Tiết tháo ở đâu?
Chương 147 : Tiết tháo ở đâu?
Chương 40: Chiếm làm của riêng.
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Như Yên, Nhạc Tú nhìn lướt qua cô một cái. Lúc này, một cô gái dáng cao, đẫy đà ở bên cạnh hét lớn lên: “Này, bây giờ không phải là lúc để các cô nói chuyện phiếm đâu, zombie này là do chị Tú của chúng tôi giết, tinh hạch bên trong lý ra phải thuộc về chị Tú!”
Trương Lộ vừa nghe đã lập tức quát lại: “Câu nói của cô có chút không hợp lý. Lúc trước chúng tôi đuổi theo đánh nó lâu như vậy, cô nhìn thương tích trên người nó đi, còn có những đốm da cháy xém bị biến thành màu đen này nữa, các người chẳng qua là vừa vặn đánh trúng khi nó suy yếu, hái được một quả đào mà thôi. Vốn dĩ bọn tôi sắp giải quyết xong rồi lại bị các cô nẫng tay trên, còn đòi lấy luôn tinh hạch, da mặt các cô có phải dày quá rồi hay không?”
Trương Lộ nói chuyện rất thẳng thắn, cô gái kia vừa nghe lập tức cúi gầm mặt: “Anh nói ai da mặt dày? Zombie này tự mình chạy đến đây, cũng chẳng phải chúng tôi chủ động xông vào, các anh đánh lâu như vậy mà nó còn chưa chết, chứng tỏ là các anh quá yếu đó!”
“Ồ! Cô vừa nói cái gì ấy nhỉ? Chúng tôi yếu sao? Có muốn lại đây đấu một trận ra trò hay không?!” Trương Lộ bắt đầu xắn tay áo, rất có tư thế muốn đánh nhau.
Cô gái kia cũng là một người có cá tính rất mãnh liệt, vừa nghe câu trả lời “đấu một trận ra trò” thì đã bước lên phía trước. Lúc này, Nhạc Tú vươn tay ra cản trước mặt cô gái, nói với Nghê Ám: “Tuy là đòn cuối cùng nhưng lại chết dưới tay tôi, tại sao chúng ta không lấy ra xem thử nó là tinh hạch màu gì trước đi rồi thương lượng tiếp?”
Nghê Ám không phản đối gì, Hạ Như Yên cầm con dao găm lên, nói với Nhạc Tú: “Tôi làm đây.”
Dứt lời, cô bước tới, ngồi xổm xuống, ghim lưỡi dao vào não con tang thi, khuấy khuấy hai lần rồi dừng tay lại một chút, sau đó, cô lắc con dao từ bên này sang bên kia để lỗ hổng mở rộng hơn. Hạ Như Yên dùng lưỡi dao lấy tinh hạch ra, không có gì ngạc nhiên khi thấy viên tinh hạch này có màu tím nhạt.
Cô dùng nước trong rửa sạch tinh hạch, cầm nó trong tay quơ quơ với Nhạc Tú, nói: “Màu sắc này vừa khéo chúng tôi có thể sử dụng.”
Nhạc Tú còn chưa kịp nói thì cô gái kia đã chen ngang: “Chúng tôi cũng có người có thể sử dụng được này, chị Tú, tiểu Hà thuộc lôi hệ, màu tím cũng vừa khéo lại hợp luôn đúng không?”
Cô ta vừa nói xong thì phía sau có một người đàn ông gầy còm bước ra. Ông ta nhìn chằm chằm tinh hạch trong tay Hạ Như Yên rồi lẩm bẩm: “Có thể sử dụng được, tôi cần phải có tinh hạch màu này...”
Lúc này, Nhạc Tú đã mở miệng, cô ta nhìn Hạ Như Yên, ánh mắt trầm tĩnh: “Ra một cái giá đi, chúng tôi sẽ cho các người một ít vật tư coi như là bồi thường, viên tinh hạch này nhường cho chúng tôi đi.”
Hạ Như Yên mỉm cười: “Tại sao các cô không ra một cái giá đi rồi chúng tôi đổi vật tư cho các cô?”
Ánh mặt Nhạc Tú hơi trầm xuống: “So với vật tư thì chúng tôi cần tinh hạch hơn.”
"Thật không may, chúng tôi cũng vậy."
Hạ Như Yên ném tinh hạch lên và bắt lấy nó, bổ sung trước khi vẻ mặt của Nhạc Tú khó coi: “Nhưng mà tôi có một viên tinh hạch khác trái lại có thể đổi vật tư với bọn cô, cô có muốn nhìn thử một chút hay không?”
“Chúng tôi muốn cái này!”
Cô gái kia nóng lòng bước lên trước, Nhạc Tú lại cảm thấy khá hứng thú với lời Hạ Như Yên nói, đưa tay ra làm dấu xin mời: “Lấy nó ra tôi nhìn thử.”
Hạ Như Yên lấy từ trong túi ra một viên tinh hạch màu đỏ cô vừa đoạt được, đưa ra trước mặt Nhạc Tú rồi chậm rãi xòe bàn tay ra. Ánh sáng màu đỏ như máu dưới ánh chiều tà rực rỡ phản chiếu ra hào quang mê người. Nhạc Tú vừa nhìn thoáng qua một cái, đồng tử đã hơi co lại. Chưa kịp đợi cô ta nhìn kỹ hơn, Hạ Như Yên đã nắm chặt lại rồi thu tay về, mỉm cười với Nhạc Tú nói: “Thế nào, có muốn đổi không?”
“Nó màu đỏ đó!” Cô gái kia kêu lên, “Chị Tú...”
Nhạc Tú giơ tay lên ngắt lời, nói với Hạ Như Yên: “Được thôi, vậy thì đổi viên này đi, các cô yêu cầu vật tư gì?”
Hạ Như Yên nở nụ cười hài lòng: “Cái gì cũng được, cô muốn đưa gì thì đưa, có điều tôi không cần nước, tốt nhất là thời hạn sử dụng lâu một chút, đương nhiên, có dược phẩm thì càng tốt.”
“Được, các người đến chọn trong xe của chúng tôi đi.”
Nhạc Tú đáp ứng một tiếng, chỉ có cô gái kia đứng bên cạnh là lầu bầu: “Còn nói cái gì mà sao cũng được, vậy mà lại đưa ra nhiều yêu cầu như vậy...”
Nhạc Tú bảo cô gái kia dẫn Trương Lộ đi chọn vật tư rồi quay sang nói với Hạ Như Yên: “Cho hỏi, có phải nơi này từng có căn cứ của người sinh sống đúng không?”
Hạ Như Yên gật đầu: “Đúng vậy, tất cả chúng tôi là người trong căn cứ, đi ra thực hiện nhiệm vụ.”
Nhạc Tú bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, chúng tôi đến từ thành phố E bên kia...”
Trong khoảng thời gian Trương Lộ đang lựa chọn vật tư, Nhạc Tú hỏi thăm một ít vấn đề liên quan đến chuyện của căn cứ với Hạ Như Yên, khi biết dị năng giả cũng phải đi vào tiểu đội dị năng giả của căn cứ thì cô ta khẽ cau mày.
Hạ Như Yên thu sự thay đổi thoáng chốc trên mặt của cô ta vào trong mắt. Thật ra, dựa theo cốt truyện ban đầu, Nhạc Tú lẽ ra không nên đến căn cứ của người sống sót sớm như vậy, sau khi cô ta đến căn cứ sẽ trực tiếp thay đổi hiện trạng của toàn bộ dị năng giả thuộc về tiểu đội, toàn bộ dị năng giả có thể tự tổ đội với bất kỳ ai, chuyển đến căn cứ tuyên bố tiền thưởng của nhiệm vụ, cho những tiểu đội này đi tiếp nhận nhiệm vụ để nhận được thù lao.
Lần này Nhạc Tú đến trước kế hoạch, không biết cốt truyện còn có thể phát triển dựa theo quỹ đạo vốn có của nó hay không đây? Khóe môi Hạ Như Yên khẽ cong lên, thật ra cô rất hy vọng Nhạc Tú có thể thành công, người một nhà tổ đội thế nào cũng yên tâm hơn so với hợp lực tác chiến cùng những người không rõ lai lịch khác.
Hạ Như Yên còn nói cho Nhạc Tú chuyện những người trong căn cứ không biết tác dụng của tinh hạch, đối phương hiểu rõ gật gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi những vấn đề khác.
Một lúc sau, Trương Lộ quay lại, trên tay anh ta cầm một hộp giấy, bên trong chứa đầy vật tư. Cô gái kia đi bên cạnh, gương mặt lộ vẻ cực kỳ không vui, vẫn lẩm bẩm mãi trong miệng: “Da mặt dày thật đấy, còn lấy nhiều như vậy nữa...”
Lúc này Trương Lộ cũng không tức giận nữa, toét miệng cười với cô gái: “Cảm ơn nhiều nha, đúng dịp cũng lâu rồi tôi chưa được ăn thịt bò khô nè.”
Nói xong anh ta quay về chỗ Hạ Như Yên và những người bên này trong ánh mắt tức giận của cô gái kia. Nhạc Tú thấy anh ta đã trở về thì nói với Hạ Như Yên: “Vậy trước hết chúng tôi đi đến căn cứ đã, không biết các cô đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? Có muốn đi cùng nhau không?”
Hạ Như Yên lắc đầu thở dài, nói: “Chúng tôi có một người bạn đã mất tích, vẫn chưa tìm thấy người đâu hết, các cô đi trước đi.”
“Cái gì? Lý Văn Đào mất tích sao?” Trương Lộ hơi giật mình, sau đó nhìn xung quanh nói: “Ở một nơi nhỏ như vầy mà anh ta cũng có thể mất tích sao? Đừng nói là đi vào gian phòng nào rồi ngủ luôn trong đó đấy nha?”
Hạ Như Yên cười lạnh, nói: “Tôi cũng không biết nữa, lúc nãy tôi và Vương Hải đang vật lộn với zombie, anh ta hại Vương Hải một vố rồi lập tức biến đi đâu mất, rõ là một kẻ tiểu nhân vô cùng bỉ ổi, đợi lát nữa tìm được anh ta tôi không đánh anh ta một trận thì không được mà!”
Thấy đám người Hạ Như Yên muốn tìm người, Nhạc Tú cũng không nói nhiều, kéo người lên xe ở giữa đường rồi lái đi. Sau khi Hạ Như Yên chờ cho xe của bọn họ khuất dạng xong, cô lại di đến bên cạnh zombie, ngồi xổm xuống, cầm dao găm tách toàn bộ đầu của nó ra.
“Cái gì? Lại còn một viên nữa sao?” Trương Lộ há to miệng, ngây người nhìn viên tinh hạch màu xanh nhạt trong tay Hạ Như Yên.
Hạ Như Yên quơ quơ tinh hạch nói: “Lúc nãy tôi và Vương Hải giết chết con zombie kia lấy ra được hai khối tinh hạch, cho nên khi lấy tinh hạch trong đầu zombie này tôi đã để ý kỹ, không tách luôn đầu của nó ra.”
“Tiểu Hạ, cô thật là thông minh!”
Trương Lộ vui vẻ muốn tiến lên vỗ lưng cô nhưng may mắn kịp thời dừng tay lại khi vừa nhìn thấy Nghê Ám, hắn nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi tìm Lý Văn Đào sao?”
Hạ Như Yên cười một tiếng giễu cợt: “Tìm anh ta làm cái gì, trong nhiệm vụ lần trước anh ta đã muốn hại Nghê Ám, lần này lại hại Vương Hải. Chúng ta trở về trực tiếp báo cáo với căn cứ là anh ta lâm trận bỏ chạy là được.”
Cô kể lại việc Lý Văn Đào đã hại Vương Hải như thế nào, Trương Lộ nghe xong tức giận không thôi, liên tục chửi rủa Lý Văn Đào là đồ đê tiện, sau đó cõng Vương Hải lên, ba người cùng nhau rời khỏi thị trấn.
----------
Mọi người có biết hái đào có nghĩa là gì không? Đó là phép ẩn về một người không đóng góp gì nhiều trong quá trình làm việc đó, nhưng cuối cùng lại đoạt hết đi thành quả và vinh quang, giống như “ngồi mát ăn bát vàng” vậy đó.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương