Jenni từ tốn làm một vòng qua các phòng ở tầng dưới và thấy rằng Erich đã đặt mọi thứ vảo chỗ cũ, từ chiếc bình cắm hoa cho đến ghế đẫu ngay cả món trang trí rườm rà thảm hại mà nàng đã nhét vào bên trong một chiếc tủ nhỏ không sử dụng đến trên lò sưởi thế mà chàng cũng lôi ra để treo lại. Khi Jenni thay đổi cách trang trí trong ngôi nhà, điều tất nhiên là nàng đã đợi sự phản ứng của chàng. Tuy vậy, phản ứng độc đoán của Erich trước những sở thích của nàng khiến cho nàng quá sững sờ. Nàng đành pha cho mình một tách cà-phê và trở về phòng ngủ. Nàng lên giường, run rẩy ngã đầu trên gối và kéo chăn đắp lên đến tận cổ. Bầu trời mây xám kéo chằng chịt báo hiệu một ngày dài lạnh lẽo và thê lương. Gió thổi mạnh khua những bức rèm. Ngày 8 tháng Ba, ngày sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của Erich, đồng thời là ngày giỗ của Caroline, và buổi sáng cuối cùng của đời mình, Caroline đã thức dậy trên chiếc giường này, lòng bà tan nát khi biết rằng phải xa đứa con độc nhất hay bà chỉ nôn nóng muốn rời bỏ ngôi nhà này? Đầu nhức như búa bổ, Jenni đưa tay lên trán. Đêm qua nàng lại mất ngủ. Nàng mơ thấy Erich, khuôn mặt chàng vẫn có cái vẻ ấy, cái vẻ mà Jenni không định nghĩa đuợc. Nàng muốn qua ngày sinh nhật này khi Erich trở về, nàng sẽ điềm tĩnh nói với chàng và sẽ đề nghị chàng đưa nàng đến một bác sĩ tâm lý để chửa chạy. Nếu chàng từ chối, nàng buộc sẽ tính đưa hai đứa bé về New York. Hoặc là? Liệu nàng có thể kiếm đuợc việc làm? có thể Kevin sẽ cho nàng vay vài trăm đô la? ôi, chuyện nợ nần! Kevin còn thiếu nợ nàng cả trăm đô! Fran sẽ bằng lòng cho mẹ con nàng tá túc trong thời gian đầu. Jenni không muốn xin xỏ ai, nhưng nàng nghĩ Fran là một cô gái rất tốt bụng. Nàng nghĩ tiếp, "Mình không có một xu dính túi, nhưng điều đó không thành vấn đề. Chỉ một điều là mình không muốn xa Erich. Mình yêu chàng. Mình muốn sống cuộc đời còn lại với chàng. Jenni vẫn thấy cơ thể rét buốt. Nàng thầm nghĩ mình sẽ khỏe hơn nếu đi tắm vòi sen bằng nước nóng và nàng sẽ mặc chiếc áo thun dày vải Scotch trong tủ treo. Jenni đảo mắt nhìn về phía đó và nàng đã hiểu ra điều gì đã làm cho nàng bứt rứt từ trong tiềm thức nàng. Khi Jenni đứng lên, nàng đã thấy chiếc áo được treo trong tủ. Thế mà, tối hôm qua, nàng đã vứt nó lê lết trên chiếc ghế dài trước bàn phấn! và chiếc ghế dài này nàng để nó lệch hơi xa chiếc bàn phấn. Giờ đây, nó đã được đặt chính xác vào chỗ cũ của nó! Jenni không còn ngạc nhiên khi thấy gương mặt của Erich trong giấc mơ nữa. Trong vô thức nàng đã nhận thấy sự hiện diện của chàng. Vậy thì tại sao Erich không ở lại nhà? Jenni rùng mình nổi da gà. Nhưng không phải vi lạnh, nàng sợ. Kinh sợ Erich ư? Kinh sợ người chồng của mình sao? Nàng tự nhủ, "Hẳn nhiên là không, nàng khiếp sợ cái lối ứng xử của kẻ từ chối. Chàng đã đến với ta và sau đó đẩy ta ra. Nàng thắc mắc chẳng hiểu trong đêm, Erich có quay trở lại căn nhà gỗ hay ngủ lại nhà? Jenni lặng lẽ mặc áo ngủ, xỏ giày pantúp vào và đi ra ngoài hành lang, nàng đi đến phòng mà Erich đã sống khi còn bé. Cửa phòng đóng kín. Jenni đứng trước cửa và lắng tai nghe ngóng. Trong phòng thật im lặng. Jenni từ từ xoay nắm đấm đễ mở của. Erich nằm co quắp trên giường, chàng quấn quanh người tấm vải kết đủ màu chỉ chừa cho thấy một bên tai và chân tóc. Đầu Erich hầu như giấu kín trong những xếp nếp vải lót bông. Rón rén bước vào phòng và ngửi thấy mùi quen thuộc. Nàng cúi xuống bên Erich. Trong giấc ngủ, chàng áp chặt vào khuôn mặt mình chiếc áo ngủ màu xanh ngọc bích. Jenni vừa dùng xong bữa điểm tâm với Tina và Beth thì Erich đi xuống lầu. Chàng từ chối ngay cả việc dùng cà- phê. Erich đã mặc chiếc áo khoác ngắn có túi và mũ, dày cộm và mang một khẩu súng săn hẳn rất đắt giá ngay cả đối với một người không mấy am tường là Jenni. Nàng lo lắng nhìn chàng. Erich nói: - Anh không biết chiều nay anh có vẻ nhà không. Anh không biết anh sẽ làm gì. Dẫu sao, hôm nay anh sẽ ở lại trong vùng lân cận của nông trang. - Rất tốt. - Jenni à, em đừng hoán chuyển đồ đạc trong nhà nửa nhé. Anh không thích việc thay đổi của em. Jenni nói giọng bình thản: - Vâng, em hiểu. - Giọng chàng cất cao vút, trẻ trung như giọng nói của một bé trai: - Jenni à, hôm nay là sinh nhật của anh. Em không chúc mừng anh sao? - Em đợi đến chiều thứ sáu. Ngày đó Mark và Emily sẽ đến dùng bữa tối. Chúng ta sẽ ăn tiệc mừng sinh nhật của anh với họ. Như vậy, tốt chứ? Erich đến bên nàng, thép lạnh của nòng súng lướt nhẹ trên cánh tay nàng, chàng nói: - Em có yêu anh? - Vâng, em yêu anh, Erich. - Và em không bao giờ bỏ anh chứ? - Em không bao giờ muốn rời bỏ anh. Ánh mắt chàng bổng trở nên xa xăm: - Đó là những gì Caroline đã nói. Đúng y từng chữ một. Hai đứa bé đang ngồi yên lặng, Beth năn nỉ: - Ba, con có thể đi theo ba được không? - Bây giờ chưa được. Con tên gì? - Beth Crew grr - Tina, con tên gì? - Tina Crew grr - Được. Ba sẽ mang quà về cho các con. Erich ôm hôn hai đứa bé và quay sang Jenni. Dựng cây súng sát bên lò sưởi. Erich cầm lấy tay nàng và luồn chúng vào mái tóc của chàng, thầm thì: - Jenni à, hãy làm như vậy, anh van em. Lúc này, chàng nhìn nàng với ánh mắt say đắm. Jenni đã bắt gặp đôi mắt ấy trong giấc mơ của nàng. Hăm hở bởi sự âu yếm, Jenni vâng lời chàng. Erich xem chừng rất dễ bị tổn thương, đến nỗi tối hôm qua, chàng cũng không thể đến bên nàng để tìm sự an ủi. Chàng mỉm cười nói: - Tốt lắm. Anh rất sung suớng khi được em làm như thế!. Cám ơn. Erich cầm lấy cây súng và đi ra phía cửa: - Thôi chào nhé!. Chàng cười với Jenni, ngập ngừng nói: "Em yêu, anh có ý kiến. Tối nay, có thể chúng ta đi ăn nhà hàng được chăng? Chỉ có hai chúng ta thôi. Anh sẽ yêu cầu Rooney và Clyde ở lại với hai đứa bé. - Ồ! Erich, ý kiến hay, em thích lắm. - Chàng muốn chia sẽ với nàng ngày sinh nhật của chàng. Nàng thầm nghĩ, "Nếu như thế thì đó là một bước tiến, một điềm tốt". Erich nói: - Anh sẽ đặt một bàn ở nhà hàng Groveland lúc hai mươi giờ. Anh đã hứa sẽ dắt em đến đó. Em yêu, đó là nhà hàng tuyệt vời nhất trong vùng. Nhà hàng Groveland, nơi nàng đã gặp Kevin, Jenni tái mặt. o O o Khi nàng và các con đến chuồng ngựa thì Joe đang chờ họ. Jenni không còn trông thấy nụ cười thân mật thường lệ mà giờ đây trên khuôn mặt trai trẻ đó thoáng hiện nổi lo lắng bất thường. Joe nói: - Sáng hôm nay, cậu Josh đã đến đây. Cậu say khướt và mẹ tôi đã đuổi cậu. Cậu để cửa mở và chú chó Randy đã đi mất. Tôi hy vọng sẽ không xảy ra điều gì với nó. Nó rất sợ gặp xe hơi. - Anh đi kiếm nó nhanh lên. - Ông Krueger sẽ không muốn... - Joe à, anh đừng lo, tôi biết cách đễ nói với ông Erich. Nếu có điều gì xảy ra cho Randy hai đứa bé sẽ buồn lắm. Jenni nhìn anh ta vội vã chạy đi trên con lộ bùn lầy. Nàng nói với các con: - Thôi, chúng ta hãy đi dạo một lúc rồi sau đó sẽ xem các chú ngựa con sau. Hai đứa bé chạy trước nàng, băng qua cánh đồng, những đôi ủng bằng cao-su kêu flic-flac trên nền đất đang tan băng. Có thể mùa xuân đang đến sớm và Jenni hình dung đến những cánh đồng xanh cỏ linh lăng, những cây cối trơ trụi này hẳn sẽ trở nên xanh tươi, ngay cả gió cũng xem chừng ít giá rét hơn. Trong bãi chăn thả về huớng nam, những đàn súc vật đang cúi xuống ngửi đất, như thể chúng muốn gặm trước những mầm non chực vươn lên. Jenni thầm nghĩ, "Mình rất thích được làm vườn. Mình không biết gì về việc đó, nhưng mình có thể học hỏi. Có lẽ cuộc sống thiếu hoạt động làm cho nàng ốm yếu; chứ không phải duy nhất vấn đề thần kinh. Đột nhiên, nàng đổ mồ hôi và buồn nôn. Nàng dừng lại và tự hỏi, "Có thể như thế ư? Chúa ôi! Thật thế ư?" Quả đúng vậy. Jenni có cảm giác y hệt như khi mang thai Beth. Lúc này, nàng đang có thai. Đúng vậy, với chiếc áo ngủ giờ thì quá chật, với những cơn chóng mặt, những cơn đau tim và nhũng lúc căng thẳng. Nàng biết việc báo cho Erich chuyện nàng mang thai sẽ là món quà tuyệt vời biết bao vào tối hôm nay. Chàng đã từng ao ước được có một bé trai, người sẽ thừa kế nông trang, nàng tin chắc rằng người hầu bàn tối nay tại nhà hàng sẽ không là người hôm nọ khi nàng ăn trưa với Kevin! Mọi việc sẽ ổn thôi! Nàng sẽ có đứa con trai với Erich! Đột nhiên có tiếng Tina thét lớn: - Kia, Randy, mẹ, nhìn kìa! Jenni nói: - Ồ! Hay quá! như vậy là Joe khỏi phải lo. Nàng gọi: - Randy, đến đây. Chú chó đang chạy qua vườn cây ăn trái, nó dừng lại, quay nhìn Jenni. Beth và Tina hét lớn, chạy về phía nó. Randy sủa lên vài tiếng rồi lao về cánh đồng phía nam. Jenni gọi lớn: - Randy, lại đây! Lúc này, chú chó lại sủa lên và lao thẳng về phía trước. Jenni thầm mong Erich không nghe tiếng chó sủa. Như vậy là tốt rồi, Randy không chạy vào bãi chăn thả súc vật. Erich sẽ nỗi giận nếu nó đến quấy rầy đàn bò, vì hàng chục con trong số đàn bò này đang chuẩn bị sinh con. Nó đổi huớng và chạy về phía đông của ngôi nhà, hướng nghĩa trang. Bỏ hai đứa bé lại phía sau, nàng cố chạy thật nhanh trên mặt đất xốp và la lên: - Randy, Randy, đến đây. Nàng e ngại không biết Erich có nghe tiếng la của nàng hay không? Hổn hển, nàng chạy vòng qua hàng cây thông đen xứ Nauy che khuất nghĩa trang và đi vào trong mảnh đất rào kín. Cửa chắn song đễ ngỏ; chú chó con đang nhảy từ ngôi mộ này sang ngôi mộ khác. Rất nhiều hoa hồng tươi phủ kín ngôi mộ của Caroline. Randy đến đùa giỡn trên đấy, làm nát những đóa hoa. Cùng lúc đó, nàng thấy có ánh thép lấp lánh trong cánh rừng và đồng thời nàng cũng hiểu ngay. Nàng thét lớn: - Không, không, đừng bắn, Erich, đừng giết nó! Erich ra khỏi chỗ núp sau hàng cây. Chàng chậm rãi tỳ súng vào vai, thật chính xác. Nàng van xin Erich: - Đừng anh, tội nghiệp nó! Tiếng nổ khô khốc làm đám chim sẽ bay lên kêu ríu rít. Con chó con ngã xuống trên tấm thảm hoa, tru lên nho nhỏ; trước ánh mắt kinh khiếp của Jenni, Erich nả thêm một phát đạn. Con chó không còn tru nữa.