Tiếng Ngân Rung Của Quỷ
Chương 22
Chương 22:
Editor: E.l.f
Khi Thanh Hoành lên được thuyền cứu hộ, nhìn hòn đảo đơn độc xa khuất dần khỏi tầm mắt, cô bỗng cảm giác như mình vừa trải qua mấy kiếp. Thật ra, khoảng thời gian họ dạt vào hòn đảo đến lúc được đưa lên tàu cứu hộ còn chưa đến 48 giờ đồng hồ, sau khi con tàu Đông Thái Bình Dương phát nổ còn chưa đến 60 giờ.
"Chúng tôi nhận được tín hiệu kêu cứu của tàu Đông Thái Bình Dương. Người phát tín hiệu rất chuyên nghiệp, cung cấp toạ độ rất chính xác nên chúng tôi mới có thể tìm ra các vị nhanh thế này." Chủ thuyền vẫy tay gọi, "Mọi người cũng đã hai ngày không ăn không uống gì rồi phải không? Mau tới ăn một chút đi."
Đồ ăn trên thuyền vô cùng đơn giản, dĩ nhiên không thể đem so sánh nổi với đồ ăn trên tàu Đông Thái Bình Dương, chỉ có một nồi lẩu cá biển bốc hơi mù mịt. Chủ thuyền lại lấy ra hai chai rượu: "Đến đây, uống chút rượu cho ấm bụng."
Hình Mẫn cũng không khách khí, cầm chén lên uống một ngụm. Chủ thuyền cười nói: "Anh Hình Mẫn thật thoải mái."
Thanh Hoành vội hỏi: "Ngoài mấy người chúng tôi, còn có những ai được cứu?"
"Cái này tôi không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách tìm kiếm khu vực này, ở nơi con tàu kia gặp nạn là do người khác phụ trách. Có điều, tôi nghe nói có một cô gái bị thương đã được cứu, đưa tới bệnh viện gần nhất làm phẫu thuật. Bác sĩ gắp được mấy miếng thuỷ tinh từ vết thương của cô gái đó."
Ngô Y Thanh nói: "Là Tô Quỳ ư? Cô ấy không sao?"
Thanh Hoành liếc mắt nhìn anh ta, bởi vì quá xúc động mà gương mặt anh ta ửng đỏ, có vẻ anh ta thật lòng vui mừng khi nghe tin Tô Quỳ bình an.
Hình Mẫn hỏi: "Vậy đã tìm được hộp đen của con tàu chưa?"
"Vẫn chưa. Khu vực này có rất nhiều dòng chảy ngầm, có khả năng hộp đen đã bị đẩy đi xa rồi, không dễ gì tìm được."
Thanh Hoành chợt nghĩ, nếu không tìm thấy hộp đen thì e rằng sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm tàu Đông Thái bình Dương phát nổ. Có lẽ Cửu Thiều và cục trưởng Lăng biết rõ chân tướng nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được hai người. Nếu bọn họ gặp nạn.... Cô sợ hãi không dám nghĩ tiếp.
Cô hít thở sâu vài lần, ép bản thân kìm nén cảm xúc để tư duy lý trí, sáng suốt: Nếu bọn họ cũng gặp nạn, nghĩa là chân tướng mãi mãi không được phơi bày. Và, hộp đen kí thác mọi hi vọng đó có thật sự giải đáp được mọi nghi vấn hay không? Sau khi du thuyền phát nổ, Ám Hoa đã đi đâu? Nếu như hắn đã thoát được, vậy hắn đã làm cách nào để trốn thoát? Không ai biết được.
Xuống thuyền, việc đầu tiên là phải về cục lấy lời khai. Dù biết đây là quy định chung nhưng Thanh Hoành vẫn cảm thấy bực bội. Cô chỉ dám tỏ thái độ trong lòng chứ không dám nói ra.
Người lấy lời khai là Tần Tấn, vì có camera nên anh ta, cũng chỉ có thể nháy mắt với cô, ho khan vài tiếng rồi bắt đầu tiến hành. Khai báo xong, Tần Tấn cười hì hì nhìn cô: "Bộ dạng cô bây giờ thật đáng thương quá đi."
Cô bị hất văng xuống biển, dầm mình dưới nước lạnh, lại đói khát, khổ sở suốt hai ngày, vật vờ trên đảo hoang, thử hỏi ai còn có thể rạng rỡ, xinh xắn được nữa? Hơn nữa, cô tự hiểu bản thân không được xinh đẹp cho lắm, chẳng qua là do cô giỏi trang điểm và biết cách ăn mặc mà thôi: "Đã thế này rồi còn xinh đẹp cho ai ngắm?"
Bọn họ sóng vai đi một đoạn đường, chợt thấy Hình Mẫn vội vàng đi đến, nhìn thấy Thanh Hoành thì gật đầu: "Cô đi theo tôi một lát."
Thanh Hoành thầm thở dài: "Vâng."
Hình Mẫn đi vào trong văn phòng, đóng cửa lại, hai tay chống cằm, bình tĩnh mở miệng: "Vừa rồi bên pháp y đã báo kết quả, trên thi thể ông cậu cả của Thẩm Dật còn lưu lại dấu tích của thuốc Mao địa hoàng."
Thanh Hoành kinh ngạc: "Bị tiêm vào người phải không?"
"Vẫn chưa phát hiện ra dấu kim châm, ống tiêm chúng ta đã tìm được trong bụi cỏ ở hòn đảo kia cũng đã được lau sạch dấu vân tay. Có điều, tôi muốn nghe xem ý kiến của cô, cô có cảm thấy tình huống này có điểm gì khác thường?"
"Nếu nạn nhân mắc bệnh tim thì có thể giải thích cho điều này. Mao địa hoàng vốn là loại thuốc chuyên trị bệnh tim phổ biến, những người mắc bệnh này phải uống Mao địa hoàng thường xuyên. Nhưng nếu ông ấy bị tim do huyết áp cao thì Mao địa hoàng sẽ phản tác dụng."
"Tôi đã cho người điều tra tình trạng sức khoẻ của nạn nhân, sẽ có kết quả nhanh thôi ." Hình Mẫn nói, "Cô có nghĩ nạn nhân bị tim do huyết áp cao không?"
Đáp án này, chỉ sợ không cần nói mà ai cũng biết. Thanh Hoành chợt nghĩ, hung thủ quả nhiên là rất khéo léo, biết nạn nhân bị bệnh tim vì huyết áp cao nên chọn cách tiêm vào tĩnh mạch hoặc cho nạn nhân uống Mao địa hoàng. Hơn nữa, cậu cả của Thẩm Dật bị tim do cao huyết áp, Mao địa hoàng là loại thuốc kích độc đối với bệnh nhân bị tim do cao huyết áp. Có điều, kết quả kiểm tra sức khoẻ thường không nói bệnh nhân bị bệnh tim vì nguyên nhân nào nên dù có khám nghiệm ra thành phần của Mao địa hoàng trên cơ thể ông ấy cũng không thể nói ra điều gì.
Chuông điện thoại reo vang, Hình Mẫn nghe xong chỉ đáp ngắn gọn: "Tôi biết rồi." Ông để điện thoại xuống, nói: "Đúng là cậu cả của Thẩm Dật bị bệnh tim, nhưng không có ghi chép cụ thể."
Thanh Hoành gật gật đầu, chờ đợi mệnh lệnh của ông. Hình Mẫn do dự một chút, lại nói: "Bây giờ cô về nghỉ ngơi đi, tối nay quay lại tăng ca, mau chóng cung cấp cho tôi kết quả giải phẫu. Những người khác phải ở lại đây đủ bốn mươi tám tiếng."
Nghĩa là, chỉ mình cô được ưu tiên. Hình Mẫn đã châm chước cho cô.
Thanh Hoành về nhà tắm rửa xong, vừa ngả lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi, cô chỉ tỉnh giấc khi chuông đồng hồ báo thức reo ầm ĩ. Lúc này là bốn giờ chiều, cô vội vàng quay lại cơ quan tăng ca, tránh tắc đường trong giờ cao điểm.
Vừa ra cửa thì gặp dì Trần, cô chỉ kịp nói một câu "Cháu quay lại cơ quan tăng ca", rồi ấn nút đóng cửa thang máy. Dì Trần không kịp nói gì, đứng cằn nhằn: "Giờ này rồi còn làm việc gì nữa?"
Tới cơ quan, người đầu tiên cô gặp là Mạc Nhã Ca đang đi mua cơm. Cô còn chưa hỏi gì, Mạc Nhã Ca đã than thở: "Bốn ngày rồi mà vẫn chưa có tin gì của cục trưởng Lăng với tên họ Tiêu kia, mặc dù đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm nhưng mà ai cũng biết bây giờ đã không còn nhiều hi vọng rồi."
"Bây giờ tôi phải làm báo cáo gấp, tôi sẽ hỏi đội trưởng việc này, có tin tức sẽ báo cho cô biết."
Mạc Nhã Ca nghiêng đầu nhìn cô: "Kì lạ, cô không khó chịu sao?"
Thanh Hoành nhìn lại không kiêng dè. Thang máy dừng ở tầng nhà ăn, mọi người đã ra ngoài cả, chỉ còn lại hai người các cô. Cô lại nhấn nút lần nữa, cửa thang máy khép lại, gương mặt họ mờ nhoà in trên cửa kim loại: "Nếu đau khổ mà hữu ích, nhất định tôi sẽ thể hiện thật tốt khiến mọi người hài lòng."
Mạc Nhã Ca sửng sốt: "Cô không biết tên họ Tiêu kia yêu cô nhiều bao nhiêu đâu."
Thanh Hoành cười buồn: "Nếu anh ấy từng nói với cô về chuyện của tôi thì cô sẽ biết, tôi bị khủng hoảng tâm lý sau chấn thương. Cho dù kết quả trị liệu rất tốt nhưng trạng thái cảm xúc của tôi vẫn khác với người bình thường."
Mạc Nhã Ca vội vàng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, thật sự tôi không biết."
Cửa thang máy lại mở ra, Chử Thanh Hoành bước ra một bước liền quay người lại: "Tôi tin anh ấy. Ai cũng bảo anh ấy thường tạo ra lắm kỳ tích, vậy chúng ta hãy cùng chờ đợi kỳ tích xuất hiện đi." Miệng nói thế nhưng lòng cô không nghĩ thế. Cô biết, khả năng này không nhiều! Qua giai đoạn hi vọng, khả năng sống sót của con người là vô cùng thấp.
Cô thức suốt đêm, gửi báo cáo cho Hình Mẫn. Cậu cả của Thẩm Dật quả nhiên mắc bệnh tâm phế (bệnh tim do phổi), vì thế Mao địa hoàng trở thành liều kịch độc cho ông ấy. Cô kiểm tra rất lâu nhưng vẫn không phát hiện ra vết tiêm, có lẽ nạn nhân đã uống nó.
Hình Mẫn đọc xong báo cáo, day day huyệt thái dương nói: "Có lẽ tôi đã đoán đúng. Hôm đó cô nghe thấy cậu cả và cậu ba của Thẩm Dật cãi nhau vì chuyện thừa kế, cậu cả của Thẩm Dật lại mắc bệnh tim, không dùng được Mao địa hoàng. Cậu ba của Thẩm Dật có thể hoà Mao địa hoàng vào nước rất dễ dàng từ cây cỏ trên đảo. Trùng hợp là, hôm đó cậu cả của Thẩm Dật cũng nảy sinh ý đồ tương tự. Ông ta bơm thuốc ngủ vào chai nước của tất cả mọi người, nhân lúc nửa đêm ai cũng đã ngủ say liền cạy miệng đối phương, cho ông cậu ba ăn cỏ độc. Chính là lúc cô lờ mờ nhìn thấy có ai đó đang bóp cổ một người khác."
"Do cô uống ít nước nhất nên mới tỉnh lại lúc nửa đêm, vừa khéo thấy cảnh tượng đó. Cậu ba của Thẩm Dật cũng tỉnh lại lúc đó, ông ta đẩy đối phương rồi bỏ chạy. Thời khắc nguy hiểm, con người ta thường hành động thiếu suy nghĩ. Ông ta chạy ra bờ biển thì lên cơn co giật rồi tắt thở. Vì chúng ta đều uống phải thuốc ngủ nên mới không hay biết gì."
Không tìm được khe hở và sai sót trong lập luận của Hình Mẫn, vả lại, các bằng chứng gián tiếp cũng đã chứng minh lập luận này là chính xác. Thanh Hoành mệt mỏi dụi mắt: "Đội trưởng Hình, đã có kết quả vụ Tô Quỳ bị sát thương trên du thuyền chưa?"
Hình Mẫn nói: "Tôi đã gọi đến bệnh viện Tô Quỳ đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng không muốn trình báo vụ việc, cũng không truy cứu trách nhiệm hình sự đối với người gây thương tích cho cô ấy. Có lẽ cô ấy biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng không muốn nói mà thôi."
"Nhưng đây là vụ án hình sự, không phải án dân sự. Không thể cứ nói không truy cứu là bỏ qua như thế được."
"Nói thì dễ nhưng nếu nạn nhân không hợp tác thì không thể làm gì khác được, chỉ e vụ này sẽ thành "vụ án lơ lửng"."
Hình Mẫn chuyển đề tài, "Vẫn chưa tìm ra tung tích của cục trưởng Lăng và những người khác, hộp đen cũng không tìm được, đội trục vớt đã lặn xuống biển nhiều lần nhưng không có kết quả."
Không có nhân chứng, không có vật chứng, chẳng lẽ vụ nổ trên tàu Đông Thái Bình Dương sẽ rơi vào bế tắc? Thanh Hoành lặng lẽ dọn hồ sơ, đứng lên nói: "Đội trưởng Hình, không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước."
Khi cô đi ra tới cửa, mới nghe thấy Hình Mẫn đáp: "Nếu mai không có việc gì, cô nên nghỉ thêm một ngày. Hình như cô vẫn còn ngày nghỉ phép."
"Cảm ơn đội trưởng." Thanh Hoành ra khỏi phòng làm việc, hành lang tối om, cô muốn bật đèn nhưng lại sợ ánh sáng đột nhiên ập tới. Cô xuống hầm gửi xe, lục túi xách tìm điện thoại mới mua. Người bán điện thoại ở cửa hàng gần cơ quan đã quen mặt cô, nhìn cô vẫn chọn kiểu điện thoại trước đó thì rất ngạc nhiên: "Tôi có thể hỏi vì sao cô mua liền mấy chiếc giống nhau không?"
Thanh Hoành nhớ mình đã trả lời là: "Bởi vì đặc thù công việc thôi, đây là yêu cầu."
Nhân viên cửa hàng ồ lên một tiếng: "Tôi hiểu rồi."
Cũng không biết người này đã hiểu được những gì nữa. Cô gửi tin nhắn cho Mạc Nhã Ca: "Tôi vừa mới gặp đội trưởng Hình, ông ấy nói vẫn chưa có tin tức gì."
Mạc Nhã Ca chưa ngủ, lập tức gọi điện thoại cho cô: "Tiểu Hoành, tôi ở gần đây, cậu xuống đợi tôi trước cổng cơ quan, tôi qua đón ngay bây giờ."
Phản ứng đầu tiên của Thanh Hoành là ngẩn ra, đã trễ thế này mà cô ấy còn muốn thức trắng đêm nói chuyện với cô ư? Sáng ngày mai cô làm sao đi làm? Ngay sau đó cô lại bật cười vì suy nghĩ của mình, sự việc đã đến nước này, làm gì còn ai để ý đến mấy chuyện cỏn con như thế?
Cô ghé siêu thị 7-11 ở ngã tư mua cơm cuộn và kẹo bạc hà. Thanh toán xong, vừa ra ngoài đã thấy Mạc Nhã Ca đang nhìn đông ngó tây tìm cô.
Mạc Nhã Ca giơ tay kéo cô: "Lần trước là tôi không đúng, đã nghi ngờ cô. Tuy rằng Cửu Thiều với tôi từ nhỏ đến lớn là bạn tốt, nhưng chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai người, tôi không có quyền can thiệp."
Thanh Hoành lắc đầu: "Vì lo lắng nên cô mới vậy thôi mà."
Cô không muốn nhắc lại chuyện này nên khéo léo nói sang chuyện khác: "Cô nói, tôi không biết anh ấy yêu tôi nhiều mức nào?"
Mạc Nhã Ca bị đề tài này thu hút, cười tít mắt: "Đúng vậy, tôi nghĩ người cậu ta yêu nhất chính là cậu, còn yêu hơn cả yêu Tiêu Nguyệt nữa cơ."
Thanh Hoành trầm ngâm giây lát: "Thật không?"
Mạc Nhã Ca thuộc tuýp người nhiều chuyện hay nói điển hình, chỉ cần mở miệng nói là quên luôn trời đất, không thèm để ý tới sắc mặt người bên cạnh: "Cô không tin sao? Nói thực là ban đầu tôi cũng nghi ngờ, nhưng lạ lắm nhé, mấy ngày đó tôi để ý thấy cậu ta có vẻ rất vui vẻ, dễ gần hơn, hoà đồng hơn."
Thanh Hoành thở dài. Không biết cô nên dùng vẻ mặt gì để nói chuyện với cô ấy nữa đây.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
433 chương
81 chương
103 chương
29 chương
23 chương