Tiết Tùng lượn một vòng quanh sân sau, lúc trở về thấy ba người còn đứng ở cửa, hắn quyết định chờ bọn họ ngủ hết mới vào nhà. Hắn lặng lẽ đi tới dưới tàn cây táo gai, tựa lưng vào thân cây, thẩn thờ ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Trong lòng nàng có hắn, vậy hắn nên bày tỏ tâm ý của mình hay không? Nếu hắn nói ra, mọi chuyện vỡ lẽ, sau này hai người sẽ khó nhìn mặt nhau. Còn nếu hắn không nói, tuy hắn vẫn có thể âm thầm thích nàng, quang minh chính đại lấy danh nghĩa đại ca quan tâm, chăm sóc nàng, nhưng liệu nàng có thể vì câu nói “Đừng suy nghĩ nhiều” kia mà phiền lòng khổ sở hay không? Rồi cảm thấy bất an vì chuyện chung thân đại sự của hắn? Haizz, trước khi biết tâm ý của nàng, hắn thực khát vọng muốn biết, còn bây giờ biết rồi, chân chính phiền não mới tới. Hắn đang rối rắm, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập từ bên cạnh. Hắn nhận ra, đó là tiếng bước chân của nàng! Tim Tiết Tùng đập thình thịch, khẩn trương đến đổ mồ hôi, nàng, chẵng lẽ nàng cố ý đến tìm hắn? Nhưng một khắc sau, hắn biết bản thân mình suy nghĩ nhiều quá, nghe tiếng gọi thì thầm bắt gà của nàng, hắn có chút dở khóc dở cười. Hắn không kìm được chuyển tầm mắt đến trên người nàng, thân ảnh nhỏ nhắn khẽ lay động trong bóng đêm, càng xem, xúc động trong lòng càng trở nên mãnh liệt, cứ ồn ào thúc giục hắn phải nói ra. Có lẽ là gió đêm mang theo mùi hương của nàng phất qua người hắn quá say lòng người, hoặc cũng có thể là do bữa cơm tối nay nàng đem lại cho hắn hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào, chờ lúc nàng đóng cửa chuồng gà, nhấc chân bước ra hàng rào, thấy nàng chuẩn bị đi trở về, hắn kìm lòng không đậu kêu lên: “Đệ muội.” Toàn thân Diệp Nha cứng đờ, không dám quay lại đối mặt Tiết Tùng! Bởi vì nàng biết, việc nàng nhìn trộm trong bữa cơm tối nay đã bị hắn phát hiện, có lẽ hắn đã đoán được tâm tư “không nên có” trong lòng nàng, thậm chí đến chính nàng cũng không biết tại sao bản thân lại có những suy nghĩ như thế. Cho nên, hắn gọi nàng lại, là vì muốn cảnh cáo nàng một lần nữa sao? Sự hổ thẹn khiến nước mắt nàng tràn ra, nàng xoay người thật chậm, cúi đầu nói: “Đại ca, muội biết huynh muốn nói gì, huynh yên tâm đi, sau này muội sẽ không suy nghĩ nhiều nữa...” Không suy nghĩ tại sao hắn phải tốt với nàng như vậy, không suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có thích nàng hay không, cũng không dám đối diện với tình cảm của bản thân nữa, nàng không thích hắn, không thích hắn, không thích hắn...Nàng tự nhủ với bản thân mình như vậy. Giọng nói của nàng nhỏ dần, nhưng tiếng khóc nức nở lại càng ngày càng rõ ràng. Tiết Tùng ảo não nắm chặt tay lại, quả nhiên là do câu nói đó! Nàng bức thiết nói ra như vậy, là vì sợ hắn trách nàng sao? Trong lòng hắn đau đớn vô cùng, không chút suy nghĩ đã thốt ra: “Đệ muội, là huynh có lỗi với muội trước, huynh đã sinh ra tâm tư không nên có với muội, muội, muội suy nghĩ nhiều cũng không sao, bởi vì, bởi vì huynh, huynh...thích muội.” Gió đêm lặng lẽ thổi phớt qua, giọng nói trầm thấp mang theo sự tự trách, cứ như vậy mà bày tỏ. Diệp Nha khiếp sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng, trong lòng lại dâng lên ngọt ngào, tại sao lại như vậy?