Chiều hôm sau, vào lúc một giờ, khi Lauren lên tới tầng thứ tám mươi, thì được Mary thông báo: ông Sinclair muốn gặp nàng ngay. Dằn lại sự căng thẳng thần kinh, Lauren vuốt mái tóc đã được buộc lại bằng một cái nơ ở sau gáy, và đi vào văn phòng của Nick. Nàng nói lịch sự: - Anh muốn gặp tôi? Nick ném tập hồ sơ đang đọc lên bàn giấy, ngả lưng vào ghế và mải mê ngăm nghía nàng. - Em đã buộc tóc như thế này ngày mình đến Harbor Springs. Chàng nói, rồi hạ giọng xuống đầy quyến rũ: - Anh thích như thế này lắm. Lauren đáp lại nhẹ nhàng: - Nếu thế, tôi sẽ mở tóc ra ngay. Chàng cười toe toét: - Vì đây là trò chơi mà chúng ta đang bày cuộc phải không? - Trò chơi nào? - Trò chơi nho nhỏ chúng mình bắt đầu hôm qua. - Tôi không tam gia trò chơi của anh - Nàng đáp lại bình tĩnh mà chắc nịch - Tôi không muốn được phần thưởng. Nhưng nàng đã muốn được thưởng. Nàng muốn chàng cho chính nàng, mãi mãi. Và nàng coi khinh mình vì chính sự mềm yếu khờ khạo ấy. Nick quan sát thấy cảm giác khó chịu của nàng với một sự thích thú trong lòng, và gật dầu ra hiệu về chiếc ghế đối diện bàn giấy của chàng: - Em hãy ngồi xuống đã. Anh vừa xem lại một hồ sơ mà anh đã yêu cầu gởi tới. Tin rằng chàng đã bắt đầu làm việc, Lauren ngồi xuống, nhưng hơi thở nàng như bị nghẹn lại trong lồng ngực khi thấy chàng nhặt hồ sơ lên và mở ra: TỐI MẬT - HỒ SƠ NHÂN VIÊN Những chữ như thế được đóng dấu ở trang đầu và bên dưới là một cái nhãn đánh máy, ghi LAUREN E. DANNER/ nhân viên số 98753. Má nàng ửng hồng khi nàng nhớ lại nàng đã liều làm hỏng bài thi trắc nghiệm, và đã ghi chức vụ thích hợp nhất của nàng là tổng giám đốc. Nick sẽ nhìn thấy thế và... Chàng nói: - H... ừ... m... m... Lauren Elizabeth Danner. Elizabeth là một cái tên đẹp, và Lauren cũng đẹp. Cả hai tên đều thích hợp với em. Không thể chịu đựng được sự đùa cợt ngọt ngào pha mùi tán tỉnh như thế, Lauren gay gắt nói: - Tôi được đặt tên theo tên thời con gái của hai bà dì. Một người có tật lác mắt, còn một người thì có mụt cóc ở mặt. Nick phớt lờ và tiếp tục đọc to lên: - Màu mắt: xanh. Chàng nhìn nàng qua đầu tập hồ sơ, ánh mắt màu xám của chàng rất thân mật và trêu đùa: - Mắt cực kỳ xanh. Người đàn ông có thể lạc mất trong đôi mắt của em. Đôi mắt đẹp quá chừng! Lauren nói cách vui vẻ: - Mắt phải của tôi, nếu không đeo kính, thường đong đưa. Tôi phải giải phẫu đấy! - Một cô gái nhỏ có đôi mắt đong đưa với cặp kính trên sóng mũi - Chàng vừa diễn tả vừa cười lớn - đánh cuộc là em đã học rất xuất sắc. - Tôi siêng năng chứ không xuất sắc. Môi Nick giật mạnh khi biết chắc nàng đang muốn nói gì. Chàng quay trở lại cái đơn xin việc, và Lauren thấy chàng đọc chăm chú, tia nhìn của chàng dừng lại ở cuối tờ đơn, nơi nàng đã ghi các chức vụ nàng ưa thích nhất. Nàng biết chính xác cái lúc mà chàng dừng mắt lại trên những gì nàng đã viết: - Uả, trời đất...! Chàng kêu lên, kinh ngạc và rồi bật cười: - Weatherby và anh sẽ phải rất thận trọng mới được. Công việc của hai chúng tôi đã làm em thích nhất? Lauren đáp ngắn gọn: - Không thích cả hai. Tôi ghi như thế bởi vì trên đường đến Sinco để được phỏng vấn, tôi không muốn làm việc tại đó nữa. - Vì vậy em cố tình đánh hỏng bài thi trắc nghiệm, phải không? - Đúng thế. - Lauren... Chàng bắt đầu cái giọng quyến rũ dịu dàng, bất giác khiến nàng phải dè chừng. Lauren xen ngang vào một cách lạnh lùng: - Tôi cũng đã có phần thích thú khi đọc kỹ hồ sơ của anh. Nàng chữa lại cho đúng, khiến chàng nhìn nàng sửng sốt: - Đúng hơn, đó là Hồ sơ giao tế công cộng của anh. Tôi biết tất cả về Bebe Leonardos và về ngôi sao điện ảnh Pháp. Tôi cũng đã nhìn thấy bức ảnh của anh chụp với Ericka Moran vào ngày hôm sau ngày anh đuổi tôi đi vì có “người bạn kinh doanh” đang đến tìm anh. Chàng kết luận ngay: - Và vì thế mà em thấy bị tổn thương. - Tôi đã ghê tởm. Lauren đốp chát lại, không chấp nhận bất cứ sự đau đớn nào mà nàng đã cảm thấy. Nàng cố nén sự tức giận và nói với vẻ bình tĩnh cố hữu: - Bây giờ chúng ta đã bằng lòng bắt đầu công việc chưa? Một lúc sau, Nick được điện thoại mời dự một cuộc họp kéo dài suốt buổi chiều, vì thế Lauren được thanh thản. Nhưng sự thanh thản của nàng lại bị quấy rầy bởi những cái liếc mắt đầy ý nghĩa của Mary. Vào mười giờ sáng hôm sau, Jim hiện ra ở bàn giấy của Lauren, trông ông ta có vẻ bực mình. Ông ta nói: - Nick vừa điện đến. Hắn muốn cô lên ngay và hắn sẽ cần cô suốt cả ngày. Ông ta thở dài, chỉ vào bản báo cáo nàng đang soạn dở: - Tôi sẽ làm tiếp cho. Cô cứ đi đi. Mary đã ra ngoài khi Lauren đến, còn Nick thì đã ngồi sẵn ở bàn giấy của chàng, áo vét và cà vạt được cởi ra, mái tóc sậm đang cúi xuống, tập trung vào những dòng chữ chàng đang viết. Ống áo sơ mi được xăn lên trên cánh tay màu da rám nắng, và cổ áo được mở nút, Lauren đưa mắt nhìn lên cuống họng chàng. Cách đây không lâu, nàng nhớ lại, nàng đã ép môi nàng vào đấy, nơi tĩnh mạch đang đập... Nàng nhìn trân trân vào mái tóc được cắt rất khéo và những đường nét nổi bật như điêu khắc của quai hàm và hai má chàng. Chàng là người đàn ông đẹp trai nhất, quyến rũ nhất mà nàng chưa từng gặp, nàng thầm nghĩ với sự giày vò của lòng khao khát. Nàng lấy lại vẻ bình tĩnh khi lên tiếng: - Jim bảo rằng anh cần tôi lên đây ngay. Anh cần tôi làm gì cho anh đây? Nick quay lại và nhìn chăm chú vào nàng, nụ cười mơn trớn lướt qua khắp các góc cạnh của con người nàng. Chàng trêu chọc: - Bây giờ có một câu hỏi. Nàng phớt lờ một cách cay đắng sự ám chỉ dục tình của chàng. - Tôi biết anh có một công việc khẩn cấp dành cho tôi. - Đúng đấy. - Việc gì thế? - Anh muốn em đến quán cà phê mang về cho anh cái gì để ăn. Lauren như nghẹn họng: - Hả? Cái đó là công việc khẩn cấp ư? - Rất khẩn cấp - Nick đáp lại không khoan nhượng - Anh đói quá rồi! Lauren siết chặt hai nắm tay lại: - Đối với anh, tôi chỉ là một đối tượng tầm phào để trêu đùa trò chơi tính dục; nhưng ở dưới ấy, tôi có công việc quan trọng đang làm, và Jim cần tôi. - Anh cần em, cưng ạ. Anh đã ở đây từ... Bối rối với trò vui không muốn được cưng chiều bất chợt, nàng bật ra lời: - Anh dám gọi tôi bằng “cưng” hả? Chàng lại mơn trớn, một nụ cười loé sáng trên mặt: - Tại sao không. Em là người yêu mà! - Anh sẽ không nghĩ thế khi anh gọi lại tôi là “cưng” đâu. Chân mày chàng nhíu lại khi nghe nàng nói thế, và Lauren chợt nhớ ra rằng, dù sao thì Nick vẫn còn đang là ông chủ của nàng. Nàng nhượng bộ mà không khả ái chút nào: - Ồ, không có chi. Anh cần ăn điểm tâm gì đây? Chàng mỉm cười: - Bánh càng cua. Lauren đường hoàng quay về văn phòng tạm thời của nàng và nhận ra rằng Mary đã trở về. Bà ta nói: - Cô khỏi phải trả tiền, Lauren. Chúng ta có một trương mục ở quán cà phê. Hai điều làm nàng sửng sốt cùng một lúc. Việc thứ nhất là bà Mary đã gọi nàng bằng tên Lauren, thay vì gọi theo cách lạnh lùng thường có của bà ta là cô Danner. Và thứ hai là bà ta đang mỉm cười - một nụ cười của Mary Callahan mới hiếm làm sao! Hình như có cái gì đó phấn khởi trong lòng của bà ta, khiến gương mặt bà ta sáng lên và làm dịu đi các đường nét khắc khổ khiến bà trở nên dễ thương. Lauren như cũng tự thấy mình bị lây bởi nụ cười ấy. Nàng thở ra nhẹ nhõm: - Ông ấy ăn điểm tâm gì? Ánh mắt bà ta chớp chớp long lanh: - Bánh càng cua. Dường như để chuộc lỗi đã để nàng phải làm một việc vô ích như vậy, Nick cảm ơn Lauren đã mang về cho chàng những chiếc bánh càng cua và đã lịch sự rót mời nàng một tách cà fê. Lauren nói một cách khô khan: - Tôi tự rót được mà, nhưng dù sao, cũng cám ơn anh. Trước thái độ khó chịu tế nhị của nàng như vậy, Nick bước tới quần rượu, và bất ngờ quay lại dựa lưng vào đó ngắm nàng lấy thêm kem và đường. Khi Lauren bưng tách cà fê của nàng lên, chàng đặt bàn tay trên cánh tay nàng. Chàng dịu dàng nói: - Lauren, anh xin lỗi đã làm tổn thương em. Hãy tin anh, anh không hề có chủ tâm làm như vậy. Nàng đáp: - Không cần thiết anh phải xin lỗi mãi. Nàng cẩn thận rút tay về: - Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện đã xảy ra. Nàng cầm tách cà fê của nàng và bắt đầu đi về bàn giấy của mình. Chàng bỗng nói: - A này, tối nay anh đi Ý. Nhưng bắt đầu từ thứ hai, canh cần em lên đây cả buổi sáng nữa. Nàng hỏi lại, vẻ kinh hoàng: - Trong bao lâu? Chàng cười lớn: - Lâu, chừng nào anh thắng được trò chơi của chúng ta. Với những lời này, đôi gắng sắt được ném ra và trận chiến về ý chí bắt đầu ngay sau đó, đã làm cho Lauren thua không còn manh giáp. Nàng vừa đặt tách cà fê xuống thì qua máy nội đàm, Nick đã gọi nàng, yêu cầu nàng sang văn phòng chàng, mang theo lá thư của Rossi, nhà phát mình người Ý. Chàng còn nói thêm: “Mang theo tách cà fê của em luôn”. Khoảng giữa chừng bức thư chàng đọc nhanh như lửa dậy, chàng đọc luôn câu sau đây: “Khi mặt trời ở trên tóc em, Nó chiếu lấp lánh những sợi tơ vàng” Vì không cảnh giác, Lauren đã ghi một nửa lời khen ấy vào bản tốc ký, nàng liếc nhìn chàng một cách giận dữ, khiến chàng khúc khích cười. Vào lúc một giờ chiều, chàng đề nghị nàng đến dự một buổi họp ở văn phòng chàng, để ghi biên bản. Đến giữa buổi họp, nàng nhìn lên và thấy đôi mắt chàng dán chặt lên đôi chân xếp chéo của nàng. Toàn thân nàng nóng ra, và nàng ngồi yên không nhúc nhích. Nick nhìn vào mắt nàng và mỉm cười. Khi buổi họp tạm ngưng, Lauren đứng lên, nhưng Nick giữ nàng lại: - Em đã đánh máy xong bản tiếng Ý những câu hỏi mà anh đã đọc để cho Rossi hiểu được những gì mà anh muốn biết chưa? Rồi hướng nụ cười duyên dáng để chuộc lỗi với nàng, chàng nói thêm: - Anh ghét phải đeo đuổi theo em lắm cưng ạ, nhưng anh phải mang em theo đến Casano mới được. Lauren tự hỏi, tại sao trái tim khờ khạo của nàng lại rộn ràng lên như thế khi chàng gọi nàng là em cưng? Nàng trả lời chàng: - Bản dịch đã đánh máy xong. - Tốt. Theo công việc mà em đã làm, em có hình dung ra được dự án Rossi là cái gì không? Nàng lắc đầu: - Không, hoàn toàn không. Tất cả đều là kỹ thuật. Tôi chỉ biết Rossi là một nhà hoá học sống ở Casano và phát minh ra vài thứ mà anh rất quan tâm. Và tôi cũng biết anh đang muốn tài trợ và sản xuất các sản phẩm từ phát minh của ông ấy trong tương lai. - Nếu anh giải thích cho em biết trước, nó sẽ giúp em làm việc thích thú hơn. Chàng nói, và thay đổi bất ngờ từ một người đàn ông tán gái đến vai trò một ông chủ nghiêm trang. - Rossi đã phát minh một thứ hoá chất làm cho các chất tổng hợp gồm cả nylon hoàn toàn không thấm nước, không cháy, không chịu ảnh hưởng thời tiết và không hư hỏng, không làm thay đổi bề ngoài hay thớ vải của chất liệu ban đầu. Vải trải thảm và vải quần áo làm từ những chất tổng hợp này gần như khó mà hư được. Chàng đã xem nàng như một đồng nghiệp trong kinh doanh, và lần đầu tiên Lauren cảm thấy thoải mái trở lại cùng với chàng kể từ hôm đi nghỉ cuối tuần với chàng đến nay. - Nhưng thứ hoá chất nào thực sự tác dụng làm cho không biến dạng hay hư hỏng bất cứ thứ gì? Nick thú nhận cách gượng gạo: - Mẹ kiếp! Nếu anh mà biết được... Nhưng anh cố tìm cho ra trong lần đi kỳ này. Những điều anh đã thấy, còn lâu mới chứng minh được. Anh cần một mẩu vật để mang về thử nghiệm trong một phòng thí nghiệm hợp pháp, nhưng Rossi quá bảo mật. Hắn nói rằng hắn đang trắc nghiệm anh. Lauren nhăn mũi lại: - Ông ta có vẻ “mát”. Chàng thở dài: - Hắn ta lập dị như quỷ. Hăn ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ ở Casano, trong một xóm chài lưới bên Ý. Hắn nuôi chó để bảo vệ, nhưng phòng thí nghiệm của hắn thì ở trong một cái lều cách đó nửa dặm, chẳng có ai bảo vệ cả. - Ít ra anh cũng đã thấy ông ấy chứng minh. - Chứng minh không có nghĩa gì cả nếu không qua thử nghiệm. Chẳng hạn, chất hoá học của hắn làm không thấm nước, nhưng cái gì sẽ xảy ra nếu đổ sưa? trên đó? Hay một thức uống nhẹ nào đó? Nàng hỏi: - Nhưng nếu tất cả điều gì ông ta nói đúng thì sao? - Nếu thế, anh sẽ thành lập một liên doanh giữa Công nghiệp Hoàn câu và hai liên hiệp công ty khác để giới thiệu trên toàn thế giới phát minh của Rossi. - Có lẽ ông ta sợ nếu giao cho anh mẫu thử, người nào đó của phòng thí nghiệm sẽ phân tích và biết được hoá chất mà ông ấy dùng. Bấy giờ những người đó sẽ ăn cắp phát minh của ông ta. Nick toét miệng cười: - Em nói đúng! Rồi không báo trong, chàng quàng một tay ôm nàng, còn tay kia thì nâng cằm nàng lên. - Từ Ý, anh sẽ mang về cho em một món quà. Em muốn gì nào? Lauren nói cách dứt khoát: - Đôi hoa tai của mẹ tôi. Rồi nhảy lùi ra sau, nàng thoát khỏi vòng tay chàng và quay gót trở về văn phòng của nàng. Nick cười khúc khích, đi theo nàng. Khi nàng bỏ đi, chàng cảm thấy ộmột mối xúc động lạ lùng, mới mẻ, dâng lên trong chàng, một niều yêu thương làm chàng cảm thấy quặn thắt trong lòng. Được nhìn thấy nàng là chàng vui rồi, nụ cười của nàng làm ấm lòng chàng và được sờ mó vào nàng là cơn khoái cảm truyền lan khắp người chàng. Nàng đã có sự vững vàng và tài biện bác tự nhiên, không màu mè. So với những người đàn bà khác trong đời chàng, Lauren là cô gái còn ngây thơ mà đã có can đảm thách thức chàng và có sức kháng cự lại áp lực của chàng. Nụ cười của chàng nhạt dần đi. Chàng đang nài ép nàng, và chàng chưa từng làm thế với một người đàn bà nào khác trong đời. Chàng đã xua đuổi nàng, rồi trở lại kiếm tìm nàng trong mọi xó xỉnh, và chàng tự ghê tởm mình vì chuyện ấy. Chàng không thể ngừng lại. Chàng cảm thấy cần phải chiếm cho được nàng hơn là vì khao khát, chàng thực tình thích nàng. Chàng ngưỡng mộ sự can đảm của nàng và sự bướng bỉnh của nàng, ngay cả lý tưởng của nàng nữa. Một mối xúc động không tên và không mong muốn, lại trăn trở trong lòng chàng, và Nick đành gạt nó qua một bên. Chàng muốn nàng, vì nàng là một người đẹp sinh động. Chàng thích nàng và chàng khát khao nàng, không gì khác nữa. Vào lúc bốn giờ năm mươi phút chiều, một cú điện thoại nối liền với cuộc hội nghị từ California, Oklahoma và Texas gọi đến cho Nick, việc này đã được lên lịch từ trước. Khi Mary báo cho chàng biết mọi việc đã sẵn sàng, thi Nick yêu cầu gọi Lauren tới để ghi chép. - Nick đang ở đầu máy nghe điện thoại - Mary giải thích - Anh ấy chỉ cần cô ghi hết những gì được bàn bạc. Cuộc điện đàm đã bắt đầu. Khi Lauren vào văn phòng, Nick ra dấu về chiếc ghế của chàng và đứng dậy để nàng có thể ngồi tại bàn của chàng mà ghi chép. Hai phút sau khi Lauren ngồi vào ghế, chàng cúi xuống sau lưng nàng, chống tay lên bàn, và đặt môi hôn lên mái tóc nàng. Lauren giật nảy mình để tự vệ. Nàng kêu lên: - Đồ quỷ! Ngưng lại! - Hả? Hả? Hả? Ba giọng nói đàn ông cùng vang lên trong máy. Nick nói vào máy, giọng lè nhè: - Cô thư ký của tôi cho rằng các ông nói quá nhanh.Cô ta muốn các ông ngưng lại để cô ta có thể ghi kịp. Có tiếng đàn ông bực mình đáp lại: - Ồ, những gì cô ấy cần làm là hỏi lại, chớ sao lại... Lauren khẽ nói một cách tức tối: - Anh đã thỏa lòng chưa? Nick cười khúc khích bên tai nàng: - Chưa thoả. Nhưng rồi sẽ thoa? thôi. Hoàn toàn tìm cách rời khỏi chàng để ghi chép, Lauren lấy lại tập vở và ngồi trở lại vào ghế. Thân hình Nick chiém lấy hết cái ghế. Nàng xoay đầu lại để nói câu gì đó gay gắt, và môi chàng chộp hôn môi nàng khiến nàng phải ngửa đầu ra tránh, mạch nàng đập mạnh, làm tê liệt ý nghĩ. Khi miệng chàng rời ra, nàng không làm gì được, chỉ nhìn chằm chặp vào chàng. Một tiếng nói vang lên trong máy: - Anh nghĩ thế nào, Nick? - Tôi nghĩ, rồi nó sẽ tốt hơn thôi - Chàng trả lời giọng khàn khàn. Khi cuộc thảo luận qua máy điện đàm chấm dứt, Nick ấn một nút trên bàn giấy, và Lauren thấy cánh cưa? dẫn sang văn phòng Mary được đóng lại bằng điện. Chàng chụp hai bàn tay nàng, kéo nàng ra khỏi ghế, xoay người nàng lại đối diện chàng. Miệng chàng áp sát lại gần miệng nàng. Và Lauren cảm thấy mình bị kéo vào chàng một cách dễ dàng như bị nam châm hút. Nàng năn nỉ: - Đừng anh! Xin anh đừng làm thế! Tay chàng siết lại trên hai cánh tay nàng: - Sao em không thể thừa nhận rằng em muốn anh và em thích chuyện đó? Nàng nói cách đau khổ: - Đúng. Anh đã thắng. Em muốn anh. Em thừa nhận điều đó. Nàng nhận thấy ánh mừng vui chiến thắng hiện ra trong mắt chàng, và nàng ngước nhìn lên. - Khi em lên tám, em cũng đã muốn một con khỉ trong gian hàng bán các thú cưng. Sự chiến thắng phai dần. Chàng thở ra tức tối, để cho nàng đi. - Rồi sao? - Chàng hỏi. - Bất hạnh thay, em đã mua nó. Daisy cắn em và em phải đi khâu mười hai mũi trên chân em. Trông mặt Nick dở khóc dở cười: - Anh nghĩ rằng, nó cắn em, vì em đã gọi nó là Daisy. Lauren phớt lờ sự chế nhạo của chàng. - Và khi lên mười ba, em muốn có chị và anh. Ba em bắt buộc phải tục huyền, nên em có một người chị ghẻ ăn cắp áo quần và cướp bạn trai của em, còn người anh ghẻ thì ăn cắp tiền của em. - Cái đồ chết tiệc ấy có liên hệ gì đến chuyện của chúng ta? - Liên hệ chứ sao không - Nàng đưa hai cánh tay lên như mời gọi rồi chán chường hạ xuống - Em đang cố gắng giải thích rằng em muốn anh, nhưng em sẽ không để cho anh làm tổn thương em trở lại. - Anh sẽ không làm tổn thương em nữa đâu. - Ôi, rồi anh sẽ làm cho mà xem. Nàng nói thế và cố tránh tiếng khóc. - Anh không muốn, nhưng rồi anh sẽ làm em tổn thương. Anh đã làm thế rồi mà. Khi em rời anh đi Missouri thì anh đến Palm Springs với một trong những người bạn cùng giường ngủ với anh. Anh có biết em đã làm gì khi anh ở đó không? Nick thọc hai tay vào túi quần, biểu lộ sự cảnh giác. - Không. Em đã làm gì? Lauren nói với giọng điên cuồng, tiếng cười như nghẹn lại. - Em đã ngồi bên điện thoại chờ anh gọi lại và móc cho anh một cái áo len rất hợp với màu mắt của anh. Nàng nhìn chàng, mắt nàng như nài nỉ chàng hiểu - Nếu chúng ta đi vào cuộc tình, anh sẽ không vương vấn vào đấy vì xúc cảm, nhưng em thì có. Em không thể tách rời mọi cảm xúc ra khỏi thân xác em, quần nhau trên giường ngủ, hưởng những phút giây khoái lạc, rồi vội quên nó đi. Em muốn anh quan tâm em và em săn sóc anh. Em sẽ ghen nếu nghĩ anh với một người đàn bà khác. Nhưng nếu em biết anh như thế, em sẽ bị tổn thương và em tức giận.