Tiết tháo ở đâu?
Chương 13 : Đầu tường xuân ( 13 )
Chương 13 : Đầu tường xuân (13)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
Rất nhanh Hạ Như Yên phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm, nàng vừa mới mơ mơ màng màng muốn đi vào mộng đẹp lại có một ngón tay chọc chọc vào mặt nàng.
"Ngủ rồi?" Giải Vanh cảm thấy cảm giác truyền đến từ nơi đầu ngón tay rất tốt, mềm mại nộn nộn, không nhịn được lại đâm nhiều thêm mấy lần.
Hạ Như Yên không thể không mở mắt ra, nhẫn nhịn cơn tức giận ở trong lòng nói: "Tại sao ngươi lại đến rồi?"
Giải Vanh bế Hạ Như Yên lên, phủ thêm một lớp áo khoác lên trên người nàng, không để ý tới tiếng kinh hô của nàng, nhanh chóng bế nàng ngồi lên trên đùi của mình, lấy một bát cháo từ trong chiếc rổ mà mình mang đến ra, bát mới vừa lấy ra, mùi thơm của cháo gà liền chui vào trong mũi Hạ Như Yên, nàng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, bụng cũng rất phối hợp kêu lên ùng ục ùng ục.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Như Yên trong nháy mắt đỏ bừng, quá mất mặt mà! Tại sao bụng lại kêu lên đúng lúc này cơ chứ! Nhìn ra được nàng đói bụng thèm thuồng, tâm tình của Giải Vanh nhất thời tốt lên rất nhiều, dùng muôi múc một muỗng cháo gà đưa tới bên mép Hạ Như Yên.
"Ta, ta không đói bụng." Hạ Như Yên nhanh chóng quay mặt đi, Giải Vanh muốn đút cơm cho nàng ăn, đây không phải là muốn độc chết nàng chứ?
Sắc mặt Giải Vanh chìm xuống, lạnh lùng nói: "Há miệng."
"Ta thật sự không đói bụng. . . Ô!" Còn chưa nói hết, một thìa cháo liền bị nhét vào trong miệng nàng, gạo được nấu nhừ mềm mại lại mang theo hương thịt gà thơm nức trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, từ tối hôm qua đến tận lúc này còn chưa được ăn gì, cơn thèm ăn của Hạ Như Yên lập tức bị khơi gợi.
". . . Ngươi thả ta xuống đi, ta tự ăn được." Hạ Như Yên nín nửa ngày mới nói được một câu, thẹn thùng vì đói bụng mà chịu khuất phục.
"Há mồm." Giải Vanh căn bản không cho nàng cơ hội cò kè mặc cả, chỉ lạnh lùng lặp lại hai chữ kia.
Hạ Như Yên không có cách nào nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt vào từng miếng từng miếng cháo mà hắn bón cho mình.
Đại khái có lẽ là vì nàng thật sự quá đói bụng nên không thể không khuất nhục, dù sao thì tối hôm qua nàng cũng phải tiêu hao nhiều thể lực như vậy, tới hôm nay lại không ăn gì từ sáng tới trưa, Hạ Như Yên cứ thế ăn hết sạch sành sanh một bát cháo gà lớn, cuối cùng còn nấc nhẹ một tiếng.
Giải Vanh xì cười một tiếng, dùng khăn tay lau sạch khóe miệng của nàng, chế nhạo nói: "Cái bộ dáng này của ngươi thật là ngại cho danh xưng đại gia khuê tú."
Hạ Như Yên giận mà không dám nói, dùng hết tứ chi bò lên trên giường, Giải Vanh nhìn nàng cứ như con rùa đen nhỏ đang bò loạn, cảm thấy chơi rất vui, cũng không ngăn cản hành động của nàng, nhìn nàng tự mình dằn vặt chính mình.
Hạ Như Yên mới vừa động đậy một chút liền không cẩn thận động tới vết thương ở giữa hai chân của mình, nhất thời tê một tiếng, tay chân mềm nhũn lăn lên trên giường. Giải Vanh cũng không nghĩ tới nàng chỉ động mấy cái cứ như thế cũng thành ra như vậy, vội vàng nhấc nàng lên, nhìn thấy khuôn mặt tiểu cô nương có chút trắng, đôi mắt ướt nhẹp, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Vẫn còn đau sao?”
Hạ Như Yên nín giận không đáp lời, Giải Vanh cũng không không tức giận, đơn giản đặt nàng nằm ngang ra, vén vạt áo trong lên muốn nhìn vào. Hạ Như Yên sợ hết hồn, kinh hoảng hô lên: "Ngươi làm cái gì thế? Đừng đụng vào ta!"
"Đừng quậy, để ta xem vết thương của ngươi một chút.” Giải Vanh nhẹ nhàng kéo đôi chân nhỏ thon dài của nàng ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút hồi hộp.
Nơi riêng tư của thiếu nữ càng thêm sưng đỏ hơn so với tối hôm qua, vừa nãy lúc hắn xi tiểu cho nàng không nhìn thấy, hiện tại vừa nhìn liền phát hiện hai cánh hoa thũng đến có chút toả sáng, thêm vào bên cạnh có hai bắp đùi tràn đầy dấu vết máu ứ đọng, bộ dáng vô cùng thế thảm. Đôi mắt của nam nhân chìm xuống, móc ra thuốc mỡ từ trong lòng, dùng đầu ngón tay lấy ra một ít, nhẹ nhàng chậm chạp mà tô lên.
Đầu ngón tay vừa tiếp xúc đến cửa hoa huyệt, Hạ Như Yên liền cảm thấy đau đến khó thở, Giải Vanh trầm giọng nói: "Ngươi nhịn một chút đi, ta bôi thuốc cho ngươi."
Hạ Như Yên cũng muốn nhẫn nhịn, nhưng thực sự là đau quá đau mà, ngón tay của nam nhân lau mấy lần nàng liền giật từng đó lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc lên. Tiếng khóc của thiếu nữ kiều nộn mềm mại, Giải Vanh nghe vào trong tai phảng phất như có ai đó cào vào lòng, cố nén loại cảm giác quái dị kia, Giải Vanh lau chùi toàn bộ từ trong ra ngoài mới coi như thôi.
Hạ Như Yên khóc đến thở không ra hơi, dưới thân đau đớn cùng oan ức trong lòng khiến cho nàng muốn ngừng cũng ngừng không được. Giải Vanh bôi thuốc xong, lại đắp kín mền cho nàng, cứng ngắc ngồi ở một bên giường chờ nàng khóc xong, không biết khóc bao lâu, Hạ Như Yên rốt cục khóc mệt ngất đi, Giải Vanh thấy thể mới thở ra một hơi. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn thiếu nữ nước mắt đầy mặt trước mặt, một lúc lâu sau mới lấy khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt nàng, sau đó cầm giỏ tre lên đi ra khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
137 chương
281 chương
15 chương
9 chương
9 chương
10 chương