Chương 47: Editor: E.l.f - Còn một chuyện nữa, cô cho rằng mấy năm qua tập đoàn không ngừng mua lại cổ phần và phân tán cổ quyền, khiến cô chịu tổn thất nghiêm trọng. Nguyên nhân là vì, năm đó tôi phải cầu viện sự trợ giúp của nhà họ Tạ để thu hút vốn đầu tư. Khi ấy, người nắm quyền ở nhà họ Tạ là Tạ Doãn Thiệu, anh ta nuôi tham vọng thôn tính Tinh Triển đã lâu. Vì thế, sau khi thoát khỏi khủng hoảng, tôi không thể không tiến hành các biện pháp phân tán cổ quyền, việc đó không phải nhắm vào cô. Giờ thì Thanh Hoành đã hiểu ra một số chuyện. Vì sao họ Chử vừa xảy ra biến cố, họ Tạ lập tức hủy hôn. Người ta thường nói "giậu đổ bìm leo", nhưng họ Tạ đâu cần làm vậy để phải mang tiếng xấu tiếng ác ngày sau, vì dù sao thì người mà cô lấy làm chồng chỉ là gã cậu ấm bất tài vô dụng Tạ Doãn Luy. Nhưng, chân tướng sự việc là: họ Tạ từ lâu đã nuôi tham vọng thôn tính Tinh Triển, muốn nhân cơ hội tập đoàn này rơi vào khủng hoảng để ra tay, đây mới là nước cờ mà Tạ Doãn Thiệu ấp ủ từ lâu. Thanh Hoành suy ngẫm hồi lâu mới cất giọng bình tĩnh: - Trác Diễm này, theo anh vụ nổ năm xưa có liên quan đến Tạ Doãn Thiệu không? Trác Diễm hơi bất ngờ: - Sao cô nghĩ vậy? Theo tôi, chắc chắn nhà họ Tạ có liên quan đến việc năm xưa các phương tiện truyền thông đồng loạt đưa tin tố cáo Tinh Triển. Nhưng còn về vụ nổ, tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào thực lực của nhà họ khi đó, có lẽ không đủ khả năng. Thanh Hoành cũng cho rằng, không thể có chuyện Tạ Doãn Thiệu ra lệnh cho Ám Hoa gây nên vụ nổ đ. Bọn họ chỉ có thể lợi dụng danh nghĩa cấp vốn đầu tư, ngấm ngầm mua lại phần lớn cổ phần của tập đoàn, sau đó biến Tinh Triển thành một công ty con thuộc sở hữu của nhà họ Tạ mà thôi. Cô cho đĩa vào ổ, xem lại toàn bộ nội dung ghi hình trong phòng thí nghiệm thời gian đó. Đến đoạn ghi hình bị cắt bỏ tối qua, cô nhận thấy, thời gian là điểm sơ hở duy nhất, sau phân đoạn này thì góc quay của camera dường như có sự thay đổi, nên không ghi lại được trọn vẹn hình ảnh của chiếc đồng hồ kia nữa. Nếu Ám Hoa đã nhúng tay vào việc xóa bớt đoạn băng ghi hình và thay đổi vị trí chiếc đồng hồ thì cũng không có gì lạ, vì với tầm trí tuệ của hắn, việc phát hiện ra điểm bất thường vốn không hề khó khăn. Độ khó của nội dung thông tin trong đĩa ghi hình này phức tạp hơn rất nhiều so với bộ phim hợp tác sản xuất Einstein mà Cửu Thiều đã xem đi xem lại mười mấy lần. Nhưng cô vẫn phải tập trung tinh thần cao độ để không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Xem hết lần một, không thu hoạch được gì, cô xem lại lần hai. Có thể nói cô đã dành hết sự nhẫn nại trong suốt phần đời còn lại của mình cho băng ghi hình này. Đã không ít lần cô định tắt máy. Đến lần thứ bảy, cô phát hiện một bóng người rất lạ xuất hiện thấp thoáng ở một góc của màn hình. Cô cắt và hình ảnh đó ra, phóng to lên để nhìn cho rõ. Đó là một người đàn ông mặc áo vest, và cho dù chỉ là hình chụp nghiêng, cô vẫn nhận ra ngay lập tức, người đó là Hình Mẫn. Cô ngó thời gian dưới bức hình, đó là thời điểm trước ngày xảy ra vụ nổ. Vì sao ông ấy lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Tinh Triển vào lúc này? Cửu Thiều mở cửa vào nhà và thấy cô đang cầm một lá bài trên tay, những lá bài khác được xếp ngay ngắn trước mặt. Dù nghe thấy tiếng anh, cô cũng không quay đầu lại. Anh tới gần và thấy đằng sau mỗi lá bài đều ghi những dòng chữ. Lá bài đầu tiên bên trái viết: "Vụ đánh bom Tinh Triển có liên quan đến tin đồn thuốc Actos của tập đoàn này có chứa chất gây ung thư không?" Anh mỉm cười, cảm thấy việc làm này của cô thật đáng yêu! - Em đang sắp xếp lại manh mối? Thanh Hoành vừa chăm chú nhìn những lá bài trước mặt vừa đăm chiêu suy nghĩ sau đó cô cầm bút viết lên lá bài anh vừa đọc: "Chắc chắn hai vụ việc có mối liên quan nào đó." Cửu Thiều giành lấy chiếc bút trong tay cô, viết thêm một câu: "Loại độc dược mới BHN1 được tiêm vào người cục trưởng Lăng phải chăng có liên quan đến hai vụ việc nêu trên?" Thanh Hoành thoáng sững sờ, cô hỏi: - Vụ việc của cục trưởng Lăng có kết luận rồi sao? Họ đã tìm được hộp đen? - Đúng vậy. Vì cậu ấy đã nhìn thấy Ám Hoa và còn ẩu đả với hắn, nên anh chắc chắn chính Ám Hoa đã tiêm chất độc BHN1 vào người cậu ấy. Thanh Hoành cầm lá bài thứ hai lên: "Đêm trên du thuyền, ai đã khiến Tô Quỳ bị thương? Vì sao hắn làm vậy?" Đáp án cho câu hỏi này đã có sẵn, chính Ngô Y Thanh gây ra chuyện đó. Vậy thì câu hỏi thứ hai, vì sao Ngô Y Thanh làm vậy, vì hận tình ư? Nhưng tối hôm đó xảy ra bao nhiêu chuyện, vì Tô Quỳ bị thương nên du thuyền phải đổi hướng và cập bến trước dự kiến, rồi Hình Mẫn để lộ thân phận, sau đó thì kíp nổ gắn trên du thuyền được khởi động. Tất cả những chuyện này là do đâu? Cô cầm lá bài thứ ba lên: "Khúc mắc giữa bốn cô cậu trẻ tuổi và cái chết của hai người cậu của Thẩm Dật trên đảo hoang, hai sự việc này tưởng chừng không hề liên quan đến những vụ việc kia." Lá bài thứ tư: "Ám Hoa có gián điệp trong Cục cảnh sát. Ngoài Tần Tấn, liệu còn ai khác nữa?" Bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra, kể từ sau vụ án phanh thây của tay quản đốc phân xưởng cưa điện, Tần Tấn đã không ngừng tiếp cận cô, đồng thời truyền tải rất nhiều thông tin mà cô muốn biết. Khi đối mặt với nạn nhân đầu tiên của vụ án phanh thây, cô không hề để tâm đến tình tiết của vụ án. Bởi vì cô từng nhìn thấy rất nhiều thi thể trên bàn giải phẫu, các xác chết đều giống nhau cả. Nhưng ngày hôm sau, Tần Tấn đã chủ động cho cô xem những bức ảnh chụp tại hiện trường vụ án. Hắn tiếp cận cô với lý do mà ai cũng có thể chấp nhận, đó là hắn muốn theo đuổi cô. Thậm chí Nhã Ca cũng vì thế mà hiểu nhầm, từng nhiều lần chất vấn cô. Cô vẫn nhớ khi đó cô trả lời rằng: "Làm gì có ai theo đuổi người khác lại đem ảnh hiện trường vụ án phanh thây cho người ta xem." Câu nói của cô tưởng chỉ là một lời giảo biện, nhưng kỳ thực lại rất chính xác. Cho dù người lạnh lùng, kỳ quặc như Cửu Thiều cũng không bao giờ muốn thu hút sự chú ý của cô bằng các vụ trọng án. Sau đó, khi cô vào vai "mồi nhử", Ám Hoa còn gửi tin nhắn cảnh cáo cô. Thanh Hoành nhặt một lá bài mới, viết lên mặt sau: "Tội phạm của vụ án phanh thây có liên quan đến Ám Hoa không? Nếu có, phải chăng hắn từng gặp Ám Hoa?" Cô xếp lá bài mới này vào vị trí thứ năm. Sau đó, hình như cũng nhờ Tần Tấn, cô đoán ra thông tin cơ mật: Cục trưởng Lăng và những người khác đang chuẩn bị kế hoạch vây bắt Ám Hoa. Chỉ duy nhất một thông tin quan trọng cô lấy ở chỗ Tạ Doãn Luy. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy không khó để suy luận điều này. Nếu đúng như Cửu Thiều nói, Ám Hoa hiểu cô hơn những người khác, chắc chắn hắn sẽ biết cô và Tạ Doãn Luy từng đính hôn, và đến nay họ vẫn là bạn bè của nhau, việc họ trao đổi thông tin với nhau là hết sức bình thường. Cuối cùng, vì một câu nói lỡ lời của Tần Tấn: "Sau vụ tàu Đông Thái Bình Dương mà cậu ấy không đòi chia tay cô ư?", cô mới sinh nghi. Nếu Tần Tấn là người ngoài cuộc, làm sao hắn biết cô đã gạt Cửu Thiều, mà không cho rằng cô đi du lịch và chỉ tình cờ gặp họ? Lá bài thứ sáu: "Lúc Tô Quỳ bị mưu sát, Ám Hoa có mặt hay không? Ông ngoại của Thẩm Dật bị giết, Ám Hoa có mặt hay không?" Cô ngẫm ngợi một lát, bổ sung thêm: "Trong bản tường trình của mình về toàn bộ diễn biến của sự việc trên tàu Đông Thái Bình Dương, Tô Quỳ viết rằng, có người đã rời khỏi hoặc không có mặt trên boong tàu, vậy người đó là ai? Và ai đã xé trang giấy trong bản tường trình đó?" Cô đặt lá bài thứ sáu trước mặt Cửu Thiều: - Đây có lẽ là câu đơn giản nhất. Theo anh, liệu Tần Tấn có phải là người đã xé trang giấy đó? Cửu Thiều lắc đầu: - Anh không nghĩ là Tần Tấn. - Vì sao? - Theo quy định, bắt buộc phải cử hai người đi lấy chứng cứ, họ có trách nhiệm giám sát lẫn nhau, đề phòng chứng cứ bị hủy. Tần Tấn không thể xem trộm và xé trang viết tay đó dưới sự giám sát của Nhã Ca. - Vậy thì trang giấy đó có thể bị xé khi nào? - Anh nghĩ, chính là lúc phát hiện Tô Quỳ bị giết. Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, nếu có kẻ rắp tâm gây án từ trước, hắn hoàn toàn có thể làm việc này, tuy nhiên hắn phải ra tay thật nhanh gọn, không để lại sơ hở. Thanh Hoành đặt lá bài đó xuống, nhặt lá bài thứ bảy: "Ám Hoa đóng vai trò gì trong những việc này? Hắn không ra mặt trong bất cứ sự vụ nào, gần như mất tăm mất tích. Ban đầu, hắn đã có rất nhiều hành động khiêu khích, nhưng đến thời điểm hiện tại, hắn như thể bốc hơi khỏi trái đất này." - Em đã sắp xếp xong toàn bộ manh mối? Cửu Thiều say mê ngắm nhìn cô đang tập trung cao độ vào công việc. Người ta thường bảo, đàn ông hấp dẫn nhất lúc chuyên tâm làm việc, thực ra câu nói này đúng với cả phụ nữ. - Vậy kết luận của em là gì? Không nhắc đến thì thôi, anh nhắc chuyện này cô lại thấy điên tiết. - Không có kết luận gì hết! Ám Hoa giống một kẻ tàng hình, thỉnh thoảng hắn nhảy vọt ra gửi vài thông điệp thị uy, đe dọa, sau đó lại biến mất không dấu vết. Nếu từ đầu cô không chắc chắn mọi chuyện là hoàn toàn có thật, có lẽ cô sẽ nghi ngờ mình mắc bệnh tâm thần, hoang tưởng, đang yên đang lành tưởng tượng ra một người ảo. - Không có kết luận - Cửu Thiều lặp lại câu nói của cô, rồi anh đưa mắt về phía tập tài liệu trên bàn: - Thế còn, tài liệu kia em đọc hết chưa? - À, đúng là có vấn đề - Thanh Hoành lật đến trang cô đã đánh dấu - Anh xem đi, báo cáo thí nghiệm ở đoạn này rất không bình thường. Chỉ là thuốc Actos mà phải làm cả thí nghiệm kích hoạt gen ung thư, anh thấy có nực cười không? Cửu Thiều tránh né câu trả lời và hỏi một câu chẳng hề liên quan: - Em mất bao lâu mới phát hiện ra vấn đề này? - Khoảng hơn một giờ, nói chung là không khó để nhìn ra. - Em biết anh mất bao nhiêu thời gian để đọc hết tập tài liệu và tìm ra điểm khả nghi giống em không? - Đang nói chuyện nghiêm túc mà anh vẫn lôi em ra mỉa mai được à? Tối hôm nay cho anh ngủ ở sofa! Không thương lượng gi hết! Cửu Thiều thở dài ảo não: - Thường ngày anh hay gây sự với em lắm sao? - Thường ngày anh không chọc tức em à? - Quay lại chuyện chính nhé, anh mất khoảng hai tiếng mới phát hiện ra vấn đề. Nhưng anh không cho rằng tốc độ đọc hiểu của anh chậm chạp, do vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là em có khả năng thiên bẩm về lĩnh vực này, vượt xa người thường, đồng thời cũng vượt xa ngành cảnh sát điều tra và tâm lý tội phạm mà em đang rất hứng thú tìm hiểu và theo đuổi. Thanh Hoành chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng có một điều cô dám chắc, đó là cô đã hiểu lầm anh. - ... Lần đầu được anh khen ngợi một cách nhiệt tình như thế, em thấy không quen lắm. Cửu Thiều than thở: - Thế ư? Vậy thì từ nay về sau anh sẽ chú ý hơn. Họ nhìn nhau một lát, Thanh Hoành bỗng thấy nổi da gà. Về lý mà nói, lẽ ra được anh khen như vậy cô nên vui mừng đến mức nhảy cẫng lên mới phải, đằng này cô lại thấy không quen chút nào. Có vẻ dạo gần đây cô bị chọc tức, khích bác quen rồi, đến lúc được khen lại thấy không thoải mái. Cửu Thiều nửa đùa nửa thật: - Tối nay không phải ngủ sofa nữa nhỉ? - Ai dám bắt sếp Tiêu ngủ sofa, trừ phi người đó không thiết sống nữa. Ngừng một lát, Thanh Hoành lại nói: - À phải rồi, mấy hôm trước đi siêu thị, tình cờ em gặp Hình phu nhân. Chị ấy bảo họ trúng số độc đắc, nên có tiền mua nhà ở thành phố, cả nhà đã dọn lên đây. Anh nghĩ thế nào về chuyện này? - Mặc dù xác suất không cao, nhưng không phải không thể xảy ra. - Hả, vậy sao chưa bao giờ em trúng xổ số? - Thứ nhất, em mua quá ít. Thứ hai, xác suất này vốn rất thấp. - Vậy anh giải thích thế nào về mấy hình ảnh này? Thanh Hoành xoay màn hình máy tính xách tay về phía Cửu Thiều. - Ngạc nhiên hết sức, em không ngờ lại quay được hình ảnh của đội trưởng. Đoạn băng ghi hình này được quay trước ngày xảy ra vụ nổ. Nếu chỉ là tình cờ thì thật đáng kinh ngạc. Hôm sau, Thanh Hoành đến trại tạm giam. Tội phạm của vụ án phanh thây đang trong giai đoạn kháng án, vì phán quyết trước đó của tòa án đối với tên tội phạm này là bản án tử hình. Cô thấy điều này thật vô nghĩa, dù hắn có kháng án hay không cũng không thể thoát khỏi tội tử hình. Tất nhiên, gã này vốn là kẻ tâm thần, biến thái, có khi hắn lại thấy việc hoãn thi hành án, kéo dài thời gian xử tử là một việc hết sức thú vị cũng nên. Gã phạm nhân vốn là quản đốc của xưởng cưa điện được hai người áp giải đến gặp Thanh Hoành. Trông thấy cô, hắn tươi cười liếm mép, cất giọng khàn khàn: - Đã lâu không gặp. Ánh mắt gã nhìn cô như thể muốn lột sạch y phục trên người cô, khiến cô dựng tóc gáy. Thanh Hoành ngồi thẳng người, điềm tĩnh gật đầu, mỉm cười với gã: - Đúng vậy, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ? Viên cảnh sát đứng gác nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Bởi vì, rõ ràng cô và gã phạm nhân là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Gã phạm nhân râu ria bờm xờm, mặc bộ đồng phục tù nhân rộng thùng thình, gã thô lỗ, thiếu lễ độ và xuất thân nghèo hèn. Trong khi Thanh Hoành vận bộ trang phục đắt tiền và đeo trang sức đắt tiền, trông cô lại rất dịu dàng lịch sự. Gã quản đốc cười hềnh hệch: - Tôi biết cô em sẽ tới tìm tôi mà! Cô em là người có vóc dáng hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp, tôi rất muốn sưu tầm khung xương của cô em. Thanh Hoành sớm đã biết gã sẽ nói những lời như vậy, cô chẳng buồn chớp mắt, vứt một bức ảnh xuống trước mặt gã: - Những lời đó do người này dạy ông, đúng không? Gã chăm chú nhìn bức ảnh, rồi ngẩng lên nhìn cô: - Không phải. - Vậy có phải người này? Cô lôi bức ảnh của Tần Tấn, đó là ảnh chụp buổi dã ngoại của họ, Tần Tấn đang nâng ly, đứng bên cạnh là Nhã Ca. - Người này... trông rất quen. - Quen là phải rồi, vì anh ta từng thẩm vấn ông. Thanh Hoành lấy ra ảnh thẻ của Thẩm Dật: - Còn người này thì sao? Ông thấy quen không? - Ồ, chưa gặp bao giờ. Thanh Hoành đập bức ảnh thẻ của Thẩm Dật xuống bàn một lần nữa: - Gặp chưa? - Gặp rồi. - Nhưng khi nãy ông bảo chưa từng gặp. - Ồ, vậy à, chắc tôi nhận nhầm, thì ra chưa gặp bao giờ. Thanh Hoành đã hết kiên nhẫn, rõ ràng cô đã đến gần sát biên giới của sự thật, vậy mà vẫn không thể tìm ra chứng cứ, cô trở nên nóng nảy: - Rốt cuộc là gặp hay chưa gặp hả? Gã quản đốc bật cười ha hả: - Có thể gặp rồi, cũng có thể chưa gặp. Mỗi ngày tôi phải gặp bao nhiêu người, nhớ làm sao xuể. Nghe tiếng cười của gã, Thanh Hoành dần bình tĩnh, cô lạnh lùng nói: - Nếu ông chịu nói ra người nào đã chỉ đạo ông làm những việc đó, có lẽ ông sẽ được hoãn thi hành án tử hình. Thực ra, cô cũng không biết nếu gã chịu đứng ra làm chứng vạch mặt Ám Hoa thì có thể hoãn thi hành án tử hình hay không, nhưng trước mắt, cô chỉ cần gã chịu mở miệng. Cô xếp ba tấm hình trước mặt gã. Gã nhìn rất lâu, gương mặt thấp thoáng nét cười của kẻ mắc bệnh tâm thần: - Cả ba bức đều rất quen, có thể đã gặp cũng có thể chưa, không nhớ nữa. Nói xong, gã đưa tay lên vỗ đầu. Thanh Hoành kiên trì: - Ông nhìn kỹ lại xem. Gã ngả người vào thành ghế, chỉ bức ảnh của Tần Tấn: - Bức này... - Là người này à? - Cô em đứng kế bên khá xinh, xinh hơn cô. Thanh Hoành nổi đóa đập bàn: - Tôi không cần biết điều đó! Viên cảnh sát lắc đầu, cảnh cáo cô: - Xin hãy kiềm chế cảm xúc! - Gương mặt của cô ta đẹp hơn, nhưng chưa chắc bộ xương của cô ta đã đẹp hơn của cô em. Cô em biết không, tôi rất muốn sưu tầm khung xương của cô em và đặt vào tủ đồ của tôi... - Ông nói điều đó rồi, tôi cũng đã nghe ba lần, không cần lặp lại, bởi vì trí nhớ của tôi xưa nay vẫn rất tốt, cảm ơn! Đột nhiên gã trở nên hết sức nghiêm túc: - Cô em có biết ý nghĩa của việc hiến tế nằm ở đâu không? Không chờ cô trả lời, gã tiếp tục: - Đó là dâng hiến thứ đẹp đẽ nhất, sau đó hủy diệt nó. Tôi đây chẳng bận tâm đến án tử hình, bởi vì tôi sắp dâng hiến bản thân mình, tôi là một tín đồ sùng đạo. - Vậy vì sao ông kháng án? - Bởi vì... - Gã liếm môi - Tôi còn chờ cô em. - "..." - Thanh Hoành trầm ngâm một lát - Chờ tôi? - Bởi vì bộ xương của cô em rất đẹp, tôi muốn xếp vào tủ để sưu tầm. Rời trại tạm giam, trước mắt Thanh Hoành là quãng đường ngoại thành khá dài, cô bực mình đạp ga, chiếc xe lao vút đi, mãi đến khi vào nội thành cô mới giảm tốc. Cô lái xe thẳng đến Sở cảnh sát, vừa chạy xe vừa gọi điện cho Nhã Ca: - Muốn trốn việc không? Chúng ta đi chơi trò gì cảm giác mạnh nào. Nhã Ca vui vẻ nhận lời. Nhưng khi cô lái xe đến điểm hẹn thì thấy Cửu Thiều đã chờ sẵn ở đó. Anh mặc sơ mi trắng, khoác comple đen bảnh bao, lịch sự, phong độ, ai đi ngang qua cũng phải ngoái lại nhìn. Thanh Hoành đỗ xe bên lề đường, ngạc nhiên hỏi: - Sao lại là anh? Anh mở cửa, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn. - Sao không thể? - Em hẹn Nhã Ca kia mà! - Em không đến trả phép thì thôi còn tự ý dụ dỗ nhân viên của anh trốn việc, theo em, anh có thể để em làm việc đó không? Anh lườm cô. - Vậy ý anh là sao? - Thực hiện nghĩa vụ của bạn trai. Thanh Hoành quay đầu xe ở ngã tư, lái xe về hướng ngược lại. - Anh thử suy luận xem, bây giờ em muốn đi đâu? Cửu Thiều khẽ nheo mắt, suy ngẫm một lúc. - Anh đoán em muốn đi xả stress, chắc là kiếm mấy chỗ có trò chơi cảm giác mạnh. - Hoàn toàn chính xác! Giờ anh đã biết anh sai lầm thế nào khi bỏ việc đến đây chưa? Lẽ nào anh định chơi mấy trò đó với bộ comple trên người? Cửu Thiều mỉm cười: - Còn phải xem đối thủ của anh là ai. Trước mắt họ lúc này là hai vòng tròn bằng thép đặt cạnh nhau, ở giữa có dây thép kết nối, nhờ lực tác động, hai vòng tròn sẽ được đẩy lên điểm cao nhất. Thanh Hoành xuống xe và nhanh chóng thay đôi giày đế bằng, cởi áo khoác, buộc dây an toàn. - Anh định mặc comple chạy trên vòng tròn thép với em thật à? - Thử xem sao, anh chưa thử bao giờ. Anh cởi áo comple, vứt trên nắp động cơ, khởi động tay chân một lát, sau đó mới đeo dây an toàn. - Bắt đầu nào. Thanh Hoành không biết cảm giác của Cửu Thiều ra sao khi anh và Thẩm Dật chơi trò đi bộ trong vòng tròn thép ở độ cao mười mét mà không hề thắt dây an toàn. Mặc dù lúc này cô đang cần tìm cảm giác mạnh để giải tỏa những bức bối trong lòng, nhưng cô cũng không dám liều như họ. Cô giẫm bước đầu tiên trong vòng tròn. Trò chơi nguy hiểm này đòi hỏi khả năng điều chỉnh sự cân bằng của cơ thể và sự phối hợp ăn ý giữa hai người chơi rất cao. Cô đang có một đối thủ rất ổn, nhưng cô vẫn loạng choạng trong bước đi đầu tiên của mình. Cửu Thiều điều chỉnh nhịp bước, phối hợp nhịp nhàng với cô. - Sao anh không hỏi em vì sao muốn chơi trò này? Trước đây, em chưa bao giờ chơi mấy trò mạo hiểm. - Em muốn nói tự khắc sẽ nói, cần gì phải hỏi. Nhận thấy vòng tròn đã bắt đầu dịch chuyển lên cao, Thanh Hoành quyết định không nhìn xuống bên dưới. - Sau vụ nổ đó, em chưa bao giờ lái xe quá 110 km/giờ trên đường cao tốc - Cô ngừng lại một lát, cao giọng : - Vì em sợ chết, vì em muốn sống để chờ cho đến khi tìm ra sự thật. Nghe cô thừa nhận mình sợ chết, anh bật cười: - Trước đây, có lần em từng hỏi vì sao anh lại thấy em rất thú vị thì phải? - Vì sao? - Vì em rất cứng đầu, đụng phải trở ngại nào cũng không chịu tìm cách đi đường vòng, sẵn sàng đụng độ, sẵn sàng va chạm. Thanh Hoành ngẫm một lúc thì thấy đúng là như vậy. Sau vụ nổ đó, nhà họ Trác nhanh chóng tìm cách vượt qua khó khăn, làm lại từ đầu. Khi tất cả mọi người xung quanh cô đều đi tiếp, cô vẫn kiên quyết không chịu bắt đầu một cuộc sống mới. - ... Lẽ nào đó không phải khuyết điểm hay sao? - Đúng là khuyết điểm. Biết rõ sẽ thất bại nhưng vẫn kiên trì thực hiện, em không cho rằng đó là ưu điểm đấy chứ? - Cửu Thiều tươi cười - Khi bình tĩnh suy nghĩ lại, anh nhận ra rằng, nếu như anh có cảm tình với cả khuyết điểm của em, thì có lẽ anh yêu em mất rồi. - Anh đang tỏ tình đấy à? Lần tỏ tình này nghiêm chỉnh hơn rất nhiều lúc họ bắt đầu chính thức yêu nhau, nghiêm chỉnh tới mức khiến cô cảm thấy không quen. - Anh đang an ủi em. Quả nhiên vẫn không nghiêm chỉnh. Thanh Hoành nhìn chằm chằm xuống chân anh, chờ đợi giây phút anh trượt chân và cuộc đấu này sẽ kết thúc. Nhưng thật đáng tiếc, bước chân anh vẫn vững vàng, khoan thai. Vòng tròn mỗi lúc một lên cao, gió cũng mỗi lúc một lớn. Đã mấy lần Thanh Hoành suýt ngã, vòng tròn dưới chân cô lắc lư dữ dội. Cô biết thần kinh của cô không đủ vững để thực hiện những vận động mạnh thế này. Ngày trước, khi thi vào Sở, cô đạt điểm số rất thấp ở những môn liên quan đến vận động thể lực. - Anh muốn an ủi em vì anh biết em đến gặp gã đầu trâu mặt ngựa, tội phạm của vụ án phanh thây và bị hắn chơi xỏ, đúng không? Cửu Thiều nhìn vào mắt cô. Cho dù khoảng cách giữa họ tương đối xa, nhưng Thanh Hoành vẫn có cảm giác kỳ lạ là ánh mắt anh thấu suốt tâm can cô. - Gã đó thần kinh không bình thường, muốn hiểu được gã thì trước tiên em cũng phải là người không bình thường. - Em chính là người thần kinh không bình thường đây. - Vậy thử nhìn xuống bên dưới xem, cảm giác của em là gì? Nghe lời anh, cô nhìn xuống bên dưới, họ đã lên đến điểm cao nhất, từ độ cao này nhìn xuống, cô thấy hơi chóng mặt. Nếu tâm lý của cô kém, chắc sẽ mềm nhũn chân mà ngất ra đó. - Em cảm thấy rất nguy hiểm, đúng không? Không hề hưng phấn, kích thích? Thanh Hoành nhìn anh, mỉm cười: - Rất nguy hiểm, cũng rất kích thích. - Hả? - Cửu Thiều nở nụ cười nham hiểm - Thế thì anh nhảy xuống nhé, đằng nào cũng có dây an toàn. - Đừng. - Thanh Hoành lo lắng tái mặt - Anh dám nhảy xuống? Về lý thuyết, có dây an toàn thì không sao cả, nhưng nếu anh nhảy xuống, vòng tròn sẽ mất thăng bằng, và cô sẽ phải trải nghiệm cảm giác rơi từ độ cao này, cô không thích như thế một chút nào. - Em nghĩ anh có dám không? Thanh Hoành tái mặt: - Không được nhảy, anh mà nhảy em không thèm để ý đến anh nữa! Cửu Thiều giải thích: - Em chỉ cảm thấy nguy hiểm, mà không thấy hưng phấn, đây chính là tư duy của người bình thường. Khi họ chầm chậm quay lại mặt đất, Thanh Hoành trượt chân ngã ra khỏi vòng tròn, dây an toàn căng hết cỡ, cô tiếp đất an toàn. Cửu Thiều chạm đất ngay sau cô. Anh tháo dây an toàn, vòng tay ôm lấy cô: - Bây giờ em thấy thế nào? Thanh Hoành nghĩ ngợi một lát, đáp: - Em thấy hơi hối hận vì đã đến đây và chơi trò dã man này. Ngồi trong xe mà cô vẫn thấy chân tay mềm nhũn. Cô quay sang hỏi anh: - Lần trước anh chơi trò này mà không thắt dây an toàn, cảm giác của anh thế nào? - Khi ấy anh nghĩ, nếu anh tiếp đất an toàn thế nào cũng bị em "mưu sát", nhưng anh cũng không muốn bị người ta khiêng ra ngoài, thế là tiến thoái lưỡng nan. Thanh Hoành nằm bò trên vô lăng cười một tràng: - Đôi lúc sự hài hước của anh lạnh như băng Bắc cực ấy. - Tâm trạng của em khá hơn rồi phải không? Thanh Hoành gật đầu: - Tốt lắm, anh thấy đói bụng, em mời nhé! Thanh Hoành rút ví, mở cho anh nhìn: - Anh biết thế này nghĩa là gì không? - Cô chỉ vào mấy thẻ ngân hàng - Thẻ của anh đều ở cả ví em, em không mời, lẽ nào anh vẫn còn tiền mời em? Cửu Thiều khá bối rối: - Em lấy lúc nào thế? - À, tối qua, tiện tay thôi. - Cô Chử, cô lấy hết thẻ ngân hàng của tôi cũng không sao, nhưng chí ít phải để cho tôi một thẻ chứ! - Sau này... - Thanh Hoành cất ví, đạp chân ga - Hằng tháng em sẽ cho anh tiền tiêu vặt. Một lúc sau, khi họ dừng xe chờ đèn đỏ, Cửu Thiều đột nhiên phì cười: - Sao anh có cảm giác... ngày tháng sau này của anh sẽ rất thê thảm nhỉ? Thanh Hoành quay sang nhìn anh: - Nghe anh nói vậy thì có vẻ bữa tối hôm nay sẽ rất đặc biệt, đây là bữa tối chào mừng anh bắt đầu cuộc sống thê thảm.