho hắn, cho nên tuổi tác của hắn còn trẻ mà võ nghệ đã vô cùng xuất chúng.
Năm ấy lúc Hình Thiếu Ngôn hai mươi chín tuổi đã lập đại công trong trận chiến giữa Xích Dương Tông và Ma La Môn, năm sau được lên làm trưởng lão của Xích Dương tông, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong giới võ lâm. Sau đó năm hắn ba mươi tuổi đã luyện chưởng pháp Xích Dương Tông đạt đến hạng thứ tám của tông môn, mà cảnh giới chưởng pháp cao nhất Xích Dương là hạng thứ mười hai, trong toàn bộ Xích Dương Tông cũng chỉ có Vân Dương Tử đạt tới hạng thứ mười, mà Vân Dương Tử đã sáu mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi có thể lên tới hạng thứ tám ở Xích Dương tông có thể nói điều là từ xưa đến nay chưa từng có. Hơn nữa đầu óc hắn cực kỳ lanh lợi, lúc mười lăm tuổi đã nổi danh trên giang hồ, từ đó đến khi hắn ba mươi tuổi, mỗi lần hắn xuống núi du ngoạn đều là hành hiệp trượng nghĩa trừ hại cho dân, rất được bá tánh và người trong giang hồ khen ngợi.
Trừ những việc làm bên ngoài, thì ở trong truyện Hình Thiếu Ngôn còn vào vai một nhân vật không nhiều đất diễn lắm nhưng lại là nhân vật mấu chốt, đó chính là đối tượng Tô Uyển Uyển nhất kiến chung tình, cũng chính là đại hiệp lúc trước cứu nàng và tiểu sư đệ từ trong tay tên giang hồ đang bị truy nã.
Tình cảm giữa nguyên chủ Hạ Như Yên và Hình Thiếu Ngôn bắt đầu từ khi chưởng môn Xích Dương Tông ra lệnh cho hai người bọn họ đi chúc thọ chưởng môn phái Đồng Sơn. Hình Thiếu Ngôn vẫn luôn không vừa mắt nguyên chủ vừa yếu đuối lại vừa tuỳ hứng, đương nhiên những việc này đều có nguyên do, tất cả là bởi lúc nguyên chủ sáu tuổi đã trộm mất gà con hắn nuôi dưỡng ở viện tử, kết quả trên đường quay về Hình Thiếu Ngôn nhìn thấy nguyên chủ lén lút không biết làm chuyện gì ở trong sân, lập tức quát một tiếng chói tai, nguyên chủ bị dọa đến mức té lăn quay về phía trước, không biết xui xẻo thế nào lại đè lên gà con, gà con đáng thương chết ngay tại chỗ.
Lúc ấy Hình Thiếu Ngôn chỉ mới mười tám tuổi, tính cách vẫn còn ngây thơ chất phác, thấy con gà con hắn cực kỳ yêu thương bị nguyên chủ đè chết, tức giận đến mức suýt chút nữa rút kiếm chém đầu nguyên chủ ngay tại chỗ. Mặc dù đối với Hình Thiếu Ngôn thì sủng vật rất quan trọng, nhưng ở trong mắt những người khác cũng chỉ là con gà nuôi lớn để hầm canh ăn mà thôi, bởi vậy cho dù sau đó sự việc đến tai Vân Dương Tử, Vân Dương Tử cũng không để trong lòng, chỉ bồi thường mấy thứ cho Hình Thiếu Ngổn rồi bỏ qua.
Từ đó Hình Thiếu Ngôn vô cùng hận nguyên chủ, chỉ là hắn giấu tâm tư quá kín kẽ, hơn nữa bình thường đều tỏ vẻ khinh thường không muốn ở chung với nguyên chủ, cho nên một thời gian sau mọi người đều quên mất chuyện lúc trước nguyên chủ đè chết gà con, còn Hình Thiếu Ngôn vẫn luôn ghi hận trong lòng, chưa bao giờ quên.
Lúc nhận được mệnh lệnh của chưởng môn, Hình Thiếu Ngôn đã ngay lập tức từ chối, trước khi đi còn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của nguyên chủ, nhưng không ngờ hôm đó khẩu vị của nguyên chủ không tốt nên không ăn cơm, cuối cùng Hình Thiếu Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi cùng nguyên chủ.
Lên đường không bao lâu thì Hình Thiếu Ngôn đã không chịu nổi tính cách kiêu căng của nguyên chủ, vì thế khi thấy nguyên chủ chê bai đồ ăn ở quán trọ lần nữa, hắn ta đã nói với nàng: Ta đi mua mấy quả quýt, ngươi ở đây đợi ta, đừng đi lung tung. Sau đó bỏ mặc nguyên chủ chạy như bay chưa từng quay đầu lại.
Đến đây câu chuyện mới thật sự bắt đầu, nguyên chủ ở khách điếm chờ đến tận tối cũng không thấy Hình Thiếu Ngôn quay lại, lúc này nàng cũng biết mình đã bị sư thúc lừa, tức giận đến mức lập tức quyết định sẽ lên đường một mình, thuê một phòng ở quán trọ để nghỉ ngơi chuẩn bị ngày hôm sau tiếp tục xuất phát.
Đêm đó nguyên chủ bị mất ngủ, trong khi đang ngây ngốc dựa vào cửa sổ ngắm nhìn đường phố thì vô tình nhìn thấy mấy tên áo đen đang đuổi giết một nam nhân trung niên, nói tới đây cũng đúng là nguyên chủ tự tìm đường chết, nàng chưa từng đi ra ngoài rèn luyện, cho nên có chút ngây thơ nổi lên tinh thần trượng nghĩa, lập tức nhảy từ cửa sổ ra giúp đỡ nam tử trung niên kia.
Mọi việc phía sau ai cũng đoán được, nguyên chủ chẳng những chưa kịp giúp đỡ, ngược lại bởi vì kinh động mấy tên áo đên làm lộ ra sự tồn tại của mình, sau đó đã bị đuổi giết. Tuy rằng nguyên chủ cũng chưa từng lười biếng việc luyện công, nhưng chung quy lại bản thân nàng là địa linh mạch lại không người hướng dẫn, bởi vậy thân thủ bình thường, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong. Đúng lúc vào lúc này nam chủ Lạc Vũ Hàm đi ngang qua, lập tức ra tay cứu giúp nguyên chủ, còn đưa nàng đang bị thương về quán trọ để tôi tớ đi theo chữa thương cho nàng.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
32 chương
56 chương
36 chương
18 chương
48 chương