Tiết tháo ở đâu?
Chương 122 : Chiếm làm của riêng ( 15 )
Chương 15: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Nghê Ám ————"
Đôi mắt của Hạ Như Yên mở to ra, ngay lập tức muốn phóng đi tới đó, nhưng Lưu Uy đã đưa tay cản cô lại, xách eo cô lên mang cô chạy về phía cửa ra, hô lớn lên: "Tiểu Hạ, chúng ta phải mau ra ngoài trước!"
Hạ Như Yên liều mạng giãy dụa, cô mở miệng hét to: "Để em ở lại cứu anh ấy! Thả em ra!"
Trương Lộ nhìn không đành lòng, trừng mắt hét cô một câu: "Tiểu Hạ! Đừng để những cố gắng của Nghê Ám là uổng phí!"
Hạ Như Yên vốn cũng không nghe được những lời nói ấy, bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ đó chính là phải quay lại cứu Nghê Ám, thấy vậy, Lưu Uy chỉ đành tàn nhẫn đánh vào gáy của cô, cô nhất thời ngất đi.
Lưu Uy cõng Hạ Như Yên lên vai, mấy người bọn họ một bên giết một bên trốn, khi bọn họ rời xa khỏi kho hàng khoảng 500 mét, đám zombie kia lại không truy đuổi nữa, lúc này bên phía Phùng An Lộ chỉ có một mình gã ta và một tên thuộc hạ, vẻ mặt của cả hai đều tái xanh sợ hãi.
Vẫn là do Lưu Uy không dám đánh mạnh cho nên mấy phút sau Hạ Như Yên liền tỉnh lại, cô đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi cô nhận ra không có sự hiện diện của Nghê Ám ở đây mà lại thấy Phùng An Lộ đang ngồi tê liệt trên mặt đất, cô không kiềm chế nổi mà dâng lên lòng thù hận, là do tên đó, nếu như không phải là do tên đó đẩy cô một cái thì Nghê Ám cũng sẽ không hi sinh để cứu cô!
Cô cố gắng ngồi dậy, cầm theo một thanh đao rồi đi tới trước mặt Phùng An Lộ, cả người gã bây giờ đều nhũn ra, thở hộc hộc như chó, đến lúc gã ta nhận ra có một cái bóng đang chắn trước mặt mình thì Hạ Như Yên đã giơ thanh đao ấy lên thật cao.
"Aa ————"
Phùng An Lộ kêu thảm một tiếng, cái cổ không ngừng chảy ra máu tươi, Phùng An Lộ thật sự không tin nổi Hạ Như Yên lại làm như vậy, chỉ chốc lát sau, hai mắt của gã ta trợn trắng lên, nằm nhũn trên mặt đất, chết không nhắm mắt, tên thuộc hạ bên cạnh gã bị cảnh này dọa đến mức hồn phi phách tán, liên tục bò lết ra phía xe của mình hòng chạy trốn, Hạ Như Yên đứng ở phía sau, cô cũng không định đuổi theo giết tên đó đến cùng, vốn dĩ trước đây cô cũng chưa từng giết người, nhưng trong lòng cô bây giờ lại không cảm thấy nặng nề hay tội lỗi gì, lồng ngực của cô phập phồng không ngừng, cô nắm chặt thanh đao trong tay, khóe mắt ửng hồng, quay sang nói với những người còn lại: "Em nhất định phải trở lại cứu Nghê Ám."
"Tiểu Hạ, không phải là bọn anh không muốn cứu A Nghê, nhưng cứ theo tình huống bây giờ, chỉ sợ tình hình của cậu ấy cũng lành ít dữ nhiều, hơn nữa chúng ta chỉ có mấy người, bên trong đó còn có rất nhiều zombie, làm sao phá vòng vây đi vào được?" Trương Lộ sa sút tinh thần, ngồi bệt dưới đất, khóe mắt dường như có giọt lệ thấp thoáng.
Hạ Như Yên đang định kiên quyết nói thì lại đột nhiên nghe thấy một đợt tiếng gào chát chúa phát ra từ phía nông trường. Bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện đám zombie trong nông trại lại chen chúc bạo động, nhưng chỉ sau đó khoảng mười giây, tiếng gào kia im bặt đi, bọn zombie ngơ ngác đứng lặng ở tại chỗ, chỉ chốc lát sau, liền bắt đầu túm năm tụm ba đi ra khỏi nông trường.
"Lên xe mau!"
Trương Lộ kéo giật Hạ Như Yên lại, sau đó nhét cô vào trong xe, bọn họ lái xe chậm rãi chạy ra xa khỏi đó một đoạn, nhìn lại thì thấy sau khi đám zombie ra khỏi nông trại liền tản ra xung quanh, bọn họ nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu nổi tình huống này là như thế nào.
"Hiện tại thì bên trong không có zombie nữa rồi." Hạ Như Yên trầm tĩnh nói, cô cầm lấy thanh đao, nói với Lưu Uy, "Dừng xe, tôi muốn xuống."
"Được rồi, tiểu Hạ em đừng vội, chúng ta cùng quay lại đó cứu A Nghê." Lưu Uy dừng xe lại ở dưới một gốc gây, dặn dò Trần Tiểu Thiên ở lại canh giữ, sau đó bốn người quay lại chỗ nông trường.
Lúc này trong nông trại cũng chỉ còn thưa thớt vài con zombie, bọn họ dễ dàng giải quyết hết toàn bộ số còn lại, càng tới gần kho, nội tâm Hạ Như Yên lại càng nặng nề hơn, cô cảm thấy nông trại bây giờ thật yên tĩnh quá mức, không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân của họ, nếu như Nghê Ám còn sống, làm sao có thể yên tĩnh như vậy. . . . . .
Không được, không thể suy nghĩ lung tung, Nghê Ám chắc chắn sẽ không sao cả! Hạ Như Yên khẽ cắn răng, vọt vào kho trước tiên.
Trong kho hàng cũng hoàn toàn yên tĩnh, vẫn còn có chút sương mù nhàn nhạt màu xanh lục quanh quẩn trên không trung, Hạ Như Yên lập tức xé ra một mảnh áo vải, đưa lên mặt che hết miệng mũi lại, sau đó dần đi vào phía bên trong.
Lúc cô đi lên trên lầu hai, tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, con quái vật màu trắng vừa rồi, giờ đã mềm nhũn nằm trên mặt đất, giống như là một bãi thịt nát, vô số xúc tu, bộ phận của nó nằm vương vãi trên sàn nhà, sương mù màu xanh lá đang dần bay ra phía cửa sổ, tiêu tán trong không khí.
Ánh mắt của Hạ Như Yên nhìn chăm chú vào từng ngõ ngách trong nhà kho, nhưng chung quy vẫn không tìm được hình bóng của Nghê Ám ở đâu, trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, lẽ nào Nghê Ám đã bị ăn mất rồi?
Không, không thể nào, con quái vật này đã chết, nhất định là Nghê Ám đã cho nó một đòn chí mạng và giết chết nó, anh ấy không thể chết đi, không thể nào, Hạ Như Yên dường như đã hóa điên rồ, cô nhanh chóng chạy tới, dùng dao găm rạch cái miệng rộng của con quái vật, sau đó đưa tay vào trong mò mẫm.
Quái vật kia tanh hôi cực kỳ, trong miệng toàn là máu thịt nhão, lúc này Hạ Như Yên như không ngửi thấy gì hết, cô liều lĩnh đưa tay vào tìm kiếm từng ngóc ngách trong cơ thể nó, nhưng bỗng nhiên chạm được một vật cứng.
Cô lập tức kéo vật kia ra nhìn xem, là thanh kiếm ngắn của Nghê Ám! Cô ngây người một lát, ánh mắt ráo riết tìm kiếm xung quanh người con quái vật, bỗng phát hiện một cánh tay lộ ra ngoài nằm dưới xác chết của con quái vật.
"Nghê Ám!"
Cô vui mừng hô một tiếng, vứt thanh kiếm ngắn sang một bên, cô muốn dùng sức kéo anh ra ngoài, cùng lúc này mấy người kia cũng chạy tới, lập tức tập trung lại đây để hỗ trợ, bọn họ nhấc thân thể của con quái vật lên, sau một hồi cuối cùng mới kéo Nghê Ám ra được.
Hạ Như Yên hoảng hốt nâng đầu của Nghê Ám lên, dịu dàng gọi: "Nghê Ám, Nghê Ám."
Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt không nói một lời, cho dù Hạ Như Yên gọi anh như thế nào, cũng đều không phản ứng lại dù chỉ một chút, lúc này Hoàng Đông Nam mới hoảng sợ hô to một tiếng: "Mọi người, mọi người nhìn bụng của cậu ấy kìa!"
Hạ Như Yên nhìn xuống dưới theo bản năng, bụng của Nghê Ám đều thấm đầy màu đỏ tươi, cô hoảng hốt vạch áo của anh ra, mới phát hiện bụng của anh và cả phía sau lưng đều bị đâm thành một cái lỗ, cả vùng bụng đều bị đâm xuyên qua, máu tươi vẫn đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài.
"Trời ơi! Bị thương nặng đến như vậy!" Hoàng Đông Nam kêu lên sợ hãi, sau đó hình như phát hiện cái gì đó, lại hét lên lần nữa, "Chân của A Nghê vậy mà. . ."
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy, chỗ đầu gối chân phải của Nghê Ám cũng máu thịt be bét, tựa hồ toàn bộ xương bánh chè đều bị đánh nát. Hạ Như Yên cảm thấy ruột gan như đứt ra từng khúc, hốc mắt cay cay, có giọt lệ đã tiết ra từ trong hốc mắt, cô cắn chặt răng kiềm chế để nó không chảy ra, lập tức đổi một viên thuốc cầm máu từ trong hệ thống, lúc này cô cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, tức thì mở miệng của Nghê Ám ra rồi nhét vào, cũng may mấy người khác vẫn còn đang bối rối xé vải giúp cầm máu cho Nghê Ám, nên vẫn chưa phát hiện ra hành động của cô.
Sau khi uống viên thuốc cầm máu, Nghê Ám dường như ngay lập tức ngừng chảy máu ra bên ngoài, bởi vì nơi vết thương của anh đều máu me đầm đìa, cho nên những người khác vẫn chưa có phát hiện máu đã ngừng chảy ra, Hạ Như Yên lại tiếp tục đổi một viên thuốc hồi máu, liên tiếp nhét vào miệng của anh, sắc mặt tái nhợt của Nghê Ám liền dần dần bắt đầu hồng lên.
Cô vô cùng quyết tâm cứu cho bằng được anh ấy, lại tiếp tục đổi thuốc trị thương đặc hiệu, bôi lên trên vết thương của Nghê Ám, những người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc, không khỏi hỏi dò Hạ Như Yên đó là gì.
"Đây là thuốc trị thương và cầm máu do chính em làm ra." Hạ Như Yên giải thích một câu ngắn gọn, cô cũng không kịp quan tâm người khác liệu có tin hay không, bây giờ trị thương cho Nghê Ám mới là quan trọng nhất.
Sau khi thoa thuốc trị thương lên, vết thương của Nghê Ám nhanh chóng có dấu hiệu trở lại bình thường, Hạ Như Yên không thay đổi sắc mặt dùng áo khoác của những người khác cởi ra để đắp lên người Nghê Ám, quay lại nói với họ: "Trước tiên chúng ta về biệt thự."
Trở lại biệt thự, mọi người cẩn thận đưa Nghê Ám lên nằm trên giường, Hạ Như Yên nói: "Phiền mọi người chuẩn bị cho em ít nước."
"À, được, được."
Hoàng Đông Nam và Lưu Uy vội vàng lui ra ngoài, Trương Lộ im lặng trong chốc lát rồi vỗ vỗ vai Hạ Như Yên và nói: "Anh đi xử lý vết thương cho Tiểu Thiên trước vậy."
Hạ Như Yên “ừ” một tiếng, cô cũng không quay đầu lại nhìn.
Chờ sau khi Hoàng Đông Nam bọn họ mang chậu nước tới, Hạ Như Yên nói cảm ơn vài câu, rồi nhờ bọn họ cho cô và Nghê Ám một chút không gian riêng tư.
"Tiểu Hạ. . . . . ."
Nhìn Hạ Như Yên có chút thẫn thờ, sau đó nhìn vẻ mặt thoi thóp của Nghê Ám, Hoàng Đông Nam à Lưu Uy chỉ cảm thấy lòng như bị dao cắt, vết thương nặng như vậy, khó có thể sống sót được? Một người đàn anh, một người đồng đội đã sát cánh bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ đã đến lúc nói câu vĩnh biệt rồi sao?
Hai người họ vẫn còn đang thầm đau lòng, bởi vì có lớp quần áo che lại vết thương nên bọn họ cũng không có chú ý đến quần áo của Nghê Ám đã không còn tiếp thấm máu nữa, ngược lại thì đang khôi phục với tốc độ kinh nguời.
"Em không sao, hãy để em ở riêng với anh ấy một hồi." Hạ Như Yên thả lỏng tâm tình, đôi mắt nhìn về Nghệ Ám đang nằm trên giường.
"Thôi. . . được rồi, em. . . . . . em cứ tiếp tục đi."
Hoàng Đông Nam vỗ vỗ vai Hạ Như Yên, sau đó rời khỏi gian phòng cùng với Trương Lộ.
Hai người đi rồi, Hạ Như Yên mới thấm ướt khăn lau, lau nhè nhẹ lên thân thể Nghê Ám, anh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ có tiếng tim đập yếu ớt cho thấy anh vẫn còn sống.
Sau khi lau sơ qua người Nghê Ám, Hạ Như Yên nắm chặt tay của anh, nằm nhoài bên giường lẳng lặng ngắm nhìn anh. Anh đã bao nhiêu lần cứu cô? Cô cũng không biết, nhưng từ lúc được anh cứu vớt ở bên ven đường, đến sau khi được anh chỉ cô luyện tập giết zombie, rồi tới tận ngày hôm nay ở trong nông trại, anh đều không ngừng ra sức bảo vệ cho cô, cuối cùng thậm chí còn không để ý hi sinh tính mạng của chính mình chỉ để cô được sống.
Là do cô quá vô dụng, nếu như cô có thể mạnh mẽ hơn một chút thôi, cõ lẽ anh đã không phải nằm thoi thóp trên giường như thế này rồi? Cô cố kiềm nén sự hụt hẫng, tự trách ở trong dòng lệ, giờ khắc này cô đã không kiềm nến được nữa mà tuôn trào hai dòng nước mắt, Hạ Như Yên nắm tay của Nghê Ám, một bên hôn lên ngón tay của anh một bên cứ để cho nước mắt che kín khuôn mặt của chính mình.
"Nghê Ám. . . Nghê Ám. . . . . ." Cô thì thầm gọi tên anh, trong lúc nhất thời lại khóc không thành tiếng, anh nhất định phải khỏe mạnh, nhất định phải mở mắt ra một lần nữa, dùng ánh mắt dịu dàng ôn nhu ấy nhìn lấy em, và gọi em một tiếng “Tiểu Yên”.
Thuốc của hệ thống hoàn toàn không phải dạng tầm thường, chỉ chốc lát sau, toàn bộ vết thương của Nghê Ám đã khép lại, thậm chí xương bánh chè bị vỡ nát cũng khôi phục lại vị trí cũ, sau khi xem xét lại thương thế của anh, Hạ Như Yên vốn đã cho rằng chuyện anh tỉnh lại cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng đến nửa đêm thì cô xem xét lại lần nữa, phát hiện ra sắc mặt của Nghê Ám ửng hồng, cô đưa tay cảm nhận, cái trán thật sự nóng đến bỏng tay.
"Sao lại thế. . . . . ."
Hạ Như Yên lập tức vào hệ thống đổi một viên thuốc hạ sốt cho anh uống, nhưng là chỉ chốc lát sau, nhiệt độ không những không giảm mà thậm chí còn tăng lên lên.
Nhìn làn da đỏ rực của anh, Hạ Như Yên vừa vội lại sợ, sao ngay cả thuốc của hệ thống cũng không có tác dụng? Lúc cô đang định đổi thêm mấy viên thuốc nữa thì lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ nào….Nghê Ám bị nhiễm bệnh zombie?
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương