Tiết tháo ở đâu?

Chương 136 : Tiết tháo ở đâu?

Chương 29: Chiếm làm của riêng Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   Trúng bẫy rồi! Nghê Ám và Hạ Như Yên cảm thấy không ổn, thì ra đám chuột biến dị kia là muốn đưa bọn họ tới đây, để bắt con ba ba ở trong rọ!   Mười mấy con chuột biến dị thong thả bò đến gần bọn họ, trong miệng liên tục phát ra tiếng cười khanh khách của trẻ sơ sinh, hai người lập tức huy động dị năng, nhưng không lập tức tấn công chúng ngay, mà đại não còn đang nhanh chóng vận chuyển muốn tìm ra phương án giải quyết.   Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, trong cái khó ló cái khôn, hai tay Hạ Như Yên nhắm ngay vào mặt đất bắt đầu xả nước ra, cô dùng dị năng khống chế nước chảy về phía bọn chuột, bao phủ toàn bộ vị trí của bọn chuột biến dị vào trong nước, dường như những con chuột già thật to đó cũng không để ý đến sự ẩm ướt ở trên mặt đất, chúng nó vẫn tiếp tục đi tới gần con mồi ở trong mắt chúng nó như cũ.   “Nghê Ám…”   Hạ Như Yên thấp thấp hô lên một tiếng, cô không cần phải nói ra ý định của mình, thì Nghê Ám cũng đã hiểu được dụng ý của cô, anh vẫn nhìn chằm chằm vào lũ chuột biến dị kia như cũ, sau đó quỳ một chân xuống, hai tay tiếp xúc mặt đất, hiển nhiên những con chuột biến dị kia vẫn không ý thức được anh sắp làm cái, chúng còn đang vừa cười vừa bò tới gần hai người.   Vào đúng lúc này! Hai mắt của Nghê Ám biến đổi, một luồng lưu điện mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay của anh phát ra, những dòng lưu điện đó yên lặng không một tiếng động truyền vào trong dòng nước, dòng điện lập tức nhiễm vào cơ thể của lũ chuột biến dị phát ra tiếng xèo xèo, cùng lúc đó tiếng rên rỉ thảm thiết của lũ chuột vang lên, chúng nó bị dòng điện hút lấy ở trên mặt đất không có cách nào hoạt động, đầu tiên là toàn bộ lông tơ ở trên người chúng nó đều dựng cả lên, sau đó cháy thành màu đen xám. Hạ Như Yên bắt lấy thời cơ này, cô liên tục bắn mũi tên nước ra, mỗi một mũi tên đều cố gắng xuyên vào trong phần miệng của con chuột biến dị.   Mùi cháy khét lại tràn ngập ở trong không khí một lần nữa, lũ chuột biến dị không ngừng co giật ở trên mặt đất, thậm chí có một số con yếu hơn bị điện giật đến mức miệng sùi bọt mép, mũi tên nước của Hạ Như Yên cũng chỉ nhân cơ hội này giải quyết được hai con, vẫn còn có một số con khoẻ hơn một chút, vậy mà lại bò lên trên máy chế thuốc, sau đó nhảy sang một cái máy khác rồi đánh úp lại về phía hai người Hạ Như Yên.   Hạ Như Yên vội vàng dùng mũi tên nước ngăn cản lại chúng, mà Nghê Ám ở bên kia vẫn không buông tay ra, lũ chuột biến dị ở trên mặt đất còn chưa chết hết, nếu như lúc này anh ngừng tấn công chúng nó, thì chỉ đặt chính mình và Hạ Như Yên vào trong hoàn cảnh nguy hiểm hơn!   Sức tấn công của dị năng hệ thuỷ cũng chỉ có hạn, tuy rằng Hạ Như Yên đã bắn phá ra mũi tên nước dày đặc nhưng chỉ có thể đánh rụng hai ba con chuột biến dị, vẫn còn có hai con cá lọt lưới đánh về phía cô, dưới tình thế nguy hiểm cô chỉ có thể rút thanh đao ngắn ra đâm về phía con chuột biến dị kia.   Cũng may thanh đao ngắn vẫn có tác dụng, tuy rằng lớp da của chuột biến dị tương đối cứng rắn, nhưng ít nhất Hạ Như Yên có thể dùng thanh đao ngắn để ngăn cản lại chúng nó một lát, Nghê Ám nóng vội nhưng anh cũng không thể buông tay, đúng ngay lúc này một tiếng hô to vang lên trong không khí ở ngoài cửa: “Tiểu Nghê! Tiểu Hạ!”   Không biết Lôi Thư Hải đã đuổi tới đây từ lúc nào, phía sau anh ta còn có Tống Diêu và Vương Húc Sơn đi theo, ba người thấy Hạ Như Yên và Nghê Ám ở trong tình huống nguy hiểm, bọn họ cũng vội đi lên giúp đỡ. Mấy quả cầu lửa của Lôi Thư Hải và Vương Húc Sơn đồng thời bắn ra, ngọn lửa đốt cháy phần lông của lũ chuột biến dị ngay lập tức, lũ chuột biến dị ở trên mặt đất không chỉ bị điện giật mà còn bị lửa thiêu, trong lúc nhất thời tiếng rít cứ văng vẳng ở bên tai mãi không dứt.   Tống Diêu đang muốn chạy tới giúp đỡ Hạ Như Yên, thì Nghê Ám lập tức gầm lên một tiếng: “Đừng bước vào! Trên mặt đất còn có điện!”   Bước chân của Tống Diêu nhanh chóng dừng lại, cô ấy nhìn nhìn về phía Hạ Như Yên, vì muốn tiết kiệm dị năng cho nên cô ấy cũng không bay qua đó, mà là tung ra vài đường lưỡi đao gió ở trong không trung, đúng lúc chém đứt cái đuôi của một con chuột biến dị ở trong số đó, con biến dị chuột kia phát hiện có người tấn công nó từ phía sau, vì thế nó xoay người lại dọc theo từng bộ máy nhảy về phía Tống Diêu đang ở cửa.   Lôi Thư Hải, Vương Húc Sơn và Nghê Ám phối hợp tấn công, cuối cùng bọn họ cũng làm cho lũ chuột biến dị ở trên mặt đất chỉ còn hơi thở thoi thóp, Nghê Ám thu dị năng lại, lúc này Hạ Như Yên đã giải quyết hết hai con ở trước mặt cô, hai người đồng thời rút vũ khí ra chém xuống lũ chuột ở trên mặt đất. Mà Lôi Thư Hải và Vương Húc Sơn lại quay đầu đối phó với con chuột biến dị đang nhào tới đó với Tống Diêu.   Những con chuột biến dị ở trên mặt đất đã suy yếu đến mức không thể động đậy, rất nhanh tính mạng của chúng nó đã bị Nghê Ám cướp đi, còn Tống Diêu ở bên kia cũng giải quyết xong con chuột biến dị đứt đuôi, cuối cùng cuộc chiến cũng kết thúc.   “Hai người đuổi theo nhanh như vậy, cũng không thèm đợi chúng tôi, nhìn đi vừa rồi nguy hiểm như thế nào!” Lôi Thư Hải hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, “Sau này không được như vậy nữa biết không?”   Hạ Như Yên sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: “Đã biết……”   “Được rồi, chúng ta quay về xem đám Hứa Lệ Ninh thế nào rồi trước đã.”   Lôi Thư Hải xoay người đi ra ngoài cửa, Hạ Như Yên ở phía sau nói: “Các anh cứ đi đi, tôi và Nghê Ám ở đây xem xem trong đầu lũ chuột này có tinh hạch không.”   Bước chân của Lôi Thư Hải dừng lại một chút: “Chuột biến dị?”   “Đúng vậy, các anh nhìn nó mà xem, có giống chuột không?”   “Đúng là hơi giống đấy!” Tống Diêu kinh ngạc nói, cô ấy dùng mũi chân đá đá thi thể của con chuột biến dị ở trên mặt đất, nương theo ánh sáng ở cửa chiếu vào rồi cẩn thận quan sát, sau đó cô ấy cũng đồng ý với phán đoán của Hạ Như Yên.   “Mẹ nó, lũ chuột này ăn cái gì mà lại biến thành như vậy? Được rồi hai người cứ lấy cho chính mình đi, Tống Diêu, Vương Húc Sơn, chúng ta đi thôi.” Lôi Thư Hải hùng hùng hổ hổ kéo Tống Diêu và Vương Húc Sơn rời đi.   Ngay cả việc lấy tinh hạch cũng không tích cực, Hạ Như Yên nhún nhún vai, cầm lấy đao bắt đầu bổ đầu con chuột biến dị ra với Nghê Ám, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, trong đầu của mỗi con chuột biến dị đều có một viên tinh hạch màu tím nhạt to bằng ngón tay cái.   Hạ Như Yên cười đến nỗi hai mắt híp lại, nhiều tinh hạch như vậy, hôm nay bọn họ thu hoạch được quá phong phú, dù sao những người khác cũng không biết tác dụng của tinh hạch đến lúc đó cô theo chân bọn họ đổi một chút vật tư để lấy tinh hạch là được.   Sau khi rửa sạch tinh hạch, Hạ Như Yên nghĩ nghĩ, sau đó lấy một viên ra đặt ở trong lòng bàn tay của Nghê Ám: “Anh thử hấp thụ xem có được không?”   Nghê Ám lẳng lặng nhìn viên tinh hạch ở trên lòng bàn tay trong chốc lát, sau đó anh lại đưa cho Hạ Như Yên: “Hôm nay chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, nếu như còn có tình huống khẩn cấp thì phải làm sao bây giờ? Cứ để đấy trước đã.”   “Được rồi, vậy mỗi người chúng ta cầm một nửa, để phòng ngừa vạn nhất.”   Hạ Như Yên biết là cô không thể hấp thụ tinh hạch màu này, mỗi người chỉ có thể hấp thụ tinh hạch có màu sắc cùng hệ của mình, nhưng mà bây giờ bọn họ vẫn chưa có cơ hội để kiểm chứng, cho nên cô không tiện nói ra ngoài.   Sau khi chia tinh hạch với Nghê Ám xong, bọn họ lại trở lại tầng trên một lần nữa, chân của Chu Chân đã được Đường Mặc băng bó xong, sức mạnh của con chuột biến dị kia vô cùng lớn, cắn xuống một cái đã làm cho xương đùi của anh ta bị dập nát.   Đường Mạc đã dùng bộ đàm để liên hệ với Lôi Thư Hải ở bên kia, tình huống của Chu Châu và Hứa Lệ Ninh không khác nhau lắm, hai người đều không thể chiến đấu được nữa, cho nên bọn họ định đưa hai người về xe rồi tiếp tục quay lại lấy thuốc.   Đợi Đường Mạc và Lý Văn Đào quay lại, đội ngũ ban đầu vốn có chín người bây giờ chỉ còn bảy người, bọn họ đã tìm được một ít thuốc ở trong toà nhà sản xuất thuốc kia, vì thế tất cả hợp lực lại chuyển đống thuốc đấy sang bên đường cái, để tài xế chuyển lên trên xe, sau đó bọn họ muốn quay lại tiếp tục đi vào sâu bên trong.   “Đúng rồi, hai đội kia có mang gì ra ngoài không?” Lôi Thư Hải thuận miệng hỏi một câu.   “Không có, trước mắt chỉ có đội trưởng của các anh ra ngoài thôi.” Tài xế thành thật trả lời.   Lôi Thư Hải nhíu mày lại, tại sao động tác của hai đội kia lại chậm như vậy? Ông ta cầm lấy bộ đàm muốn liên hệ với hai đội còn lại, nhưng mà anh ta gọi cả nửa ngày, ở bên kia không có ai đáp lại.   “Sao lại thế này, hai đội đều không đáp lại?”   Hai đầu lông mày của Lôi Thư Hải nhíu lại càng chặt, ông ta nhìn chằm chằm vào bộ đàm ở trong tay, không liên hệ được với một đội thì vẫn bình thường, nhưng mà không liên hệ được với cả hai đội, không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?   Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ đến điều này, mấy người mặt đối mặt nhìn nhau, Tống Diêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không thì chúng ta đi tìm bọn họ trước, tôi vẫn luôn cảm thấy tình huống này có chút không thích hợp.”   Bọn họ ở bên này mới vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu thì hai người đã bị thương, nếu hai đội còn lại gặp phải tình huống nghiêm trọng hơn, vậy chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?   “Được, chúng ta đi tìm người trước, an toàn của đồng đội quan trọng hơn.” Lôi Thư Hải đưa ra quyết định.