Tiết tháo ở đâu?
Chương 133 : Tiết tháo ở đâu?
Chương 26: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Đi tới dưới ký túc xá, đã có ít người đứng chờ ở đó, Lý Văn Đào và Hứa Lệ Ninh cũng đứng trong số đó, trông thấy Hạ Như Yên và Nghê Ám cùng nhau tới đây, ánh mắt Hứa Lệ Ninh có hơi quái dị, còn Lý Văn Đào cứ lộ ra vẻ muốn nói lại thôi với Hạ Như Yên.
Hạ Như Yên chỉ làm bộ như không nhìn thấy, ngược lại, hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hạ Như Yên và Nghê Ám lại càng nắm chặt hơn. Hạ Như Yên vỗ vỗ mu bàn tay anh để trấn an, người đàn ông liền an phận đứng yên không có bất kì động tác nào khác.
“Ha ha ha, tiểu Nghê và tiểu Hạ tới rồi à!” Lôi Thư Hải trông thấy hai người bọn họ, đôi mắt cười đến mức híp cả vào, ông ta bước tới vỗ vỗ lưng Nghê Ám, hắng giọng nói to: “Hôm nay thể hiện tốt một chút nhé! Tôi coi trọng hai người đấy!”
Cả đám người đợi một lúc lâu, Lôi Thư Hải bắt đầu không kiên nhẫn nổi nữa, ông ta đi qua đi lại một chỗ, vừa đi vừa phàn nàn trong miệng: “Cái cô Tống Diêu này, sao vẫn còn chưa tới? Lần nào cô ta cũng đến muộn!”
Ông ta vừa dứt lời, một bóng dáng thướt tha từ phía xa đi tới, hàng xóm mà hôm qua nhóm người Hạ Như Yên mới biết mặt – Tống Diêu, bên trên mặc một chiếc áo khoác để đi xe máy, bên dưới là quần jean ôm chân, vô cùng xinh đẹp linh hoạt, gương mặt xinh xắn của cô ấy dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ đường hoàng đặc biệt, còn chưa tới gần đã vẫy vẫy tay với Hạ Như Yên: “Này ~ Em gái tiểu Hạ ~”
Hạ Như Yên lễ phép mỉm cười đáp lại, lúc này Lôi Thư Hải không hài lòng nói: “Tống Diêu, lần nào cô cũng là người chậm chạp tới cuối cùng, có còn khái niệm tập thể không?”
Tống Diêu không để ý cười ha ha một tiếng: “Dậy muộn, dậy muộn, Lôi Thư Hải, còn không mau sắp xếp nhiệm vụ hôm nay đi.”
Cô ấy vừa gọi Lôi Thư Hải, Lôi Thư Hải liền hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Gọi tôi là đội trưởng!”
“Được rồi, đội trưởng đội trưởng, mau sắp xếp nhiệm vụ đi.” Tống Diêu cười hì hì đi tới đứng bên cạnh Hạ Như Yên.
Trông thấy dáng vẻ cười đùa hí hửng của cô ấy, Lôi Thư Hải chỉ có thể tỏ vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép, ông ta hắng giọng, bắt đầu nói về nội dung nhiệm vụ của ngày hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay là tới một xưởng sản xuất thuốc ở phía Nam thành phố để thu gom thuốc men, tiểu đội dị năng giả cộng thêm cả đội trưởng nữa là có hai mươi bảy người tất cả, dự định tới lúc đó sẽ chia nhau ra để hành động. Hạ Như Yên và Nghê Ám là một đội, chỉ là không ngờ cả Lý Văn Đào lẫn Hứa Lệ Ninh đều bị phân vào cùng một nhóm với Hạ Như Yên.
“Như Yên…”
Lý Văn Đào nhìn cô chăm chú, trong mắt tràn đầy sự phức tạp, Hứa Lệ Ninh đứng bên cạnh anh ta, nở một nụ cười miễn cưỡng với Hạ Như Yên: “Thật là tình cờ đấy Hạ Như Yên.”
Hạ Như Yên lạnh nhạt gật đầu với cô ta một cái, chẳng thèm nhìn Lý Văn Đào lấy một chút nào, nắm tay Nghê Ám đi tới chỗ xe tải mà căn cứ phái tới.
Thấy Hạ Như Yên không nhìn anh ta, vẻ mặt Lý Văn Đào có hơi khó coi, dùng ánh mắt còn lại liếc về phía bóng dáng của Nghê Ám, trong mắt nhanh chóng xẹt qua chút u ám, Hứa Lệ Ninh thu hết vào mắt những biểu cảm của anh ta, cúi đầu xuống không nói một lời.
Mới vừa lên xe tải, Hạ Như Yên đã nhìn thấy Tống Diêu ngồi ở trong, cô ấy vẫy tay với Hạ Như Yên: “Tới chỗ này ngồi.”
Hạ Như Yên rất biết nghe lời, đi tới đó ngồi xuống, Nghê Ám ngồi sát bên cạnh cô, vẫn nắm chặt lấy tay cô gái nhỏ như cũ, không hề có ý định muốn buông ra.
“A, tình cảm tốt quá nhỉ ~” Tống Diêu trêu ghẹo nói.
Gương mặt Hạ Như Yên hơi đỏ lên, hai người vừa nói được mấy câu, Lý Văn Đào và Hứa Lệ Ninh cũng tới, anh ta đi thẳng tới chỗ đối diện Hạ Như Yên ngồi xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, Hứa Lệ Ninh bất đắc dĩ bước tới, cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta, ánh mắt không dấu vết mà đảo qua đảo lại giữa hai người.
Hạ Như Yên nhíu nhíu mày, cái tên Lý Văn Đào này thật là đáng ghét, sao lại bị phân vào cùng một tổ với anh ta chứ? Một lúc nữa còn cả một đoạn đường rất dài để đi tới phía Nam thành phố, chẳng lẽ anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy sao?
Nhìn thấy vẻ chán ghét trên gương mặt của cô gái nhỏ, ánh mắt Lý Văn Đào càng u ám thêm, anh ta đang muốn mở miệng nói chuyện với cô, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy một tia sáng lóe lên, anh ta vô thức triệu hồi ra nhánh cây chắn trước người “Chítttt”, tiếng dòng điện chói tai vang lên, cùng lúc đó còn có tiếng kêu hoảng hốt của Hứa Lệ Ninh: “Văn Đào cẩn thận!”
Mùi khét lẹt nháy mắt tràn ngập cả toa xe, Lý Văn Đào ngồi sụp xuống sàn xe, ngơ ngác nhìn nhánh cây bị cháy rụi mất một nửa trước mặt mình, Hứa Lệ Ninh vẫn đang ngồi trên ghế, mấy giây sau bổ nhào tới bên cạnh Lý Văn Đào, sốt ruột hỏi: “Văn Đào, anh không sao chứ?”
Lúc này Lý Văn Đào mới lấy lại tinh thần, anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Ám, người ấy đang ôm lấy Hạ Như Yên trong lồng ngực, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống anh ta lạnh như băng, Lý Văn Đào nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn mở miệng, Hứa Lệ Ninh đã xông tới trước mặt Nghê Ám chất vấn.
“Họ Nghê! Cậu thế này là có ý gì? Cậu có biết trong đội nghiêm cấm nội chiến không? Vừa mới vào đội đã làm trái quy định, ra tay với đội viên trong đội, cậu muốn bị khai trừ khỏi đội à?!”
Nghê Ám lạnh lùng nhìn Lý Văn Đào, không để ý chút nào đến lời chất vấn của Hứa Lệ Ninh, âm thanh của anh giống như trộn lẫn vụn băng lạnh lẽo, rất nhẹ nhưng lại khiến người ta không thể coi thường, ở trong xe hình thành một sự đặc biệt đáp lại:
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa.”
“Cậu!” Hứa Lệ Ninh tức tới mức muốn xông tới tranh cãi với Nghê Ám, trông thấy Lý Văn Đào bò dậy từ dưới sàn, lại vội vàng đi tới nâng anh ta dậy.
Sắc mặt Lý Văn Đào đen như đáy nồi, anh ta u ám nhìn Nghê Ám một chút, không nói gì tiếp nữa, đi thẳng tới bên kia toa xe ngồi xuống. Hứa Lệ Ninh thấy anh ta không truy cứu, cũng đành phải chấm dứt công kích, hung hăng lườm Nghê Ám một cái rồi mới đi theo sang bên kia.
Hạ Như Yên tựa trong ngực Nghê Ám, trái tim nhỏ đập thình thịch, chuyện gì đã xảy ra? Vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy Nghê Ám vô cùng đẹp trai!
Tống Diêu ngồi bên cạnh cũng có hơi sững sờ, chậc chậc hai tiếng, tựa lên vách thùng xe bắt đầu chợp mắt, tỏ vẻ không muốn tiếp tục ăn bát đồ ăn cho chó này.
Nghê Ám xoa xoa đầu cô gái nhỏ, nghiêng người sang để cô dựa được thoải mái hơn một chút, nhướng mày nhìn cô nói: “Ngủ một lát được không?”
Hạ Như Yên ho nhẹ một cái, chôn gương mặt nóng rực vào trong ngực người đàn ông, lầm bầm đáp: “Ừm, tới nơi thì gọi em.”
Nghê Ám khẽ vuốt ve mái tóc của cô, không nói gì tiếp, trong xe yên tĩnh lại, chẳng bao lâu sau, những đội viên khác cũng lần lượt lên xe, ngồi xuống, Tống Diêu, Lý Văn Đào và Hứa Lệ Ninh đều im lặng tự suy nghĩ không nói, cuộc cãi vã vừa rồi dường như chưa hề xảy ra.
Từ căn cứ đến phía nam thành phố mất hai tiếng ngồi xe, Hạ Như Yên ngủ một lát đã tỉnh, cô dụi mắt ngồi thẳng lên, một ông chú trung niên ngồi đối diện bèn trêu chọc: “Đôi tình nhân nhỏ đúng là tình cảm, một lão già hom hem độc thân như tôi đây lấy làm hâm mộ đấy…”
Vốn trong xe không có ai nói chuyện, một câu nói này của ông ta khiến bầu không khí sôi nổi lên, đám người bắt đầu trò chuyện giết thời gian, Hạ Như Yên cũng làm quen sơ sơ với những người còn lại.
Ngoại trừ đội trưởng ra thì tiểu đội dị năng giả có tất cả hai mươi sáu người, một nhóm này của Hạ Như Yên có tám người, Lôi Thư Hải cũng ở cùng nhóm hành động này với bọn họ, vừa vặn đủ chín người, bây giờ ông ta đang ngồi ở ghế lái phụ, cứ lẩm bẩm càng lúc càng to.
Ngoại trừ năm người Lý Văn Đào, Hứa Lệ Ninh, Tống Diêu, Hạ Như Yên và Nghê Ám ra thì còn lại ba người, ông chú trung tuổi vừa nãy tên là Vương Húc Sơn, là dị năng giả hệ hỏa, một thanh niên ước chừng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tên là Chu Châu, có dị năng hệ thổ, cuối cùng còn một người cao gầy tên là Đường Mạc, có dị năng về sức mạnh.
Hạ Như Yên nhìn về phía Tống Diêu: “Chị Tống, chị là dị năng gì vậy?”
“Cô đoán xem?” Tống Diêu híp mắt cười, thừa nước đục thả câu.
Hạ Như Yên quan sát cô ấy từ trên xuống dưới vài lần, thực sự không nhìn ra, cười nói: “Tôi không đoán ra được, chị nói cho tôi biết đi.”
“Tôi à ~ Là dị năng giả hệ phong ~” Tống Diêu chạm nhẹ lên chóp mũi Hạ Như Yên.
“Thì ra là hệ phong à…” Hạ Như Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: “Xem ra trong tổ chúng ta, mỗi người có một dị năng khác nhau.”
Đám người tiếp tục vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm, ngược lại Hạ Như Yên lại nhớ tới một chuyện, trong nguyên tác, sau này nữ chính cũng có một trợ thủ đắc lực, là cao thủ hệ phong, cũng là một cô gái, cô có vẻ suy nghĩ nhìn Tống Diêu một chút, sẽ không phải là cô ấy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương