Dịch: LTLT
Bởi vì ngày mai Thẩm Thức Thiềm không cần đến bệnh viện nên Mạnh Tân Đường bèn chở cậu về nhà của mình. Thẩm Thức Thiềm quả thật mệt muốn chết rồi, vừa lên xe chưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi. Lúc đến nơi, Mạnh Tân Đường do dự một hồi, vẫn là gọi Thẩm Thức Thiềm dậy.
“Đến nơi rồi à?” Thẩm Thức Thiềm mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn rõ tòa nhà trước mắt, chợt nhớ đến trước đây Mạnh Tân Đường từng nói, muốn dẫn cậu về nhà ra mắt. Cậu vẫn còn ngồi trên xe, ngước cổ lên đoán căn hộ nào là nhà của Mạnh Tân Đường, cửa xe bên cạnh đã được mở ra.
“Là tòa nhà bên trong kia.” Mạnh Tân Đường vịn cửa xe, hỏi cậu, “Đi được không?”
Thẩm Thức Thiềm gật đầu, xuống xe. Hôm nay cậu không có mặc áo khoác ra ngoài, Mạnh Tân Đường đưa áo của mình cho cậu, cho nên lúc này liền trở thành Mạnh Tân Đường chỉ mặc một cái áo sơ mi. Thẩm Thức Thiềm khoác áo lên trên người hắn, nói: “Bên trong anh mặc còn ít hơn em.”
Mạnh Tân Đường lại lấy xuống, khoác lại lên trên vai cậu.
“Anh không lạnh, em mặc đi.”
Hai người bỗng chốc nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích đứng yên tại chỗ. Khóe miệng Thẩm Thức Thiềm hơi cong lên, giơ áo khoác lên hỏi: “Chúng ta phải chịu lạnh ở đây, tranh luận ai nên mặc áo khoác sao?”
“Còn có một cách.” Mạnh Tân Đường suy nghĩ, nói.
Hắn cầm lấy áo khoác, cầm cánh tay Thẩm Thức Thiềm lên, mặc một cánh tay áo khoác vào. Trên người Thẩm Thức Thiềm không có chút sức lực nào, đứng yên tại chỗ, đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, chờ hắn cho mình một lời giải thích hợp lý.
Sau khi chậm rãi giúp Thẩm Thức Thiềm mặc xong áo khoác, ngay cả nút áo cũng cài cẩn thận lại, Mạnh Tân Đường mới nửa quỳ xuống, nói với người ở phía sau: “Lên đây, về nhà.”
Thẩm Thức Thiềm ngẩn người, không nghĩ rằng Mạnh Tân Đường sẽ diễn cái màn này.
Thấy người ở phía sau không có động tĩnh, Mạnh Tân Đường bèn khom lưng lại lấy tay kéo tay áo Thẩm Thức Thiềm: “Lên đây, cõng em thì sẽ không lạnh nữa.”
Thẩm Thức Thiềm nằm sấp trên vai Mạnh Tân Đường, sau khi nhìn thấy bóng của hai người chồng lên nhau, mới cảm giác được tình cảnh này khiến người ta thấy rung động rất nhiều. Mạnh Tân Đường bước từng bước về phía trước, bóng của hai người lắc lư di chuyển, nhưng từ đầu đến cuối đều hướng về phía trước, đi qua mặt đất ướt át, cũng đi qua ánh sáng trăng sao, đêm tối tịch mịch phản chiếu trong nước. Tiểu khu vào lúc đêm khuya yên tĩnh đến mức như ngừng lại, trong chớp mắt, giống như cả thế giới, chỉ còn lại hai người bọn họ đang nắm tay nhau bước đi.
“Sao bỗng nhiên lại… Có tâm hồn thiếu nữ thế này?”
Nụ cười khẽ của Thẩm Thức Thiềm vang lên ngay bên tai của Mạnh Tân Đường, tiếng cười này thấp hơn mấy phần so với bình thường, cũng trở nên càng nhẹ nhàng hơn. Mạnh Tân Đường nghe thấy cậu hỏi: “Có nặng hay không?”
“Không nặng.” Mạnh Tân Đường nói rất nhanh, “Gầy rồi, phải ăn nhiều hơn.”
Thẩm Thức Thiềm không nói gì, yên lặng nằm sấp trên bả vai của Mạnh Tân Đường, gương mặt kề sát vào bờ vai của hắn, nhắm mắt lại.
Khi sắp đến dưới tòa nhà, Mạnh Tân Đường chợt nói: “Anh chuyển một vài đồ đạc đến nhà em có được không, lấy mấy bộ quần áo, sau này có thời gian thì ở chỗ em ngủ.”
Thẩm Thức Thiềm bỗng mở mắt ra, ngừng một hồi, nói “Được”.
Ngày hôm đó hai người vẫn ngủ cùng một giường, cánh tay Mạnh Tân Đường khoác lên trên eo của Thẩm Thức Thiềm, chầm chậm dịu dàng kể cho cậu nghe chuyện mình lúc nhỏ, kể về ba mẹ của mình.
“Lúc nhỏ vẫn còn tốt, thời gian gặp bọn họ nhiều hơn, sau khi anh mười lăm tuổi, hoạt động duy nhất anh cùng làm với ba anh đó là leo núi.”
“Leo núi?”
“Ừm, là mùa đông năm anh mười tám tuổi, ông ấy nói phải leo núi vào mùa đông mới có thể trải nghiệm được dáng vẻ của đỉnh núi. Bọn anh bắt đầu leo vào lúc trời chưa sáng, lúc đó cảm thấy rất lạnh, xung quanh đều là không khí lạnh lẽo, khi đến đỉnh núi thì mặt trời xuất hiện, phía trước là màu đỏ, ấm áp, rất xinh đẹp, quả thật rất có cảm giác thành tựu.”
Thẩm Thức Thiềm nghĩ một hồi, mỉm cười. Mạnh Tân Đường liền hỏi cậu cười cái gì.
“Tuy thời gian ba anh ở bên cạnh anh không nhiều, nhưng hình như nên dạy anh cái gì đều đã dạy anh hết rồi.”
Mạnh Tân Đường gật đầu. Đúng là như vậy, mấy năm nay, mặc dù ba hắn không dạy hắn kiến thức cụ thể gì, càng không có ôn hòa bên cạnh gì cả, nhưng lại dạy hắn cứng cỏi, dạy hắn đừng vì gió sương mà bị hối thúc.
Thẩm Thức Thiềm cứ nói về ba mẹ với hắn, nghe xong cậu lại nói về bản thân. Đến cuối cùng khi đôi mắt bắt đầu muốn khép lại, Mạnh Tân Đường hôn lên mắt cậu, nói: “Qua hai tuần nữa, chúng ta đi leo núi, không cần kỳ nghỉ quá dài, cuối tuần là được rồi.”
Thẩm Thức Thiềm ở trong bóng tối nói một tiếng “được”, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi. Mạnh Tân Đường yên lặng nhìn cậu một hồi, mới nâng tay lên, nhẹ nhàng cọ lên mặt cậu.
“Ngủ ngon.”
Hôm sau, Mạnh Tân Đường còn phải đi làm, nên sáng sớm đã thức dậy rồi. Hắn rón rén bước đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, lại không ngờ rằng khi đang chiên trứng gà, cửa nhà bị mở ra. Mạnh Tân Đường hơi ngạc nhiên, vội vàng tắt lửa đến phòng khách ngăn lại tiếng kêu của Mạnh Tân Sơ.
“Anh! Trái cây hôm qua công ty tụi em phát, em lấy hai hộp đến cho anh này! Nấu đồ ăn sáng xong chưa? Em muốn…
“Suỵt.” Mạnh Tân Đường dựng ngón tay lên nhắc nhở.
“Ăn cơm…”
Mạnh Tân Sơ không hiểu tại sao nhưng vẫn giảm âm lượng, sau đó buồn bực hỏi hắn đang làm cái gì.
Mạnh Tân Đường hất cằm về phía phòng ngủ: “Có người đang ngủ.”
“Trời má!” Mạnh Tân Sơ vừa thốt ra khỏi miệng thì ngay lập tức che miệng lại trong cái nhíu mày của Mạnh Tân Đường.
“Xin lỗi xin lỗi, em quá kích động.”
Nói xong, Mạnh Tân Sơ co người lại đi về phía phòng ngủ, kết quả bị Mạnh Tân Đường nghiêng người ngăn lại, tiện thể cảnh cáo cô đừng tùy tiện xông vào.
“Không xông vào đâu.” Mạnh Tân Sơ nhỏ giọng giải thích, “Em xem thử chị dâu trông như thế nào, sớm muộn gì cũng là người một nhà giấu để làm gì đâu, với lại, đều là phụ nữ thì sợ cái gì.”
Mạnh Tân Sơ đẩy eo Mạnh Tân Đường, bảo hắn tránh ra.
“Không phải chị dâu.” Mạnh Tân Đường cầm cái xẻng nhấn mạnh lại lần nữa, “Em ấy là nam.”
Miệng Mạnh Tân Sơ cả một lúc lâu vẫn không khép lại, cuối cùng lại thốt ra: “Đờ mờ.”
Mạnh Tân Đường nhìn đồng hồ, cảm thấy không thể tiếp tục nói nhảm với Mạnh Tân Sơ, dứt khoát kéo cô đến nhà bếp, nhìn cô không cho cô động đậy. Mạnh Tân Sơ vẫn chưa định hình lại, cũng không phải cô phản đối loại chuyện này, chỉ là anh trai của mình rõ ràng bao nhiêu năm nay đều là thích phụ nữ, cô không thể nào hiểu rõ Mạnh Tân Đường đã thay đổi bản thân từ lúc nào.
“Không phải, anh, sao bỗng nhiên anh lại…” Vẻ mặt của Mạnh Tân Sơ có hơi vi diệu, cô nhìn Mạnh Tân Đường bỏ trứng chiên từ chảo vào trong dĩa, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Sao bỗng nhiên lại cong rồi?”
Mạnh Tân Đường nhướng mày: “Cong?”
“Chính là giới tính nam, thích đàn ông!” Mạnh Tân Sơ không có tâm tư phổ cập kiến thức toàn diện cho hắn, quăng ra một câu như thế, bản thân lại nhíu mày đang tiêu hóa chuyện Mạnh Tân Đường ngủ cùng một người đàn ông.
“Thật ra cái gọi là xu hướng tính dục vốn dĩ không phải thứ cố định. Quả thật, bởi vì nguyên nhân sinh lý, tâm lý, tỉ lệ người yêu người khác phái thì lớn hơn rất nhiều, nhưng mà điều này cũng không thể chứng minh rằng tình yêu giữa những người cùng giới chính là khác loại, theo anh, đây chẳng qua là chuyện có tỉ lệ nhỏ, nhưng dù là tỉ lệ nhỏ, cũng có khả năng xảy ra. Thật sự gặp được người hấp dẫn mình, đàn ông hay phụ nữ đều được, cũng không phải chuyện quan trọng.”
Mạnh Tân Sơ có thể nào cũng không nghĩ đến những lời này là từ trong miệng anh trai của mình nói ra, cô cảm thấy bản thân thật sự có thể là nhìn người không chuẩn lắm, không nhìn ra được thì ra suy nghĩ của anh trai mình cởi mở đến như thế.
Cô vừa định nói tiếp gì đó, thì nghe thấy tiếng phòng ngủ mở ra. Mạnh Tân Sơ giật mình một cái, co cẳng muốn chạy ra bên ngoài. Mạnh Tân Đường vội vàng kéo cô lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh nhắc nhở em trước, đừng vui mừng, đừng hớn hở quá, mấy ngày nay xảy ra một vài chuyện, tâm trạng em ấy không tốt.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện không tốt.” Mạnh Tân Đường đơn giản tóm tắt lại nhắc nhở cô.
Nhìn vẻ mặt của Mạnh Tân Đường, Mạnh Tân Sơ cũng đại khái hiểu được sự việc, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, bảo đảm nói: “Anh yên tâm, em có chừng mực.”
Mạnh Tân Đường nhìn cô đẩy mình ra chạy ra ngoài, rút một tờ khăn giấy, bắt đầu cẩn thận lau viền đĩa. Quả nhiên, khoảng chừng mười giây sau, bên ngoài truyền đến một tiếng “Đờ mờ”.
Ba người ngồi trên bàn ăn cơm, Mạnh Tân Đường và Thẩm Thức Thiềm ngồi một bên, một mình Mạnh Tân Sơ ngồi một bên. Trong sự yên lặng kỳ lạ, Mạnh Tân Sơ trơ mắt nhìn Mạnh Tân Đường múc cho Thẩm Thức Thiềm một chén cháo, còn nhắc nhở cậu cẩn thận nóng, lại đưa một cái bánh bao đậu đỏ qua, còn lựa cái nhìn được nhất, không bị dính hơi nước.
“Đờ mờ.” Mạnh Tân Sơ không nhin được, cô cũng không biết là buổi sáng hôm này cô đã bùng nổ mấy câu chửi thề rồi.
Mạnh Tân Đường nghe thấy, ngẩng đầu lại cho cô một ánh nhìn nhắc nhở.
“Em không ăn cơm sao? Chẳng phải tám giờ rưỡi phải quẹt thẻ.”
“Quẹt thẻ cái gì nữa…” Mạnh Tân Sơ lầm bầm.
“Mau ăn cơm.”
So sánh với Mạnh Tân Sơ, Thẩm Thức Thiềm lại rất bình tĩnh, ngoại trừ lúc vừa nhìn thấy Mạnh Tân Sơ có kinh ngạc mấy giây, thì sau đó đều rất là tự nhiên. Cậu ăn xong một cái bánh bao đậu đỏ, khép ngón tay lại chà xát.
Mạnh Tân Đường nhanh chóng rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Thẩm Thức Thiềm cầm lấy, lau tay, chậm rãi khuấy cháo nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã biết từ lâu rồi.”
“Đờ mờ! Sao có thể! Nếu mình biết sớm đã điên cuồng gào thét ở wechat cậu rồi đúng không?” Mạnh Tân Sơ vừa mới kích động, lại lập tức nhớ đến lời Mạnh Tân Đường vừa mới nói, cô cắn miệng, nuốt lại câu tính nói ra, thụp người xuống, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Thức Thiềm lại mỉm cười, hỏi: “Có thể chấp nhận không?”
Mạnh Tân Sơ liếc nhìn hai người ở phía đối diện, bản thân cân nhắc một hồi, mới thở dài, đặt chén đũa xuống.
“Sao mình lại không thể chấp nhận được chứ. Chỉ là mình nghĩ, hai người sớm nói là hai người vừa ý nhau, cho mình biết sớm một chút, thì lúc đi học mình đã dẫn cậu về nhà rồi được không?” Cô trợn mắt nhìn Mạnh Tân Đường, “Đỡ cho hai người phải phí hoài nhiều năm đến như vậy, còn suýt chút nữa quyết định cả đời này không lập gia đình.”
Thẩm Thức Thiềm ngậm đũa cười, tuy rất khẽ, nhưng Mạnh Tân Đường biết cậu là đang cười thật.
Hôm lập đông, Thẩm Thức Thiềm nghe thấy y tá trong bệnh việc tám chuyện, mới nhớ ra phải ăn sủi cảo. Buổi trưa nán lại ở phòng bệnh một hồi, khi đến căn tin thì đã hết sủi cảo rồi, cậu tùy tiện gọi hai món ăn, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi ăn. Bên cạnh bỗng nhiên có một người ngồi xuống, là lão viện trưởng, tuy là phụ tá, nhưng rất có đạo đức và uy tín. Lão viện trưởng đẩy đĩa sủi cảo về phía cậu, nói: “Ăn vài cái, ít nhiều cũng có ý nghĩa.”
Thẩm Thức Thiềm cười: “Phương bắc chúng ta có lễ tết gì cũng đều ăn sủi cảo, bác xem hôm nay lập đông ăn sủi cảo, một hồi đến đông chí, vẫn là sủi cảo.”
Tuy nói như vậy, Thẩm Thức Thiềm vẫn đưa đũa ra gắp một cái. Nhân trứng gà với bầu, là sủi cảo cậu thích ăn nhất.
Lão viện trưởng ngồi ở đối diện cậu, hai người câu có câu không nói chuyện không ít. Khi sắp ăn xong, lão viện trưởng chợt hỏi: “Tôi nghe nói mấy hôm trước có xảy ra sự cố, bệnh nhân bị dị ứng penicilin kia. Người nhà của ông ấy… thế nào rồi?”
Tay cầm đũa của Thẩm Thức Thiềm ngừng lại, không nói lời nào nhìn người đối diện. Cậu nhìn thấy trưởng khoa cũ có hơi mất tự nhiên gắp một cái sủi cảo, đã chấm đầy dấm, lại còn đang nhúng nhúng vào trong dấm. Trưởng khoa cũ ho nhẹ một cái, giống như đang nhắc nhở chuyện gì, nhưng Thẩm Thức Thiềm từ đầu đến cuối vẫn luôn mím chặt môi.
“Đứa nhỏ kia, thật ra là họ hàng của nhà tôi.” Lão viện trưởng ngước mắt lên nhìn cậu, trên mặt có chút khó xử và áy náy, “Sau khi tôi biết chuyện này, không biết đã mắng nó bao nhiêu lần, nó cũng nhiều lần khóc với tôi. Tiểu Thẩm, tôi biết hôm nay tôi không nên đến đây nói những lời này, nhưng mà ba mẹ nó xin tôi phải đến tìm cậu, hỏi cậu có thể nói với người nhà của ông ấy, âm thầm giải quyết chuyện này, bồi thường bao nhiêu tiền bọn nó cũng đều bằng lòng.”
Trong đĩa của Thẩm Thức Thiềm còn thừa lại một miếng cơm, cậu chọc chọc hạt cơm một lát, bỗng nhiên không đúng lúc nhớ đến hôm đó Mạnh Tân Đường cõng cậu, cậu gối lên trên vai hắn, một bên má chạm đến là đầu vai ấm áp của hắn, bên má kia chạm đến, lại là gió đêm lạnh lẽo. Nhiệt độ và tình cảm tương phản quả lớn, khiến cậu ấn tượng vô cùng sâu sắc, cũng đặc biệt lộ ra vẻ cảm động.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Thẩm Thức Thiềm mới ngẩng đầu lên.
“Viện trưởng, con nhớ có người từng nói, sai lầm của bác sĩ sẽ bị chôn vùi xuống đất theo cái chết, chỉ cần người khác không biết là anh sai, thì anh vẫn là bác sĩ giỏi đã cứu rất nhiều người.” Cậu nghiêng đầu, kéo khóe miệng, “Lời nói này thật sự rất buồn cười, đúng không?”
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
108 chương
82 chương
57 chương
33 chương