Editor: ChieuNinh_ Chờ sau khi mọi người thấy tôn tử của Triệu cữu công, đều cảm thấy đứa trẻ này thật sự lớn lên rất đẹp mắt. Hắn mặc áo ngoài màu thiên thanh, mỗi hành động cử chỉ cũng không giống dân quê bọn hắn, hơn nữa rất có lễ phép, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, thật sự là nho nhã lễ độ. Triệu thị thì thích không thôi, vội lôi kéo tay nhìn hắn từ trên xuống dưới, đứa nhỏ này thế nhưng một chút cũng không có không kiên nhẫn, mặt còn luôn mang mỉm cười. Thật sự là tu dưỡng rất tốt, Vương Phúc Nhi than nhẹ ở trong lòng. Đứa nhỏ có tu dưỡng tốt kêu là Triệu Minh Vũ, là con trai một của nhi tử duy nhất của Triệu cữu công, có thể nói là con trai một cả ba đời. Sản nghiệp trong nhà chỉ rơi vào trên người một mình hắn, nhưng mà theo Triệu cữu công nói, muốn để cho tôn tử về sau đi quan trường, cho nên ông cũng mua rất nhiều đất, cũng coi như là địa chủ, không phải cái loại thương hộ, con cháu cũng có thể tham gia khoa cử. "Bộ dạng giống như tiên đồng trên trời, cữu cữu bọn nhỏ, vậy đệ muội của ta lớn lên hẳn là đẹp lắm đây." Triệu thị hỏi. Vấn đề này, sao Triệu cữu công lại không biết xấu hổ mà trả lời, chẳng qua người thật tinh mắt hẳn là hiểu được, nếu không phải dựa vào cữu mẫu có bộ dáng xinh đẹp, thì chính là phụ mẫu của vị Triệu Minh Vũ này đẹp mắt. Triệu thị thấy Triệu Minh Vũ thì mấy tôn tử khác đều nhường đường ra rìa rồi, chỉ là lần này ngay cả Mã thị cũng không có chít chít méo mó, dù sao Mã thị còn muốn chuyện tốt ấy mà. Triệu cữu công cũng nói với Triệu Minh Vũ, đến nơi đây, không thể tự cao tự đại, gia gia hắn cũng là đi ra từ chỗ này, cội nguồn của ngươi là ở đây, mặc kệ hiện tại ngươi phú quý bao nhiêu, cũng đều là người Tú Thủy trấn này. Kế tiếp chính là thương lượng vấn đề chỗ ở của hai ông cháu này, Triệu thị nói: "Vậy đi qua nhà lão Tam ở đi." Bà nói như vậy là có căn cứ, bởi vì nhà cũ ở bên này trừ bỏ hai gian phòng của hai đứa nhỏ đặc biệt vì thành thân mà sửa lại ra, mấy cái khác đều là phòng đất, không thích hợp cho đệ đệ của bà ở. Mà nhà của lão Tam đã sớm là nhà gạch ngói xanh lớn, phòng ở cũng rất nhiều, vả lại, lão Tam và tức phụ lão Tam khẳng định sẽ không bạc đãi đệ đệ và cháu trai mình. Mã thị mặc kệ, nói: "Nương, vẫn là để cho cữu cữu đi theo chúng con ở đi, Tam đệ và Tam đệ muội đất cũng nhiều, hơn nữa không phải Tam đệ mới bị rắn cắn sao? Làm sao có tinh lực chăm sóc cho hai người của cữu cữu?" Bà ta sợ cữu cữu bí mật có lợi lộc gì đều cho hết trong nhà lão Tam, cho nên mới nói như vậy. Nếu thân thích bình thường, bà ta mới sẽ không tích cực chủ động như vậy đâu. Mọi người nghe xong lời của bà ta đều giật mình, người này cho tới bây giờ chỉ chiếm tiện nghi bây giờ còn chủ động sao? Quả thực là khó có thể tưởng tượng nha. Triệu thị lập tức phủ quyết: "Với tay nghề nấu cơm kia của ngươi, cũng đừng mất mặt, lại nói nhi tức của ngươi còn có thân mình, ngươi không chăm sóc tốt được, tranh cái gì mà tranh? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Cứ quyết định như vậy đi, đến ở trong nhà lão Tam, lão Tam, ngươi và tức phụ của ngươi nên chăm sóc cữu cữu và chất nhi ngươi thật tốt." "Nương yên tâm đi, con nhất định." Vì thế hai vị này ở lại ngay trong nhà Vương Phúc Nhi, Thích thị cũng là ngời thực lòng, quét tước dọn ra hai gian phòng, sau đó đều lấy ra chăn mới tinh nữa, chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn. Triệu Minh Vũ đại khái là lần đầu tiên đến nông gia, nhìn cái gì cũng rất ngạc nhiên, đối với cái sân trong nhà Vương Phúc Nhi cảm thấy rất là hứng thú, cảm thấy cái gì cũng tốt, trên cây đào cũng biến đỏ. Mà ngay cả quả nho cũng bắt đầu kết quả, biến thành một rặng nho, phía dưới đó còn có ghế đá, cảm giác đặc biệt thú vị. Phía sau nhà còn có một mảnh rừng trúc Thúy Lũ, trên đường từ cửa chính thông tới phòng ở là một con đường dùng tảng đá lót, hai bên đường trồng một ít hoa nhỏ không biết tên. Vương Phúc Nhi và Vương Tiểu Bảo dẫn theo biểu ca đi thăm chung quanh, thấy phía sau còn có sơn động, Triệu Minh Vũ rất là ngạc nhiên, biết là chứa đựng lương thực, vội nói: "Địa phương tốt như thế, lương thực của nhà ngươi thoạt nhìn rất nhiều." Vương Tiểu Bảo ưỡn ngực lên nói: "Đó là đương nhiên, cha ta nói nhà chúng ta trong bốn năm năm cũng không cần lo lắng cái ăn." Đại khái trong nhà hắn là bán lương thực, cho nên Triệu Minh Vũ đối với cái này cảm thấy rất hứng thú, Vương Phúc Nhi ở một bên cũng không có nói nhiều, Triệu Minh Vũ nói: "Vừa rồi thấy ở trong nhà ngươi còn có sách, trong nhà các ngươi ai nhận biết chữ?" Vương Tiểu Bảo vội nói: "Tam tỷ của ta biết chữ, ta cũng biết! Hiện tại ta đang đọc sách chỗ ở Từ tiên sinh đấy." Triệu Minh Vũ có chút giật mình nhìn Vương Phúc Nhi, đứa nhỏ ở nông thôn được đọc sách thì đã ít thấy rồi, nữ oa nhi nông thôn biết chữ lại càng hiếm thấy hơn. Hắn nhớ rõ trước kia khi còn bé hắn theo cha đi ở nông thôn một lần, nữ oa bên kia đều không biết chữ, cho dù là bên chỗ của hắn, nữ tử biết chữ cũng rất ít. Giống như nãi nãi, chính là không biết chữ, còn có nha hoàn trong nhà hắn, cho dù là nương hắn cũng chỉ biết vài chữ. Phúc nhi biểu muội thế nhưng biết chữ? Thật sự là không thể tưởng tượng. Vương Phúc Nhi vội nói: "Chẳng qua chỉ là biết vài chữ, không tính là cái gì." "Tam tỷ, tỷ biết chữ chỉ có hơn, tú tài công người ta còn nói với đệ, lúc ấy tỷ học biết chữ thật là nhanh, mọi người ai kém hơn tỷ, còn kêu đệ phải theo tỷ học kìa." Vương Tiểu Bảo lập tức phản bác, ở trong lòng hắn, Tam tỷ của mình cái gì cũng mạnh. Vương Phúc Nhi hận không thể chặn miệng Vương Tiểu Bảo, ngươi muốn khoe ra cũng phải xem đối tượng có được không, vị này người ta cũng muốn khảo khoa cử đó. "Phúc nhi biểu muội cũng không thể quá khiêm tốn, Tiểu Bảo biểu đệ cũng là đứa bé thật thành thực." "Triệu biểu ca sao lại cảm thấy Tiểu Bảo thành thực, chẳng qua nó bởi vì muội là tỷ nó, nên nó cảm thấy là tốt nhất. Diendanlequydon~ChieuNinh Kỳ thật muội không có tốt hắn như nói đâu." Vương Tiểu Bảo, nếu ngươi còn nói nữa, cẩn thận ta đánh ngươi. Vương Phúc Nhi âm thầm cảnh cáo. Vương Tiểu Bảo không phục bĩu môi. Triệu Minh Vũ nhìn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không có hỏi nhiều, xem xong phía sau núi này rồi, trở về đi đến phía trước. Thích thị kêu Vương Phúc Nhi tới, bà chuẩn bị đi mua con cá, để cho Phúc nhi buổi tối làm ngon một chút.Vương Hoa Nhi lặng lẽ nói với Vương Phúc Nhi: "Vừa rồi Nhị bá mẫu tới đây, tỷ thấy bà ta là lo lắng cữu công ở chỗ chúng, cũng không suy nghĩ một chút xem mình là dạng người gì, cữu công thích ở nơi đâu thì cứ ở đó. Tỷ thấy nếu cữu công không có tiền, khẳng định bà ta sẽ không như vậy." Nhị tỷ thật ra là một châm thấy máu, mỗi người đều thích tiền, nhưng mà cái loại ý tưởng không làm mà hưởng này, thật sự là không được. Chúng ta vẫn nên chăm chỉ siêng năng làm việc kiếm tiền mới hợp lý. Lúc tối, Vương Phúc Nhi làm một mâm cá chần nước sôi, làm Triệu cữu công ăn rất là thoải mái, nói với Vương Đồng Tỏa: "Tức phụ của ngươi mấu cơm nước rất là không tệ, con cá này làm vừa thơm lại ăn ngon." Vương Đồng Tỏa ngốc ngốc cười nói: "Đây là Phúc nhi làm." "Hả? Đồng Tỏa à, ngươi thật sự có khuê nữ tốt, chỉ ngày hôm nay có thể ăn ngon, cữu cữu đều hâm mộ ngươi." Ông thú lão bà cơm nước không ngon, trước kia khi còn chưa có phát đạt, phải tự mình làm, với ông được ăn no là tốt rồi, sau đó lại có tiền thì mua người hầu, hơi tốt hơn một chút, càng về sau lại càng có tiền, ông cũng không cảm thấy tốt xấu. Ở bên ngoài cũng ăn qua đồ ăn ngon, chỉ là chưa từng ăn qua cách làm cá như thế này. Vương Phúc Nhi không hy vọng người khác cứ mãi khen mình, cứ tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, ài, đáng tiếc không được như nguyện. Triệu cữu công ăn ngon, tâm tình tốt, liền kêu Vương Phúc Nhi đi ra, quả thật là muốn hỏi nàng con cá này làm sao làm được như vậy. Chờ sau khi nghe xong, ông còn nói thêm: "Ài, cách thực hiện này nghe qua thì đơn giản, nhưng mà nếu tay nghề người làm không giống nhau, rõ ràng cho dù thực hiện giống nhau, đến lúc đó hương vị chính là không giống được. Nếu như ta có một tôn nữ như vậy thì tốt rồi, ta đây mỗi ngày đều có thể được ăn ngon." "Cữu công muốn cháu gái chỉ là vì mỗi ngày được ăn ngon, vậy ai làm tôn nữ của ngài thì rất mệt rồi." Vương Phúc Nhi nói. "Ha ha, xem đứa nhỏ này, một chút cũng không gò bó, hai người các ngươi chính là quá mất tự nhiên, ta là cữu cữu các ngươi, có gì mà khó nói chứ? Cữu cữu trở về một chuyến không dễ dàng." Vương Đồng Tỏa nói: "Lúc nào cữu cữu trở về cũng được, bên này con đều chuẩn bị tốt." "Được được được, có những lời này của ngươi là được. Minh Vũ à, về sau vô luận như thế nào đều chớ quên biểu thúc của con. Ông đã vài thập niên đều không có tin tức, lo lắng nhất chính là cô nãi nãi của con, ta thực có lỗi với nàng." Ông đã biết được chuyện phát sinh sau khi mình rời đi, tỷ tỷ mình lấy lại công đạo cho mình, kết quả thì cũng bởi vì nghèo, lại chỉ có thể nén giận. Mà cuối cùng căn nhà vốn phải thuộc về tỷ đệ bọn họ lại bị người họ khác chiếm đóng rồi. Ông biết trở về lần này, bên kia khẳng định sẽ biết, lần này ông vốn cũng không gạt tin tức mình phát đạt, tin tưởng bên kia rất nhanh sẽ có phản ứng. Thật muốn nhìn sắc mặt bên kia là cái gì! "Gia gia nói, Minh Vũ ghi nhớ trong lòng!" Triệu Minh Vũ cung kính nói. Mã thị lăn qua lộn lại không ngủ được, Vương Ngân Tỏa đột nhiên có một cữu cữu có tiền cũng rất hưng phấn, Mã thị nói: "Không được, không thể để cho cữu cữu ở trong nhà lão Tam, vạn nhất sau lưng ông ấy cho lão Tam cái gì đó thì không phải chúng ta chịu thiệt sao?" Vương Ngân Tỏa tưởng tượng, cũng đúng à: "Không cho ông ở đó, chúng ta có gì biện pháp để cho cữu cữu ở chỗ chúng ta? Ta thấy cứ như vậy đi, ngươi suy nghĩ một chút, lão Tam muốn lấy lòng cữu cữu, có phải mỗi ngày giết gà làm cá hay không? Tiêu phí một ngày như vậy chúng ta cũng không lo nổi. Dù sao chúng ta không cần chút đồ ấy, chúng ta để ý là về sau." "Ngươi là nói?" Mã thị hưng phấn hỏi. "Minh Vũ là đứa tốt đi, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, bộ dạng Chi Nhi của chúng ta giống như một đóa hoa, chúng ta lại là thân thích, ngươi nói nếu chuyện này thành, vậy thì thật quá tốt, chúng ta muốn gì mà không có? Ngươi không có nghe cữu cữu nói sao? Diendanlequydon~ChieuNinh Đến lúc đó Minh Vũ còn muốn khảo công danh làm đại quan đấy, nếu Chi Nhi của chúng ta thật sự gả cho hắn, vậy về sau chính là quan phu nhân, lúc đó hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng." Vương Ngân Tỏa nói. "Nhưng mà, cữu cữu có thể coi trọng Chi Nhi của chúng ta sao?" Mã thị có chút do dự, tuy rằng trong lòng bà rất thích ý. "Sao hiện tại chân tay ngươi lại rụt rè rồi hả? Trước kia không phải ngươi còn cổ vũ Chi Nhi đi lôi kéo tình cảm với tiểu tử Tống gia và Triệu gia sao? Hiện tại Minh Vũ lại là thân thích của Chi Nhi, tuổi cũng tương đương. Ta thấy, cữu cữu có áy náy đối với nương chúng ta, chúng ta chỉ cần thuyết phục nương, để cho nương nói với cữu cữu, cam đoan là vừa nói thì được." "Chỉ là nương sẽ giúp đỡ chúng ta nói chuyện sao? Ta còn thiếu nương thật nhiều tiền đây." Mã thị nói. "Thì ngươi cứ nói với nương, chỉ cần việc này thành công, hàng tháng chúng ta đều cho bà một lượng bạc tiêu dùng, nương ta thích tiền, khẳng định có thể nói động. Hơn nữa, Chi Nhi là thân tôn nữ của bà, chẳng lẽ bà không muốn nàng tìm nơi chốn tốt sao? Cậu mới trở về, tại sao nương chúng ta phải sợ hắn chạy đâu, vừa vặn kết thân, chạy cũng chạy không được!" "Ngươi nói đến cũng đúng, ngày mai ta đây nói với nương." Mã thị ôm mộng đẹp đi ngủ. Chỉ là còn không có chờ bà ta đi nói, người Triệu gia thôn bên kia đã tới, Triệu gia thôn là thôn nhà mẹ đẻ của Triệu thị. Cũng không biết là ai biết tin tức, đường huynh đường đệ trước kia của Triệu thị, bao gồm bọn người đường thúc cũng tới đây. Cho dù là hai con trai của bà mẹ kế kia cũng đi theo tới, thật ra mười phần tư thế. Mà Vương Mai Hoa cũng nhận được tin tức, mang theo Hỉ oa tử và Nhị Nữu đi theo về đây, lúc này chỉ một chữ: loạn!